Có một số việc, không thể không thừa nhận, không thể không nhận thua, anh đợi lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, vẫn là không thể thay thế được một vài người ở đáy lòng của cô.
Những người đó, vĩnh viễn đều quan trọng hơn anh, vĩnh viễn đều có thể cho cô khoái hoạt chân chân chính chính.
Cho nên, một khi đã như vậy, rõ ràng có thể cho cô rời khỏi nơi này, đi Anh quốc, có được càng nhiều khoái hoạt hơn, anh cần gì phải không nên gắt gao giữ cô lại ở chỗ này.........
Dịch Giản hơi rũ mi mắt xuống, không phải không khổ sở, không phải không cam lòng, nhưng đó lại có thể như thế nào?
Thật ra anh nên thấy đủ.
Kết hôn, đến bây giờ, đoạn thời gian này, là thời gian hạnh phúc nhất trong cả đời của cô.
Cũng may anh có được cô, có được thứ anh gọi là thế giới.........
Trong thế giới của anh, chỉ có một đóa hoa là cô, đã muốn nở rộ sáng lạn như vậy.........
Như vậy đã đầy đủ rồi.
Tương lai nhân sinh từ từ, anh có thể ở bên trong tưởng niệm, nhớ về những thứ này.........
“Từ Ngang, biết chú là vì tốt cho tôi......... Cám ơn chú......... Chỉ là, hiện tại tôi vẫn cần hỗ trợ của chú.........”
Từ Ngang không nói một câu nên lời.
Thật ra anh thật sự rất muốn ngoan cố chống lại ngăn cản Dịch Giản, liền ích kỷ một lần, làm bộ như không nhìn thấy nước mắt của người phụ nữ kia, không nhìn thấy biểu tình luyến tiếc của người phụ nữ Chung Hân kia, không nhìn thấy sợ hãi cái chết của người phụ nữ kia, giữ cô ở bên người, có thể trôi qua bao lâu liền trôi qua bấy lâu, nhưng anh lại biết, đây cũng không là chuyện Dịch Giản muốn làm.
“Từ Ngang......... Nghe theo sự sắp xếp của tôi.........”
Tiếp theo, Dịch Giản thản nhiên nói một vài lời với Từ Ngang.
Từ Ngang nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa ngày, anh mới há miệng, giọng nói đều là khô khốc: “Thiếu tướng......... Vì sao phải như thế?”
Vì sao phải như thế?
Ủy khuất chính mình như vậy?
Thiếu tướng, anh rõ ràng biết, sau khi làm như vậy, có lẽ sẽ làm người phụ nữ kia, thật sự hận chính mình, nhưng lại còn muốn làm như vậy?
Vì sao?
“Bởi vì......... Tình yêu tôi cho cô ấy, đều là sạch sẽ.........” Dịch Giản nhìn một mảnh nước hồ xanh biếc tràn ngập trời đấy ở Cố Viên, đáy mắt nhu tình thật sâu, ngữ điệu thường thường, lại mang theo vài phần du dương tinh mỹ: “Không thể vào lúc cuối cùng, phá bỏ hết thảy......... Con người của tôi, chính là có một khuyết điểm, đó là theo đuổi sự hoàn mỹ, từ đầu tới cuối, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.........”