"Thưa đại phu nhân, tôi không dám, tôi cùng tiểu thiếu gia không thù không oán, hơn nữa tôi giết tiểu thiếu gia, đối với tôi cũng không có lợi, hơn nữa sẽ không tới tìm đại phu nhân, tôi nhất định sẽ chạy trốn... Một chút ích lợi tôi cũng không có…”
Chung Tình lời này, chính là nói đến nghi vấn trong lòng đại phu nhân.
Nếu như nói tiểu thiếu giâ chết đi, đương nhiên rất có ích với nhiều người, ai cũng mong mình là người quản lý nhà này, mà đại phu nhân đã vững vàng ngồi ở vị trí đó, đương nhiên là nhờ vào tiểu thiếu gia, Dịch Giản vẫn chưa lập gia đình, cho nên người tranh giành chỗ ngồi của bà, cũng chỉ có mấy người kia.
Gia tài của nhà họ Dịch rất lớn, rất nhiều cửa hàng, trừ việc bà trông coi một bộ phận lớn, trong đó một phần nhỏ, cũng không phải cho mấy dì kia quản lý........ Nếu như tiểu thiếu gia chết, đương nhiên những gia sản này, cũng chính là cho mấy người con gái kia rồi!
Đại phu nhân nhẹ rũ mí mắt, tỉ mỉ suy nghĩ những vấn đề kia, thật lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Chung Tình: "Người nào bảo cô đưa cơm tối! Tiểu thiếu gia chết, khẳng định không thể cứ để như vậy, ta nhất định sẽ tìm ra ai là người ở phía sau điều khiển cô!"
Lời như vậy vừa nói ra, những bà dì cũng như các tiểu thư kia đều run sợ, nhưng cũng còn phụ họa theo.
"Đúng, nhất định tra được."
"Nhà họ Dịch chúng ta không thể để chuyện này xảy ra nữa!"
"Một khi tra được, nhất định phải nhốt vào lồng heo!"
................................
Mọi người đồng loạt nói.
Chung Tình quỳ ở nơi đó, thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình lại tránh được một kiếp.
Dịch Giản ngồi ở chỗ đó vẫn không nói gì, lúc này lại chậm rãi mở mắt, thấy Chung Tình thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt hơi lóe lên.
Tránh được một kiếp rồi hả?
Cảm giác mình giải quyết hoàn mỹ sao?
Có thể nhất cử lưỡng tiện, vừa không cần chết, lại không cần chọc phải phiền toái? Thật sự chính là phong cách của cô ấy!
Chẳng qua là, không phải cô giải quyết mọi chuyện quá hoàn hảo đâu!
Đại phu nhân nhẹ nhàng ho, bên trong nhà yên tĩnh trở lại, "Ta cũng mệt rồi, các người lui ra cả đi."
"Dạ." Mọi người cũng trả lời một câu, tính rời đi.
Nhưng Dịch Giản bất chợt mở miệng: "Chờ đã."