Editor: May
Trên dung nhan miễn cưỡng cười vui của Chung Tình trong nháy mắt dừng lại, tròng mắt còn lưu lại ánh sáng sáng rọi như vậy, giống như ngọc đen lưu ly, cũng bởi vì nụ cười vừa rồi, mang theo một tầng ánh sáng thanh thanh lạnh lẽo.
Thoạt nhìn, rất đáng yêu và vô tri.
Chung Tình không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy chị hai trước mặt vẫn luôn dịu dàng, lại trở nên rất xa lạ.
Cô sững sờ nhìn chị hai, đáy lòng lại là không tin.
Chung Hân cúi đầu, cắn cánh môi, như là muốn đè nén khổ và đau nơi đáy lòng, thật ra, trên thế giới này, cô và Chung Tình không phải là không đáng thương?
Nhà họ Chung bị diệt, cô chỉ có Chung Tình, Chung Tình chỉ có cô......... Không đúng, lúc đó, cô còn cảm thấy chính mình là có Trác Nhiên.........
Nhưng hiện tại, cô lại là cái gì cũng không có.
Một chút khổ sở của cô, cũng không biết phải nói với ai, phát tiết với ai, chỉ có thể một mình, im lặng ở trong đêm khuya, nhìn đứa nhỏ ngủ say, kinh ngạc rơi lệ, cô biết, nước mắt là không giải quyết được vấn đề nào, nhưng cố tình, cô vẫn là muốn khóc.
Đến sau này, lại là muốn khóc cũng khóc không được.