Vì cái gì không cho cô nhận điện thoại của Trác gia?
Chẳng lẽ là chị Hai cùng Trác Nhiên đã xảy ra chuyện sao?
Thiếu tướng vì sao lại bắt bọn họ di tản?
Tay chân Chung Tình nhất thời lạnh lẽo, cô vốn muốn đẩy cửa ra, đi vào chính miệng hỏi Thiếu tướng một câu vì sao làm như vậy?
Nhưng ngón tay cô, lúc mới chạm vào cửa, đột nhiên rụt trở về.
Anh căn bản cố ý muốn cắt đứt liên lạc của cô và chị Hai, nếu làm như đã biết xông vào hỏi, anh khẳng định sẽ ép buộc mình ở lại bên cạnh anh, không cho mình đi gặp chị Hai!
Cô hiện tại hẳn nên đi Trác gia, tìm chị Hai trước đã!
Chung Tình nghĩ đến đây, liền nhanh chóng rụt tay lại.
Cô âm thầm cắn cắn cánh môi, vốn đến vì chuyện Hà An Viện, hiện tại lại bị chuyện của chị Hai, đầu ngập tràn suy nghĩ.
Bởi vì lo lắng cho Chung Hân, cô rốt cuộc không vội.
Hiện tại đã là thời khắc chạng vạng......... Buổi tối tám giờ, Chung Hân liền phải rời khỏi thành phố X, cô phải tận mắt gặp chị Hai, hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu chị hai không muốn rời khỏi thành phố X, cô tuyệt đối không cho phép Thiếu tướng bắt chị ấy đi!
Chung Tình liền lặng lẽ nhẹ nhàng lùi về sau.
Một mực thối lui đến chỗ cách xa, cô mới xoay người, hướng về ngoài cửa, vội vàng chạy ra ngoài.
Những binh sĩ canh gác dưới lầu nhìn thấy Chung Tình vội vàng chjay ra như vậy, hơi kinh ngạc một chút, nhưng chung quy vẫn là chuyện nhà của Thiếu tướng, không ai có gan hỏi, chỉ đồng loạt cúi đầu, hô lên một tiếng:“Xin chào Thiếu tướng phu nhân!”
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Thiếu tướng phu nhân nhanh chóng biến mất.
Lúc vào, bởi vì mọi người không biết cô là Thiếu tướng phu nhân tìm mọi cách ngăn cản, lúc đi ra ngoài, người gác ở cửa lớn lại rất ân cần, Chung Tình làm sao có thời gian để ý tới bọn họ, mới vừa rồi ngồi xe, đem tiền đều cho người phu xe kia, hiện tại cô phải vội vàng đi tới Trác gia, tất nhiên là cần tiền, liền hướng về phía người gác cổng mở miệng đòi tiền, những người đó tất nhiên là không dám không cho, tất cả đều đồng loạt thò vào trong túi lấy tiền, đưa cho Chung Tình.
Chung Tình cũng không lấy nhiều lắm, chỉ cầm đủ tiền ngồi xe, liền vội vội vàng vàng đi xa.
Để lại mấy người đứng gác với vẻ mặt dò xét nói:“Chẳng lẽ Thiếu tướng không có ở bên trong sao? Tôi soa lại không thấy Thiếu tướng rời đi a?”
Mọi người lắc đầu, đều không biết.
Cuối cùng, lại chỉ có thể từng bước từng bước đồng loạt đứng tại chỗ, đứng ngay hàng thẳng lối.