Tay hắn trên eo nhỏ cô dùng thêm lực chuyển động càng nhanh, mỗi cái đều hữu lực mạnh mẽ, cuồng bạo xu*ên xỏ, da thịt đụng chạm nghe tiếng "bạch bạch bạch" ái muội.
Di Ái đau đến mất hết sức lực. Răng trên vai Cố Ngạo Thiên vô lực nhả ra, không còn sức để cắn hắn, đến cùng chỉ còn lại tiếng nức nở của cô.
"A... hức...aa..đừng đừng"
Nhận được cầu xin Cố Ngạo Thiên có chút hài lòng nhưng sự trừng phạt của hắn vẫn không thuyên giảm, mỗi cái đâm vẫn sâu tận cùng.
"Aa.. hức... đau quá"
Nước mắt cô rơi uớt đẫm trên vai tráng kiện của Cố Ngạo Thiên, hòa cùng làn máu tươi mỹ lệ mà ớn người.
Hắn dường như rất thích tư thế này, nữa giờ đồng hồ trôi qua chỉ giữ nguyên hiện trạng, không biết mệt mỏi.
Mà hắn lại càng thích tiếng than khóc bi ai của người con gái trên người hắn, như liều thuốc kích thích làm hắn hưng phấn.
Để cho hắn có cảm giác thành tựu.
Cô thật nhỏ bé chỉ cần một tay của hắn cũng đủ nâng lên, mà cô cũng chẳng có sức chống chả, yếu ớt tuyệt vọng mà thuận theo hắn.
Lại thêm một lúc hắn giống như chạy nước rút, chuyển động ngày càng nhanh, tay giữ người cô nổi lên gân xanh mạnh mẽ, cấm chặt người cô xuống hạ thể.
Gầm gừ một tiếng toàn bộ bạch dị*h đều bắn thẳng vào người Di Ái song cũng kéo thêm tiếng la thảm khốc thê lương.
Dị*h tràn ra khỏi người cô trắng đục hoà cùng tơ máu đỏ thẩm, chảy xuống một đường nhĩu đầy trên ga giường trắng xóa. Như đóa hoa tuyết nhuộm máu nở rộ.
Đau quá, đau quá, tìm thức cô lại kêu gào đau thương, trước mắt một mảng lại một mảng tối tăm, cô không biết gì nữa, đớn đau sớm đã rút sạch lý trí đem cô kéo vào màng đêm vô tận.
Tột cùng tan tâm cô không dám đối mặt với hiện thực, phó thác tâm trí cho cơn mê chiếm giữ, chỉ mong khi tỉnh lại tất cả chỉ là bọt bong bóng tan biến khỏi thế giới của cô.
Cố Thiên Ngạo thấy cô yếu ớt ngất xĩu cũng chẳng lấy làm tiếc thương chỉ biết dụ* vọ*g bản thân.
Ồ ồ thở dốc, hắn lại lạc vào suy nghĩ của mình. Đã bao lâu rồi hắn không có được loại cảm giác thoải mái như vậy?
1 năm 2 năm hay 5 năm hắn cũng nhớ không rõ chỉ biết từ khi người con gái kia rời đi hắn đã chẳng bao giờ tìm đước thứ có thể vuốt ve lòng mình.
Mà hôm nay một Phương Di Ái vạn phần mê người đặt trước mặt hắn vừa vặn an ủi được lòng hắn.
Mê người như vậy thật làm hắn không cách nào kiềm chế mà muốn cô thêm thật nhiều lần.
Thẳng đến khi thỏa mãn cơn dụ* vọ*g hắn mới đem ph*n thân từ trong người cô rút ra, xem cô như con búp bê rách nát mà đối đãi...
Cặp mắt đen sâu thẳm lóe lên sắc bén nhìn người con gái bị hắn tàn nhẫn chà đạp... không biết hắn nghĩ ngợi cái gì, chỉ thấy hồi lâu sau hắn vươn tay đến chỗ đầu giường, lấy ra một sấp hồ sơ cùng chiếc bút sáng bóng, dưới ánh đèn mờ ảo đôi tay hữu lực xột xoẹt nhanh ký.
Chữ ký này chính là xác định cô đã danh chính ngôn thuận trở thành đồ chơi của hắn.
Cúi người môi mỏng khép mở hắn khẽ thì thầm vào tai cô ép cô nghe vào.
"Xem ra rất hợp khẩu vị, nhớ kĩ sau này cô chính là đồ chơi của tôi"
'Món hàng' này hắn muốn giữ lấy, hơn nữa còn biến ' nó' thành đồ chơi của hắn tùy thời mà mang ra giải khuây.
Phương Di Ái vốn đã từ lâu tỉnh táo, cô vì đau đớn ngất đi cũng vì đau đớn mà tỉnh lại...
Cô thực mong bản thân khi mở mắt ra là nhìn thấy ngôi nhà thân yêu, mẹ đang dang tay chào đón, âu yếm yêu thương.
Nhưng....
Chờ đợi cô cũng chỉ có câu nói lạnh lẽo của ác ma kia như tảng băng lớn giáng xuống người cô, làm cô đau đớn run rẩy không thôi.
Hóa ra cơn ác mộng này vẫn mãi hoài tiếp diễn vây lấy cô, kìm hãm cô khiến cô không cách nào thoát khỏi.
Cô không muốn biến thành đồ chơi của kẻ khác, cô không phải đồ vật càng không phải hàng hóa cô là chính cô không của ai cả.
Cô không cam tâm, cô không muốn ở đây nữa... Nơi này đáng sợ quá
"Tôi muốn về nhà... cho tôi về nhà"
Khàn khàn khó nói cất giọng, trãi qua một trận tàn sát bừa bãi cô càng thêm yếu ớt, bạc nhược. Âm thanh phát ra như tiếng chuông đồng trước gió, liêu xiêu vỡ tan.
Thương tâm như vậy nhưng khi chui vào tai Cố Ngạo Thiên lại làm hắn nhướng mày thú vị.
Cô vẫn còn muốn về nhà, không lẽ cả đêm hắn làm cô, cô vẫn vô tri vô thức không biết chính mình bị người nhà bán đi sao?
Tay hắn vờn nhẹ lọn tóc mềm mại của cô ung dung hờ hững trả cô đáp án tột cùng nát tan
"Cô từ lâu đã không còn nhà rồi"
Bỏ lại câu đó hắn liền cầm theo sấp hồ sơ gì đó mà Di Ái không rõ rời đi, cũng không để tâm câu nói của hắn sẽ khiến cô có bao nhiêu chết lặng.
Lệ Di Ái men theo khóe mắt chảy xuống không cách nào cản ngăn, một dòng lại một dòng chảy đến ướt tâm can.
Cô không còn nhà?
Phải rồi từ trước đến nay kỳ thực cô chưa từng có nhà.
Đều là do cô ảo tưởng ra, nhưng cho dù là ảo tưởng cô cũng muốn, muốn được trở về ngôi nhà ấy.
Co mình đưa tay ôm lấy cơ thể, cô chỉ có tê tê dại dại chấp nhận hiện thực tàn nhẫn, nhưng rồi lại không cách nào cản ngăn đau nhức trong tâm cô, thân thể cô.
Lại một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dọc trên khóe mi, giống như hạt pha lê xinh đẹp trong suốt bị thả rơi từ trên cao xuống, chạm nền gói trắng xóa, vỡ tan tành.
Thân thể cô, lòng cô, linh hồn cô rồi sẽ giống như giọt nước mắt ấy, từng chút từng chút vỡ tan.