Chợt, Chung Tình dừng bước chân, nhìn Từ Ngang trước mặt, thoáng kinh ngạc, sau đó liền cười: "Từ Ngang, anh ở đây à."
Đối với Từ Ngang, cô có một ít cảm tình, anh giúp mình, hơn nữa còn năm lần bảy lượt giải vây thay cô trước mặt thiếu tướng.
Cho nên đương nhiên đối với Từ Ngang, Chung Tình trái lại có thêm chút cảm giác thân thiết.
Nói ra là vậy, nhưng cũng không cứng ngắc như thế.
"Cô Chung, thiếu tướng ở trên xe, mời cô lên xe."
Từ Ngang vừa nói, nụ cười của Chung Tình đã cứng ngắc ở trên mặt, phía sau lưng cô, giá lạnh phủ kín, nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng rồi vẫn theo Từ Ngang lên xe.
Chung Tình ngồi ở ghế sau, thiếu tướng ngồi ở phía trước.
Không khí trong xe rất áp lực.
Chung Tình chỉ nhẹ giọng gọi một câu: "Thiếu tướng..." Liền vội vội vàng vàng cúi đầu, tay cô nắm chặt khăn tay, đoan đoan chính chính đặt ở trên đùi, còn nhẹ run rẩy.
Dịch Giản không quay đầu, cũng không nói chuyện, nét mặt cũng không quá rõ, ánh mắt nhìn chằm chằm gương xe ngoài cửa, nhìn cô ngồi sau, phát hiện cô đang run nhè nhẹ, im lặng mấp máy môi, đáy mắt loé lên vẻ ảm đạm và ảo não.
Anh... dọa cô sợ rồi sao?
Càng làm cô muốn tránh xa anh hơn!
Xe chạy càng ngày càng xa, Chung Tình không biết đang đi nơi nào, cô không dám hỏi, bọn họ cũng không nói.
Từ từ chạy một đoạn, Chung Tình quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện phong cách nơi này rất xa lạ, càng giống pháo đài cổ hơn.
Nói vậy, nơi này chính là... Đất cho thuê của Anh quốc.
Nghe nói, nơi này có một hộ gia đình, rất thần bí, chưa có ai nhìn thấy người bên trong, hơn nữa cũng chẳng ai biết chủ nhân nơi này tên là gì, chỉ biết, họ của họ là Bạc.
Cuối cùng xe dừng lại ở một quá cafe mang phong cách nước Anh, Từ Ngang xuống xe, mở cửa xe cho Dịch Giản trước, sau đó mới mở cửa xe cho Chung Tình.
Dịch Giản đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Chung Tình.
Từ Ngang thấp giọng thúc giục một câu: "Cô Chung, thiếu tướng đang đợi cô."
Lúc này Chung Tình mới tiêu sái từng bước một qua chỗ Dịch Giản.
Cánh tay Dịch Giản hơi cong, đương nhiên Chung Tình hiểu được ý tứ của Dịch Giản, cô trầm mặc một lúc, vẫn vươn tay ôm lấy cánh tay Dịch Giản.