Trong đầu của anh, hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, lúc mình rời khỏi Cố Viên, cô đứng yên ở đó, rõ ràng chính là nơi mà phụ nữ trong nhà hay dùng để vứt đồ.
Chẳng lẽ...... Cô đi nhặt lại sao?
Tại sao lại muốn nhặt?
Mưa có to, cô cũng không né tránh, lại còn đi nơi nào...... Nhớ lại những thứ này, đã khiến Dịch Giản sụp đổ hoàn toàn.
Toàn thân của anh trên dưới, cũng bắt đầu đau.
Lục phủ ngũ tạng cũng dần khó chịu.
Anh có cảm giác mình như sắp bị nghiền nát rồi!
Cô...... rốt cuộc có ý gì?
Cô...... Làm chuyện như vậy, sao anh có thể để cô chạy đâu?
Cô...... Tựa hồ, không lạnh lùng và tàn nhẫn như anh nghĩ......
Anh, vốn tưởng rằng, cô không yêu anh...... Cô nghĩ anh phiền phức, vì vậy cô ngoan ngoãn chấp nhận chân tình của anh, chính là vì để chạy trốn dễ dàng hơn.
Nhưng...... Ai có thể giải thích cho anh, bộ váy này, bộ váy này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
Dịch Giản siết bộ váy, tay đã bắt đầu run rẩy.
Khi anh đang vuốt ve bộ váy, lại phát hiện có những chỗ bị rách, đã được vá lại rất tỉ mỉ, tầm mắt của anh, lập tức ấm lên.
Anh biết cách thêu này.
Đây rõ ràng là tay nghề của cô.
Đôi khăn tay của anh, đều là cô tự mình thêu, anh nhìn cả trăm nghìn lần, lại làm sao có thể không nhớ rõ?
Trong nháy mắt Dịch Giản mất đi sự tỉnh táo của mình, anh mở miệng gọi lớn ra phía cửa: "Từ Ngang, Từ Ngang!!"
===============================================================
Còn một tiếng nữa, cô gái kia tới tìm cô ta, như vậy, cô ta sẽ có thể tự mình tiễn cô gái ấy ra khỏi nơi này, nhìn tận mắt cô đi, đi thật xa, không còn xuất hiện ở nhà họ Dịch nữa!
Không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô ta và thiếu tướng nữa.
Mà cô ta, Hà An Viện, cũng sẽ trở lại như Hà An Viện năm xưa, trong những bữa tiệc gia đình, ngồi bên người thiếu tướng, lấy thân phận vị hôn thê mà ở cạnh anh, mà mọi người trong nhà đều nghĩ mọi cách để lấy lòng cô ta, không dám làm khó mình.
Cô ta sắp có thể sống như thế đến hết kiếp rồi.
Khoé môi Hà An Viện nhếch lên tạo thành một nụ cười, cô ta như đã cảm thấy cuộc sống của mình sắp quy về một vẻ, tươi sáng rực rỡ.
Cô ta không sợ hao tổn.
Thiếu tướng không thích cô ta, không sao, cô ta có thể kiên nhẫn đợi.