Lúc này Dịch Giản mới gật đầu một cái, vươn tay, lấy gậy từ một bên, ngón tay thon dài thanh tú, rõ ràng còn đang run lên nhè nhẹ.
Anh hít sâu một hơi, trong tròng mắt như đang phản chiếu trời xanh mây trắng, chậm rãi giơ tay lên, lưu loát vén khăn voan lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chung Tình hơi căng thẳng, khi khăn voan đỏ thâm từ từ rơi xuống đất, đôi mắt vốn đang rũ xuống của cô lại nâng lên từng chút một.
Cùng đối diện với tầm mắt của anh.
Trong không khí, có chút gì đó nóng bỏng dần lan tràn.
Dịch Giản nhìn ánh mắt của cô, rất thuần túy, mang theo tình cảm chân thật.
Chính là sự thuần túy này khiến cho lòng Chung Tình dần co lại.
Trong mơ hồ, chút cảm giác áy náy dần dâng lên.
Dịch Giản phất tay, tất cả mọi người bên trong nhà lui đi, anh đi tới bên cạnh cô, vươn tay, lấy mũ phượng của cô xuống, dỡ bỏ gánh nặng cho cổ cô trong cả một ngày.
Sau đó, gỡ trâm cài, mái tóc dài đen nhánh xoã dài như thác nước, dưới ánh nến lại sáng bóng đến diệu kì.
Dịch Giản dắt tay Chung Tình đi tới trước bàn, bưng hai chén rượu đã sớm chuẩn bị xong, một mình cầm, một ly khác đưa cho cô.
Sau đó, cánh tay quấn quanh, tiểu giao bôi.
Sau đó, Dịch Giản lại tự mình rót hai chén rượu, vòng qua cổ, đại giao bôi.
Uống rượu xong, mặt hai người cũng hơi đỏ lên, lúc này Dịch Giản mới tự mình đi sang một bên, cầm hai bộ lễ phục đã sớm chuẩn bị xong, nữ trang đưa cho cô, nam trang để ở một bên.
Chung Tình ôm đồ muốn vào bên trong thay quần áo, lại bị Dịch Giản giữ lại, tự mình thay bộ sườn xám vào cho cô.
Sau đó đưa cô tới trước gương, cầm lược, chải mái tóc của cô, Dịch Giản không biết búi tóc, đến một nửa, Chung Tình liền tự nhiên nhận lược, tự búi cho mình một kiểu tóc thật đẹp, sau đó lại cài một cây trâm đỏ tuyệt đẹp lên.
Đợi đến khi cô chỉnh trang xong, Dịch Giản cũng đã đổi xong quần áo, là một thân tây trang màu đen, bên trong cũng là áo sơ mi màu đỏ.
Thoạt nhìn, vô cùng hoan hỉ.
"Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Tiệc lúc sau rất lâu đấy." Dịch Giản chỉ đồ ăn trên bàn, ý bảo Chung Tình.