Không quan tâm tay chân bản thân bị tê cứng, Di Ái vẫn Duy trì tư thế co ro suốt mấy giờ đồng hồ, mắt chốc chốc lại đưa qua cánh cửa, giống như sợ điều gì đó.
Cô sợ, sợ tên ác ma kia, sợ sự giày vò của hắn.
Mà lúc này đây cánh cửa dường như nghe được tâm tư của cô liền một trận động.
"Cạch" Cánh cửa đột ngột mở, bóng đen không rõ hình dạng dần tiến vào làm Di Ái run sợ.
Có phải sắp đến nữa không?
Mà lúc này lại thêm một tiếng "Cạch" đèn trong phòng được bật lên, bóng đen kia cũng được làm rõ.
Làm tinh thần c.ăng c.ứng của Di Ái có chút thả lòng, đó không phải hắn ta mà là Tuệ Mẫn.
Nhưng cô ấy đến có lẽ sẽ giống như lần trước, đến để ép cô đi qua chỗ của tên kia.
"Em không đi đâu"
Chưa kịp để Tuệ Mẫn nói gì Di Ái đã hoảng loạn từ chối. Tay cô bấu lấy quần áo trên người sợ sệt rõ ràng.
Tuệ Mẫn thấy một màng này thở dài không ra tiếng, phải đau đớn cỡ nào mới thành ra bộ dạng ám ảnh như vậy chứ?
Dư vị này hoàn toàn không nên có ở một cô gái tuổi 18 đơn thuần.
Mà cô lên đây kỳ thực không phải muốn Di Ái làm loại chuyện kia chỉ đơn giản là quan tâm cô thôi. Từ sáng đến giờ đã không có gì vào bụng rồi chắc chắn rất đói.
Bê lấy khay đồ ăn nóng hôi hổi, Tuệ Mẫn đi đến bên Di Ái nhỏ nhẹ cất giọng.
"Không cần em đi, em ăn chút đồ đi, từ sáng đến giờ em không ăn gì rồi?"
Nghe ra lo lắng, Tuệ Mẫn đã không còn vẻ lạnh lùng một mựt kia nữa. Vì cô thật sự không thể giả vờ không quan tâm cô gái nhỏ này nữa rồi, cô quá đáng thương làm cho Tuệ Mẫn xót xa không thôi.
Mà một câu này của cô lại làm Di Ái thật sự buông lỏng tâm tư, không bắt cô đi như vậy thật tốt, nhưng rồi Di Ái vẫn lắc đầu từ chối ý tốt của Tuệ Mẫn.
"Em không muốn ăn" Giọng cô nhẹ tênh có thể nghe ra mệt mõi.
Mà thật sự là như vậy, Di Ái không có lấy chút khẩu vị, thân thể từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô lại không hiểu sao cứ thấy khác thường không rõ, bụng dưới lại cứ âm ĩ không thôi, một lúc sẽ nhói lên một lần làm cô hóp khí lạnh. Hơn nữa cường độ cơn đau này càng lúc càng tăng.
"Em không ăn làm sao có thể trụ được, rất không tốt"
Tuệ Mẫn đi đến cạnh bên Di Ái đặt kệ thức ăn trên bàn, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Rồi sẽ có một ngày em sẽ được trả lại tự do, nhưng em lại gục ngã trong lúc tiềm đến tự do ấy, chẳng phải rất thảm hại sao?"
"hmm...." Di Ái ngồi một bên đều nghe hết vào tai, vốn muốn mở miệng trả lời Tuệ Mẫn, nhưng khi âm thanh phát ra lại là tiếng r.ê.n r.ỉ.
Cơn đau nơi bụng dưới đột ngột truyền tới, mà đáng sợ hơn nữa là lần này không đơn thuần chỉ nhói lên một cái rồi thôi, mà lần này lại kéo dài dây dưa, hơn nữa còn đau hơn những lần trước rất nhiều.
Đau như muốn xé rách ruột gan của cô, như có chiếc máy khoan mạnh mẽ khoan vào.
Khiến cô đau đớn run rẩy, toàn thân lạnh toát.
Cuối cùng chịu không nổi nằm vật xuống giường ôm lấy bụng của mình cắn chặt răng chịu đựng.
Đau quá, thật sự đau quá...
Còn muốn nói gì nhưng khi nghe được âm thanh đau đớn của Di Ái, Tuệ Mẫn liền quay sang nhìn cô lời định nói đều quên sạch.
"Em làm sao vậy?" Ngồi cạnh bên Tuệ Mẫn khẽ lây người Di Ái, lúc đụng tới cô lại chạm lấy một tầng mồ hôi ẩm ướt.
Mà trả lời Tuệ Mẫn chỉ có sự im lặng, Di Ái đau đến hít thở còn khó khăn làm sao đủ khí lực để trả lời đây.
Giữa lúc thống khổ, Di Ái mơ hồ cảm thấy một dòng nhiệt lưu từ nơi t.ư m.ậ.t không ngừng chảy ra, một dòng lại một dòng này sau cùng kéo sạch đi ý thức của cô.
Khiến cô đau đớn chiềm vào hôn mê.
"Di Ái, Di Ái..."
Tuệ Mẫn hoảng loạn kêu tên, nhưng lại không cách nào làm cho cô tỉnh lại.
Sau đó Tuệ Mẫn lại kinh hoàng nhìn thấy váy áo trên người Di Ái bị nhượm đỏ, không kiềm được in xuống giường trắng xóa. Máu đỏ, nền trắng tạo nên một màng kinh hãi.
Tuệ Mẫn liền biết nhất định có chuyện rồi.
Lôi ra điện thoại, Tuệ Mẫn gấp gáp ấn số, một hồi reo chuông cũng không nghe ai trả lời, làm Tuệ Mẫn tái mặt, kiên trì gọi điện, cuối cùng đến lần thứ 3 cũng thông rồi.
"Ông chủ, Di Ái có chuyện rồi..."
"Từ tốn nói chuyện, người của tôi không nên có bộ dạng như cô"
Không đợi Tuệ Mẫn nói xong đầu dây bên kia đã vang nên giọng nói nghiêm nghị cùng răng đe.
Mà cái này cũng không làm Tuệ Mẫn bình tâm, tuy là sợ ông chủ trừng phạt nhưng cô lại có cái khác sợ hơn.
Sợ có người chết đi.
"Phương Di Ái sinh bệnh rồi, xin ông chủ cho bác sĩ đến xem, nơi kia cô ấy chảy rất nhiều máu"
Vừa dứt lời Tuệ Mẫn đã không còn nghe được đầu dây bên kia đang là bộ dạng gì. Một khắc sau chỉ nghe tiếng tút tút tút lạnh lẽo.
Tuệ Mẫn như muốn gục ngã, ông chủ không giúp thì cách nào truyền được bác sĩ đến đây.
Tại sao? Ông chủ lại có thể ác tâm đến vậy chứ?
Mà Tuệ Mẫn không biết tên ác tâm này hiện tại đang cuống thàng bộ dạng gì.