Chung Tình thân mang thai, dĩ nhiên đại phu nhân là không để cho cô đi, mà cô đến trong viện của đại phu nhân được rất nhiều người hầu hạ, tất nhiên là sống rất tốt.
Cộng thêm những người nữ hầu kia đều không dám lại gần cô, mọi người đều biết cô bây giờ là người nguy hiểm, nếu nhất thời làm không xong, đứa trẻ gặp chuyện không may, đó chính là chuyện ném một cái mạng đấy.
Đám nữ hầu không ngu.
Cho nên, Chung Tình cũng rất thanh nhàn.
Cô đùa với Tiểu Hoàn một chút, chẳng qua lại cảm thấy ánh mặt trời phía ngoài rất tốt, cũng vào thu rồi, nghĩ đến mùa đông đầu tiên khi cô đến, cho dù cũng có nắng nhưng lại không hề ấm áp.
Mấy vị tiểu thư và vợ lẽ không có nhà, ngay cả Hà An Viện cũng bị đại phu nhân gọi đi, cô một người, tất nhiên tự do, vì vậy, liền mang ghế nằm, đi đến vườn hoa, lười biếng ngồi ở chỗ đó, hưởng thụ vô cùng.
Cô không thích bị người khác nhìn thấy trông lúc nghỉ ngơi nên cho mọi người đi hết.
Chú mèo trong ngực cô, cũng an tĩnh híp mắt, mặt say mê.
Qua một chút, Chung Tình đã ngủ, lại cảm thấy bên tai ở có người kêu mình, dù không cảm nhận được rõ ràng nhưng vẫn mở mắt, vừa thấy chính là mặt của Từ Ngang.
Cô đột nhiên tỉnh lại, bị một người đàn ông nhìn thấy dáng ngủ của mình, cuối cùng là có chút xấu hổ, nhất thời mặt đỏ lên, xoay đầu, nhẹ giọng hỏi: "Từ Ngang... Có chuyện gì vậy?"
"Chung tiểu thư...... Thiếu tướng tìm cô."
Từ Ngang nhìn nét mặt của cô, muốn nói lại thôi, nhưng là về sau, nhưng vẫn là ngậm miệng, xoay thân, dẫn đường.
Nữ hầu của nhà họ Dịch rất nhiều, thế nhưng Chung Tình đi theo Từ Ngang một đường lại không phát hiện một người, chắc thiếu tướng đã dặn cho bọn họ lui rồi.
Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, Chung Tình thấy lòng có có chút bất an, cô đi hai bước, nhẹ giọng hỏi Từ Ngang trước mặt: "Từ Ngang, thiếu tướng tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Từ Ngang quay đầu, trên gương mặt ấy có một nụ cười, nhưng nhìn lại rất giả tạo: "Chung tiểu thư, cái này...... Tôi cũng không biết, thiếu tướng chỉ dặn tôi tới tìm cô, cũng không nói cho tôi biết có chuyện gì."
Chung Tình gật đầu, chỉ có thể im lặng tiếp tục ôm lấy Tiểu Hoàn, đi theo sau lưng Từ Ngang.
Cố Viên, cô đi đã không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đều cảm thấy rất đẹp.