Di Ái tròn xoe mắt nhìn hắn từ chối.
Cô đúng là có chút đói nhưng không thể vì vậy mà hắn phải đánh đổi an nguy bản thân cho cô no bụng. Không đáng.
"Không được nếu anh..."
" Được" Cố Ngạo Thiên nghiêm mặt cắt đứt lời cô nói.
Không cho cô phản đối hắn đã vương tay lấy lại cái áo sơ mi đẫm máu.
Có còn hơn không, hắn cũng không muốn thân thể của mình cho người khác thấy.
Hắn đứng trước mặt Di Ái mặc lên cái áo? tấm lưng thật rộng hoàn toàn bại lộ trước mắt cô, cái vết thương kinh khủng kia để cô nhìn thật lâu, thật lâu.
Trong lòng mang rất nhiều tự trách, nếu ngay từ đầu cô nghe lời hắn, chịu an ổn ăn cơm thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
Nghĩ một hồi cô lại bị cái khác trên lưng hắn thu hút sự chú ý, hắn hiện tại không chỉ có một vết thương mà còn có thật nhiều thật nhiều vết sẹo, dường như bọn chúng đã hình thành rất lâu. Đều lòi lên như con giun béo tốt.
Hắn ta làm cậu ấm của một đại gia tộc như Cố gia vì cái gì trên người lại nhiều vết thương như vậy?
Chưa kịp nghĩ ra đáp án hắn đã mặc xong áo, lần nữa nắm lấy tay cô kéo đi.
Trên đường trở về cô lại không chịu được mà lo lắng.
"Có đau lắm không?"
Nghe cô hỏi hắn nhướng mày một cái, nhẹ nhàng trả lời
"Không, đều quen rồi"
Hắn thực sự là quen rồi, lúc nhỏ mẹ hắn vì muốn ba hắn quan tâm bà ta mà đánh hắn đau hơn như này rất nhiều. Đau từ thể xác đến linh hồn.
"Xin lỗi" Cô đột ngột nói làm hắn trố mắt qua nhìn.
Đôi mắt ẩn ẩn nước cúi xuống nhận lỗi, đáng thương như mèo con, cái này có thể khiến ai giận cô được đây?
Cố Ngạo Thiên đương nhiên không ngoại lệ, khóe môi mau chóng câu lên vui vẻ.
Lúc tối ở nhà không phải rất ghê sao, làm mình làm mảy để hắn tức muốn chết, bây giờ biết lo cho hắn cũng biết bản thân có lỗi rồi. Không tồi, nuôi không tốn cơm.
Hắn ừm một tiếng ra vẻ lạnh lùng nhưng ai cũng biết hắn là đang rất vui rồi.
Xe đi qua mấy con đường cuối cùng cũng về đến.
Vừa vào nhà Tuệ Mẫn đã chạy ra cực độ vui mừng chào đón bọn họ, vui như muốn khóc rồi.
"Tiểu thư cùng ông chủ về rồi a"
Cả đêm hôm qua cô ấy cũng không có ngủ mắt đã sớm hiện rõ quầng thâm, nhưng thấy được Di Ái bình an cô rất rất vui vẻ.
Nhìn một hồi Tuệ Mẫn lại cảm thấy không đúng cho lắm, trên người cả hai đều có máu, mà máu thì đương nhiên không tốt a.
Ngó qua một cái Tuệ Mẫn liền thấy được vết thương được khâu kĩ lưỡng của Cố Ngạo Thiên nhất thời chấn động đưa tay che cái miệng hốt hoảng.
"Ông chủ bị làm sao vậy? Có..."
Cố Ngạo Thiên lạnh giọng cắt lời.
"Không có sao, mau vào nhà chuẩn bị đồ ăn cho Di Ái, thanh đạm một chút, cũng lấy cho cô ấy một bộ đồ sạch sẽ rồi thay, lấy thuốc ra bôi vết trày trên cổ tay cho cô ấy, nhanh đi đi"
Tim Di Ái nghe được lời nói của hắn liền trật mất một nhịp, cảm giác ấm áp lại lần này vây lấy người cô.
Hắn rõ ràng là bị thương nặng hơn cô rất nhiều lần nhưng bản thân mình cũng thèm quan tâm chỉ quan tâm đến cô, từng cái nhỏ nhất của cô cũng nhớ đến.
Rất lâu rồi mới có người thật lòng quan tâm cô như vậy.
"Em nghỉ ngơi đi, anh lên phòng"
Hắn nói xong rồi buông tay cô ra, đi về phía lầu.
"Em dìu anh"
Di Ái nhìn vết thương của hắn vẫn không khỏi lo âu liền đi theo, lỡ chẳng may hắn đau quá cầm cự không nổi lúc đến cầu thang lại té xuônga thì biết làm sao đây.
"Em thấy anh cần sao?"
Hắn đứng thẳng người ửng ngược, dáng vẻ cứ khỏe mạnh như người bình thương, một tí sai sót cũng nhìn không ra.
Cô còn muốn nói tiếp lúc này hắn xoa đầu cô.
"Ngoan ngoãn nghe lời anh đi"
Hắn bỏ lại câu đấy rồi rời đi, Di Ái nhìn theo bóng lưng hắn cắn cắn môi đến cùng vẫn nghe lời hắn.
Cô theo hắn có khi lại gây phiền phức cho hắn.
"Ư..." Cố Ngạo Thiên vừa đóng cửa phòng đã chịu không nổi hít hà đau đớn, cái mặt nhăn lại một đoàn. Từ lúc bị thương đến giờ hắn vẫn luôn cố gắng chống cự không để lộ ra qua nhiều khổ sở, hắn sợ Di Ái sẽ thấy có lỗi.
Bây giờ không có cô hắn liền phô bày cảm xúc chân thật nhất.
Nhưng cũng không sao, vết thương này đối với hắn không quá lớn. Hắn còn việc phải làm.
Cởi cái áo rách rưới ra hắn vứt đại một chỗ, lấy cái điện thoại gọi cho Lãnh Phong.
Chưa đầy 1 phút đầu dây bên kia đã thông.
"Cố tổng, tôi nghe"
Cố Ngạo Thiên liền lạnh giọng phân phó.
"Kế hoạch thu mua cổ phần của Dương thị lần trước tôi nói với cậu lập tức tiến hành"
Hắn vẫn chưa có quên là ai có ý xấu với Di Ái.
"Vâng"
Cố Ngạo Thiên lại nói.
"Mấy ngày sau tôi sẽ không đến công ty, công việc cùng hợp đồng cần tới tôi đều gửi qua biệt thự Cố gia, những cái còn lại cậu cùng phó tổng xử lý, lương 2 cậu tháng này tăng gấp đôi"
"Vâng"
Để xuống cái điện thoại mắt Cố Ngạo Thiên lẳng lặng phóng ra đài phun nước phía dưới nhà. Trong lòng hỗn độn vài mảng.
Hắn vốn tưởng trái tim của hắn đã chết, vậy mà nó lại vì một cô gái nhỏ bé lần nữa mãnh liệt đập, mỗi nhịp mỗi nhịp đều khiến hắn vui vẻ.
Nhưng trong sự vui vẻ ấy, hắn lại phát sinh lo lắng, liệu rằng cô sẽ như những người phụ nữ khác sẽ bỏ rơi hắn phản bội hắn?
Cuộc đời của hắn chưa từng sợ cái gì việc hắn sợ cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
Rất sợ, thật sự rất sợ.
Phương Di Ái, em đáng để anh tin tưởng chứ?
Câu hỏi này có lẽ hắn cũng đã có câu trả lời cho mình.
...****************...
Thanh Thanh thân gửi_____
**Muốn bão là phải gom chương nữa á mọi người nhưng mình sợ mọi người chờ nên một ngày mình có thể ra từ 2 đến 3 chương.
Mà nếu các bạn muốn bão thì vẫn có thể, nhưng đổi lại một ngày mình chỉ ra một chương thôi nha❤**