Cố Ngạo Thiên nhíu mày cương nghị.
Trong tâm liền nãy ra lo lắng, cô tại sao lại ở đây?
Mà bộ dạng này rõ ràng là trúng thuốc rồi.
"Mày chạy đi đâu, con khốn này"
Người đàn ông phía sau xồng xộc chạy đến miệng lại la lớn, ý tứ cực kỳ không tốt.
Cố Ngạo Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đại não hắn liền truyền đến một tiếng vang, khắp người tỏa ra sát khí.
Ánh mắt hắn rét lạnh nhìn qua tên nam nhân trần truồng kia sắc bén như muốn giết người.
Mà hắn thật sự muốn lấy mạng kẻ trước mắt.
Người của hắn cũng dám động đến, rõ ràng là chê cuộc sống này còn quá dài.
Ông ta vừa nhìn thấy ánh mắt này liền run sợ, lắp bắp kêu.
"Cố... tổng"
"Ông đang muốn làm gì?"
"Cô gái đó... là người của tôi"
Ông ta còn không biết sống chết cố chấp nhận người.
Chúc mừng ông câu nói này chính xác là một đao cướp mạng của ông.
"Ồ... vậy à?"
Cố Ngạo Thiên nhướng mày hướng ông ta rồi cười nụ cười như tu la giáng thể mà câu nói tiếp theo của hắn càng làm ông ta khiếp sợ.
"Tôi nói cho ông biết, cô ấy là người của tôi"
"Còn ông về nhà thu xếp đồ đạc đi, công ty của ông ngày mai sẽ không còn"
Nói rồi hắn bế Di Ái lên theo kiểu công chúa, xoay người muốn rời đi.
Nhưng chân lại có cảm giác bị bấu víu.
"Cố tổng, cầu xin anh tôi sai rồi, tôi sai rồi"
Ông ta khuôn mặt trắng tác sợ hãi, nắm lấy ống quần của anh không ngừng dập đầu.
"Tôi không biết đây là người của anh, thật sự không biết"
Cơ ngơi sự nghiệp của ông cả đời xây dựng không phải sẽ vì một lúc này mà tan thành mây khói chứ.
"Không biết? Ông hạ thuốc cô ấy mà bây giờ nói thành không biết"
Hắn ngày càng tức giận gây xanh khắp trán đá ông ta một cái.
Mà ông ta vẫn bấu lấy quần hắn không buôn cực lực giải thích.
"Là Dương Hiểu Đồng bỏ thuốc cô ấy rồi mang đến cho tôi, tôi thật sự không biết"
Cố Ngạo Thiên nghe đến khuôn mặt vốn đen lại còn đen hơn.
Dương Hiểu Đồng, được! cô được lắm.
Cũng may hắn bàn chuyện xong sớm lúc ra ngoài vô tình gặp được Di Ái, nếu hắn chạm một chút có thì chẳng phải cô đã bị một hại thê thảm rồi sao?
Càng nghĩ hắn càng tức giận.
"Cút"
Hắn liền đưa một chân lên cao một cước đáp cho kẻ trước mắt bay ra thật xa.
Còn muốn đạp hắn thêm mấy phát nhưng lúc này người con gái trong lòng hắn lại cựa quậy.
"Nóng... nóng quá"
Cảm nhận nhiệt độ cô gái trong lòng ngực ngày càng tăng cao, hắn ngày càng lo lắng.
Không để tâm tên kia nữa trực tiếp ôm rời đi.
Còn Dương Hiểu Đồng hắn sẽ tính sổ với cô ta sau.
"Ưm" Di Ái khẽ kêu, bên người cô có xúc cảm mát lạnh cùng một làn hương thơm ngát thật khiến cô dễ chịu.
Nhưng cơ thể cô vẫn chưa dịu đi là bao nhiêu.
Gò má cô nóng hổi, toàn thân cô đều ngứa ngáy muốn được người khác 'yêu thương'.
Bàn tay bị khát vọng điều khiển liền di chuyển trên vùng bụng săn chắc của đối phương không ngừng xoa.
Mà cô lúc này lại mê người muốn chết.
Trên khuôn mặt xinh đẹp sớm đã nhiễm lên sắc hồng, đôi môi đỏ mộng lại không ngừng mở ra thở dốc.
Lòng ngực phập phồng lên xuống không ngừng để cho hai qua tuyết lê cũng theo đó chuyển động vạn phần xinh đẹp.
Cố Ngạo Thiên khó lòng kiềm chế hắn liền nuốt một ngụm nước bọt khô nóng.
"Hừ... đừng loạn"
Di Ái lại không biết là mình đã đem đến nỗi thống khổ cho người nào đó, bàn tay tham lam tiến sâu vào trong áo sơ mi trắng vạch lên, môi cô dán trên da thịt hắn không ngừng liếm láp.
Ngón tay vuốt ve lên da thịt trơn bóng của hắn.
"Hừ... cô gái chết tiệt"
Vốn muốn mang cô đi bệnh viện nhưng mà cô lại không cho hắn cơ hội đó.
Dục vọng của hắn sớm đã bị cô khơi lên rồi.
Đến khi nước bọt trên bụng đã là một đường, Cố Ngạo Thiên ruốt cuộc cũng đã đẩy cô vào trong xe, ngồi ở hàng ghế phía sau lập tức ra lệnh cho tài xế.
“Về nhà"
"Vâng"
Chiếc xe sang trọng số lượng có hạn trên thị trường từ trong bãi đỗ xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cô náo nhiệt trên đường.