Phương Di Ái trân trân mở to mắt bất kham nhìn bóng đen trước mắt.
Nước mắt phẫn uất cùng bất lực men theo khóe mắt chảy xuống, mỗi giọt đều là bằng chứng lên án hành vi bất lương của Cố Ngạo Thiên.
Mà hắn ta trên người cô vẫn còn đang ra sức xu*ên xỏ, độc tôn trong hắn chỉ có xúc cảm khoái lạc của bản thân, một chút để tâm đến cô cũng không có.
"Chết tiệt"
Hắn riết răng thỏa mãn, bên trong cô thật chặt, thật ấm giống như muốn bứt điên hắn.
Lần nữa đỡ lấy, hắn vẫn mạnh mẽ luân động trên người cô, cơ thể cô mềm mại như nước lại thơm ngát như hoa quỳnh thật khiến hắn mạc danh khuây khỏa.
Mắt phượng quét lên người cô cuối cùng lại bắt gặp ánh mắt kêu than chống chế.
Hắn khẽ câu môi mỉa mai, thân thể cũng chậm rãi đình chỉ hành động.
Cúi người đưa tay hắn bóp chặt mặt cô, kè sát vào tai cô hắn thủ thỉ âm thanh tàn nhẫn muốn mạng
"Hận?"
"Bị đem bán đến đây rồi còn muốn hận"
Chiềm trong đau đớn Di Ái nghe hắn nói mặt cô càng thêm tái nhợt
Bị bán?
Cô khi nào bị bán đi? Hắn hồ đồ! Cô vẫn đang ở cùng mẹ, được mẹ yêu thương che chở làm sao lại bị bán đi...
"Hoang... đường, anh... nói dối.. tôi.."
Muốn cất lời rành mạch phản bác nhưng thân hắn đột nhiên luân động một mực xu*ên xỏ khiến cô đớn đau run rẩy, lời nói chẳng thành câu đứt quản khó khăn...
Hắn nhướng mày kiếm, chợt hiểu "món hàng" này đến bây giờ vẫn chưa biết mình bị bán...
Môi hắn khẽ câu âm lãnh. Hắn cười. Cười cho sự ngốc nghếch của món hàng này, lại cười cho sự âm ngoan của người phụ nữ được gọi là mẹ kia.
Hắn lại tự hỏi người mẹ nào cũng tàn độc như vậy sao? Đều muốn từ trong người con cái moi móc lợi ích.
"Tin hay không tùy cô, nhưng hợp đồng bán thân của cô tôi đang giữ
Mà cô biết là ai bán cô đi không? là mẹ cô bán cô đi đấy"
Thanh âm bị dụ* vọng khô nóng khống chế ồ ồ nặng nhọc của hắn truyền đến, Di Ái không chút nào muốn nghe, chẳng qua âm thanh ấy lại chủ động chui vào tai cô, truyền thẳng xuống tâm xuyên qua mạnh mẽ...
Không phải cô bị bắt cóc cũng không ai phải bị hãm hại mà là bị bán đi sao? Còn là mẹ cô bán đi?
Không phải đâu! Mẹ cô đã đối với rất tốt mà, mẹ nói mẹ rất yêu cô mà, làm sao mẹ lại bán cô được.
Chẳng qua Di Ái biết rõ lời hắn nói không cách nào sai. Từ giây phút cô nằm dưới thân hắn thì đã là bằng chứng xác thực nhất cho việc cô bị bán.
Nếu không phải bị bán vậy tại sao cô lại ở đây? Mà nếu hắn bắt cóc thì cớ gì phải nói dối cô.
Chỉ là cô không muốn tin, càng không dám tin.
Lắc đầu mãnh liệt nước mắt theo hoen mi đổ thành dòng, phá lệ tang thương.
Đau thương trong tâm mạnh mẽ lan ra khắp tứ chi kéo theo đau đớn toàn thân thật khiến cô muốn ngất đi, nhưng cô lại không muốn phó mặc cho kẻ trước mặt.
Gắng sức đưa tay đặt trên lòng ngực to lớn của hắn, cô muốn đẩy hắn ra, chẳng qua vừa động đến lòng ngực của hắn chưa kịp làm gì đã bị bàn tay lớn của hắn như rọng kiềm khóa chặt tay cô lại, kéo lên.
Thân thể cô cứ thế theo đà mà bây tới áp sát vào người hắn.
Tư thế thập phần ái muội, cả hai đều cùng ngồi, mà cô lại ngồi lên ph*n thân của hắn, nó vẫn ở trong người cô, như cây sắt nung, nung chính cô.
Nước mắt cô lại rơi phẫn uất kêu than.
"Buông..aa. tôi ra... cầm thú.. buông ra..." Đau đớn khiến âm thành không tài nào lưu loát chỉ có thể đứt đoạn phát ra.
Cố Ngạo Thiên nhìn thấy cô đau lòng khóc than, hắn liền khích thích, con mồi càng yếu đuối hắn càng thích thú, càng muốn phá hủy...
Trầm mặc không nói gì chỉ thấy tay hắn ấn chặt eo cô xuống đem toàn bộ ph*n thân cứng ngắt nhét sâu vào, cơ hồ xuyên qua người cô.
"Hừ" Cố Ngạo Thiên thở dài thỏa mãn.
Cả cây đều được bao bọc, phá lệ khoái lạc làm hắn suýt bắn khí, quên cả đĩnh động.
Khác với sự s.ung s.ướng của hắn, Di Ái lại đau đớn đến run rẩy toàn thân.
"Aaa... đau, đừng động... đừng"
To quá, cái ở trong người cô to quá trướng lên bên trong cô đẩy bụng cô nhô lên một khúc.
Chỉ cầu hắn đừng chuyển động nếu còn đâm cô nhất định sẽ chết mất.
Chẳng qua ước nguyện này của cô cứ vậy mà bị hắn đập tan.
Từ chối nghe cô cầu xin đem người cô hết nâng lên rồi hạ xuống.
Dị vật trong người được đà đâm tới, một đường thẳng tấp đâm xuyên qua c* t.ử cu*g nhỏ hẹp.
"AAAA" Lại một tiếng kêu thảm thiết từ đôi môi tái nhợt phát ra.
Đau... cảm giác này... đau quá, cơ hồ đau gấp mười lần lúc nãy.
Đau đớn thế này chi bằng giết chết cô đi.
Nước mắt sinh lý Di Ái chảy càng siết. Cúi người cô cắn chặt vai Cố Thiên Ngạo như là trả thù, dùng toàn bộ sức lực trên người mà cắn xuống, cắn đến máu tươi tràn khắp khoang miệng. Dậy mùi rỉ sắt.
Trên vai có cảm giác nhói đau làm Cố Thiên Ngạo nhíu mày kiên nghị, hàm răng kia cắn xuống xem như cũng có uy lực nhưng rồi hắn chỉ cười lãnh khốc.
Hắn thật muốn xem tiểu yêu tinh này lợi hại hay hắn lợi hại.