Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha

Chương 47: Say rồi




Sau khi tắm rửa Di Ái ngoan ngoãn tiến đến phòng hắn, vốn tưởng hắn sẽ như bình thường trực tiếp trên người cô thỏa mãn.
Mà hôm nay hắn không như thế, chỉ có nằm trên giường ôm cô vào lòng, chiếc cằm uy nghiêm tựa lên đầu nhỏ của cô.
"Lúc nãy đánh nhau với Mạn Tuyết không sợ tôi phạt em sao?"
"Sợ" Di Ái trong lòng khẩn trương, cái gì đến cuối cùng cũng phải đến thôi.
Thật ra lúc đánh trả Mạn Tuyết cô đã chuẩn bị tinh thần bị phạt rồi.
Nhưng mà bây giờ đến thật rồi cô vẫn lại sợ hãi, sợ đến run rẩy, mắt cũng nhắm lại không dám đối diện.
Cố Ngạo Thiên nhẹ nhàng cười gằng, vội hôn lên tóc cô.
"Không cần phải sợ, tôi sẽ không phạt em sau này cũng không phạt em"
Di Ái sửng sốt, cái lời nói này của hắn còn làm cô sợ hơn so với bị phạt. Hắn đây gọi là ân sủng, gọi là ôn nhu sao?
"Anh say sao?"
Cô nhớ cũng có lần hắn dịu dàng với cô nhưng là lần đó là do hắn uống không ít rượu.
"Ừm, say rồi..."
Hắn trầm thấp phát ra âm thanh từ tính, đôi tay mân mê xương quai xanh tinh tế của cô, dịu dàng như nước.
Hôm nay hắn không có uống rượu, nhưng vẫn say. Thật không rõ là say vì cái gì.
Di Ái trong lòng xốn xang, hắn ấm áp như thế cô thật không quen. Hay là hắn đang muốn chơi trò gì mới lạ với cô đây.
"Có thích tôi đối với em như vậy không?"
Thấy cô căng thẳng hắn ngang nhiên bóp lấy mông cô.
Di Ái giật bắn mình sau đó lại suy nghĩ một tí đến cùng nhỏ nhẹ trả lời hắn
"Thích..."
Cô đương nhiên không thích bất cứ điều gì của hắn chẳng qua nếu xét hắn tàn bạo với hắn dịu dàng thì cô sẽ chọn hắn dịu dàng.
"Ngoan"
Hắn nở nụ cười điển trai, hài lòng hôn lên má cô.
Cách một lớp áo hắn bất đầu xoa nắn phần non mềm của cô.
Di Ái trong lòng lộp bộp nhiều tiếng, chuyện đó lại sắp đến rồi.
"Không thích chuyện này?"
Hắn dừng lại ở nơi đỉnh tuyết liên, nhẹ nhàng hỏi.
Di Ái lại không biết lấy đâu ra gan dạ thành thật gật đầu, sau đó cô nhận ra bản thân sai rồi liền lắc đầu.
Buông bánh bao của cô ra hắn dọc theo đường cong của cô nhẹ vuốt, lúc đi đến eo đột ngột siết cô vào lòng.
"Không thích thì không làm, không cần em phải khoa trương run sợ như vậy"
Di Ái tròn xoe mắt nhìn hắn, đây là do chức năng sinh lý của hắn không ổn rồi sao, hôm nay vậy mà tha cho cô.
"Em yên tâm, súng ống của tôi còn rất tốt, chỉ sợ em khó chịu thôi. Muốn cảm ơn thì ngày mai làm một cái bánh ngọt, buổi trưa nhờ A Ninh mang đến công ty cho tôi"
Hắn nhắm mắt dưỡng thần không thấy cô đang biểu cảm ra sao chỉ có bên môi êm ái thốt lời. Vậy mà lời nói vẫn đánh trúng cô.
"Ừm" Di Ái đỏ mặt trả lời, trong tim nhẹ nhàng chảy qua dòng nước ấm, hắn quan tâm cô vậy sao?
"Em ngủ đi, nếu để tôi 'cứng' lên thì rất phiền"
Đưa ra lời khuyên cho cô mà căn bản đây giống như là hăm dọa hơn.
Di Ái vừa nghe đã rùng mình một cái, ngoan ngoãn như con chim nhỏ nép trong lòng hắn.
Trên giường lớn hai thân thể an ổn ôm nhau ngủ. Không gian bốn phía bỗng chóc im lặng, chỉ riêng có tiếng đồng hồ tích tắc đều đều vang lên hòa cùng nhịp thở của cả hai, mê muội mà an yên.
Chỉ là giây phút an yên này rốt cuộc sẽ duy trì được bao lâu?
Ngày hôm sau Di Ái vừa vặn được nghĩ liền thực hiện lời cảm ơn với Cố Ngạo Thiên.
Từ sáng sớm cô đã ở trong bếp làm bánh cho hắn.
Và đương nhiên Cố Mạn Tuyết làm sao để cho cô yên ổn.
Cô nhìn Di Ái pha kem trộn bột lại đứng một bên tặc lưỡi chua ngoa.
"Đồ cô làm chắc chắn chỉ có cẩu mới thèm ăn"
Di Ái cũng không có tức giận ngược lại còn cười thật tươi, vì cô biết con "cẩu" này là ai.
"Là làm cho anh cô"
Cố Mạn Tuyết nghe qua liền đơ người, sau đó nhanh chóng sắc bén lườm Di Ái.
Giống như nghĩ đến cái gì đó hay ho lắm, cô ta liền cao hứng.
"Làm tình nhân như cô đương nhiên phải lấy lòng ông chủ của mình rồi, trên giường lấy lòng mà dưới giường cũng lấy lòng, cũng cực thật"
Di Ái thở dài một hơi không quan tâm sỉ nhục, ở đây có người nói chuyện với cô cũng tốt.
Vừa bỏ bánh vào lò cô vừa nói.
"Bánh chút nữa làm xong cho cô một phần"
"Ai mà thèm ăn đồ của cô" Cố Mạn Tuyết nghênh mặt khinh thường.
"Dở chết đi được, dở chết đi được"
Cố Mạn Tuyết miệng vừa ăn bánh kem lại vừa chê bai. Nhưng rồi cái thìa trong tay cô vẫn cứ múc lấy múc để chiếc bánh. Ăn không ngừng.
Di Ái cười mĩm, bộ dạng này mà bảo không thích sao?
Cô cũng mong cái tên kia như cô em gái của hắn thích cái bánh này.
...
Lãnh phong một chồng tài liệu bên tay trái lại một chiếc bánh bên tay phải, chuyên nghiệp bước vào phòng tổng giám đốc.
"Cố tổng, có người tặng bánh cho anh nè"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.