Mà cô nhìn hắn như vậy không hiểu sao bản thân lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Từ lúc biết hắn cô chỉ thấy được dáng vẻ lạnh lùng của hắn, chưa từng thấy qua cái tính cách trẻ con này.
Cũng rất đáng yêu.
Cô mím môi rồi nhẹ gật đầu.
"Biết rồi"
Cố Ngạo Thiên thu được kết quả như mong muốn liền quay lại vị trí cũ.
Lần này hắn không cần cô đút nữa tự tay múc thức ăn.
Lúc nãy là hắn chọc cô thôi, để người khác đút ăn thì hình thưởng tổng tài của hắn sẽ bị vứt ở đâu chứ.
Tuệ Mẫn đứng một góc nhìn thấy cái ảnh này trong lòng reo vui.
Xem ra ông chủ của cô biết yêu rồi mà Di Ái cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.
Chỉ là cái khoảng khắc bình yên này khả năng duy trì cũng sẽ không quá lâu đi.
Hôm nay nhị tiểu thư trở về nhà chính nên không biết việc ông chủ vì Di Ái bị chém.
Nếu để cô ấy biết được chắc chắn sẽ dáy lên cơn phẫn nộ tày đình cho xem.
Sau khi ăn xong bữa tối, Cố Ngạo Thiên cùng cô trở về phòng.
Nằm trên giường hắn lại ôm cô. Đây dường như đã trở thành thói quen khó bỏ của hắn.
Còn cô thì cả người lại căng thẳng không dám nhúc nhích, cô sợ bản thân càn quấy sẽ đụng phải vết thương của hắn.
"Anh vẫn chưa tắm" Hắn vùi đầu vào hõm cổ của cô rồi nhẹ nhàng nói, âm thanh có chút nhỏ nhưng vẫn đủ để cô nghe thấy.
Cô ngoái đầu nhìn hắn đầu lông mày khẽ nhíu.
"Vậy anh đi tắm đi"
Hắn bất mãn híp mắt lại.
"Anh thành ra như vậy rồi làm sao có thể tự tắm được"
Nhắc tới cái này não cô lại nhảy số rất nhanh liền biết hắn muốn cái gì.
Hắn đây là muốn cô tắm cho hắn đó.
"Để em kêu A Ninh lên tắm cho anh"
Cô liền giả ngốc bò dậy khỏi giường.
Khóe môi hắn giật giật vài cái, ánh mắt nồng đậm súng đặn chỉa qua cô, hắn biết rõ là cô hiểu chỉ là cô cố ý hiểu sai nghĩa của hắn thôi.
Tính tình này của cô để hắn nuông chiều thêm một tí khả năng sẽ leo lên đầu hắn ngồi.
Ngồi bật dậy hắn nắm lấy tay cô, nghiêm nghị nói.
"Em tắm cho anh"
Di Ái khẽ nhíu mày thanh tú rất bất kham về vấn đề này.
"Nam nữ thụ thụ bất tương thân"
"Em cái gì cũng thấy của anh rồi, mà anh cũng thấy của em, còn thụ thụ thân thân gì, mau tắm cho anh"
"Em không...."
Còn chưa nói hết câu đến khi nhìn lại đã thấy bản thân bị hắn cưỡng chế lôi vào phòng tắm.
"Em mở nước đi, em không tắm cho anh để anh tự tắm, vết thương có vấn đề gì anh bắt em nuôi anh cả đời"
Cô thở dài một hơi rồi mở nước.
Bản thân cũng hiểu vì sao hắn được mệnh danh là ông hoàng thương nghiệp. Cái miệng này đi tranh cãi với người khác thì người ta có ba cái miệng cũng nói không lại hắn.
Nước dần đầy dần đầy làm cô lại nhớ lại cảnh tưởng lần trước trong phòng tâm, đột nhiên cả người sinh ra run rẩy.
Cái lần kinh khủng đó đến giờ cô vẫn chưa quên.
"Cởi đồ cho anh"
Hắn phía sau cô lại ra lệnh.
Cái cảnh này 7 8 phần là giống lần trước rồi, có đánh chết cô, cô cũng không làm loại chuyện kia lần nào nữa đâu.
Tay cô đặt trên người hắn mở ra cái áo của hắn, rồi lại đến quần, lột một hồi trên người hắn đã không còn cái gì.
Cô nhìn thấy thân thể của hắn mặt liền đỏ như quả cà chua, lấy hai tay bịch mắt mình lại.
Hắn cười gằng một tiếng rồi ngồi xuống cái ghế nhỏ, dùng khăn che đi phần nam tính của mình.
"Mở mắt ra lại đây lau người cho anh"
Di Ái lắc lắc đầu.
"Vết thương rất đau anh không có sức để ăn em đâu"
Nghe hắn nói cũng có lý cô liền mở he hé mắt ra nhìn, thấy hắn đã che đi cái thứ cần che mới an tâm mở cả hai mắt.
"Nhớ lời anh nói"
Cô ngồi xuống cạnh hắn cầm lấy cái khăn rồi nhún vào bồn nước ấm bên cạnh vắt khô rồi lau người cho hắn.
Lau từ bờ vai vạm vỡ rồi đến phần bụng săn chắc của hắn, càng lâu mặt cô càng đỏ lên, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Cô lại lau đến phần lưng của hắn nhìn đến vết thương cô không dám lau mạnh, chỉ dám nhẹ nhàng mơn trớn.
Những vết sẹo xấu xí trên lưng hắn cũng lau qua, thật muốn hỏi hắn vì sao lại bị như thế nhưng rồi lại không dám mở miệng sợ hắn thấy cô phiền.
Lau xong tất cả cô đặt cái khăn tắm qua một bên muốn đứng dậy lấy đồ cho hắn mặc.
Hắn lúc này lại cất tiếng.
"Em còn chỗ chưa lau qua"
Cô nhìn hắn một lược, làm gì có chỗ nào cô chưa lâu.
"Chỗ nào?"
Hắn nở nụ cười tà mị trả lời cô.
"Tiểu Thiên Thiên"