Di Ái nhẹ cắn môi mình, cái này là hắn đang dùng ngôn ngữ ẩn ý sao, thiên thiên có nghĩa là trời vậy là đầu hắn đi.
Cô liền tiến đến lấy một ít dầu gội muốn gội đầu cho hắn.
"Em làm cái gì?"
Hắn ngước đầu lên nhìn cô, đôi mắt phượng híp lại bất lực.
Ngốc như vậy, sau này đẻ con ra có khi nào iq giống cô không?
Không được nhất định không được.
"Không phải anh bảo em gội đầu cho anh sao?"
Cô nghiêng cái đầu nhỏ khó hiểu hỏi hắn.
"Không phải nó, mà là cái này"
Hắn mệt mỏi chỉ vào nơi chiếc khăn trắng bị đẩy lên một khúc kia, hắn bị cô đụng chạm từ lâu đã sục sôi ý chí rồi.
Bây giờ cô không giúp hắn, muốn để một tên thương tật như hắn tự thân vận động sao?
Di Ái nhìn theo cái tay hắn, trên đôi gò má trắng xinh liền hiện rõ đỏ hồng.
Tiểu Thiên Thiên hắn nói đến là cái thứ đáng sợ đó sao?
Bảo cô lau nó?
"Không... được"
"Em được"
Hắn bực dọc nắm lấy tay cô kéo một phát để cô ngã xuống người hắn.
Thân thể dùng nhiều lực quá cái lưng liền sinh đau.
"Ư..." Hắn khẽ rên.
Di Ái ý thức được liền né người ra nhưng tay cô vẫn bị hắn rì lấy.
"Em làm tôi đau rồi, mau bù đắp đi"
Tay hắn dẫn dắt tay cô đặt lên nơi nóng hổi của hắn.
Di Ái sợ hãi rụt tay về, cái mặt đỏ ửng quay sang một bên.
"Anh...anh tự lau đi"
"Em giúp nó đi, nó rất nhớ em, hai hôm rồi nó chưa gặp em"
Hắn lần nữa kéo tay cô về lại chỗ cũ, cái khăn cũng bị hắn ném đi chỗ khác.
Tiểu Thiên Thiên to như cây gậy sắt liền trực tiếp chạm vào da thịt nhẫn nhụi của cô.
Di Ái cũng cảm nhận được sự nóng cháy cùng xù xì của nó bản thân bị cho giật mình, lần nữa thu tay về nhưng hắn vẫn giữ ở đó.
Môi mỏng mị hoặc đặt bên tai cô.
"Nếu em để anh tự vận động lúc đó em sẽ mệt mà vết thương của anh cũng sẽ không tốt"
Cô bất mãn liếc hắn, hắn rõ ràng là đang lợi dụng vết thương để chiếm tiện nghi cô. Mà trách làm sao được, cái này cô nợ hắn.
"Ngoan" hắn lại nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô, khiến cô chỉ có thể cắn răng tuân theo.
Nhắm tịt mắt lại, bàn tay của cô nghe theo lời hắn mà chuẩn động.
Cô cứ lướt qua nhẹ nhàng từng nếp gân mạnh mẽ của hắn mỗi cái như vậy đều để cô run rẩy.
Nhưng cô lại biết loại cảm giác run rẩy này không phải do sợ hãi như lần trước mà đó chỉ đơn thuần là ngại ngùng.
Cô cũng phát hiện ra rằng bản thân mình đối với hắn dường như đã không còn bài xích hay sợ hãi như lúc trước.
Bằng chứng rõ rệt là cô dám cãi lời của hắn rồi.
Cố Ngạo Thiên phía trên được cô tỉ mỉ vuốt ve cực kỳ thích thú có loại cảm giác thống khoái muốn bứt điên hắn.
Hắn thật hận cái vết thương trên lưng nếu không có nó, hắn nhất định sẽ ăn cô thật ngon miệng.
Chuyển động một lúc Di Ái cảm nhận rõ rệt về sự thay đổi kích thước của Tiểu Thiên Thiên, đã vốn to nay càng thêm to.
"Hư..." Trên đỉnh đầu cô lại truyền đến tiếng rỉ rã của hắn.
Đôi tay to lớn của hắn bắt lấy tay cô tiếp thêm sức lực cho cô cùng cô chuyển động. Thật nhanh thật nhanh cuối cùng hắn lên đến đỉnh điểm.
Tinh hoa ấm nóng của hắn theo bản năng bắn thẳng về phía trước, vô tình đáp lên khắp người của cô.
Di Ái nhìn tay mình rồi lại nhìn quần áo của mình, bị bẩn cả rồi.
Cô nhìn hắn rồi phùn má như muốn oán trách, hắn cũng hiểu là cô khó chịu về cái gì liền rối rít.
"Anh xin lỗi, anh không có ý... để anh giúp em thư giãn, xem như bù đắp nha.
Từ xin lỗi không biết khi nào hắn đã chuyển qua chế độ vô lại. Không một lời báo trước hắn đã kéo Di Ái ngồi vào lòng mình.
"A, em không cần thư giãn" bị kéo đột ngột cô liền thất kinh kêu lên.
Thư giãn? Không lẽ hắn muốn làm cái kia?
"Em cần" Cố Ngạo Thiên lại lần nữa gán ghép cho cô, tính tình của hắn chính là càn quấy vậy đấy.
"Anh đừng" Di Ái cố gắng ngăn cản, nhưng cánh tay trái của hắn vẫn rất mạnh mẽ, giật một cái chiếc váy cô mặt liền rách toạt.
Đôi tay nhanh chóng lần mò trên cơ thể xinh đẹp, cuối cùng dừng ở bên cái eo thon gọn của cô, ngón tay hữu lực trên đó không ngừng gãi.
"A đừng, nhột em...haha"
Cô bị hắn cù lét liền chịu không được giãy giũa, cái miệng nhỏ không ngừng cười toe toét.
Hắn nói thư giãn là cái này sao?
"Ha.. đừng"
"Haha" Hắn đắc ý cười ra thành tiếng cái tay hư hỏng lại không ngừng gãi.
"Haha, đừng mà..."
Trong phòng tắm cứ thế vang lên tiếng cười vui vẻ của nàng thiếu nữ thỉnh thoảng lại hòa cùng tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, thật để người khác nhộn nhịp trong lòng.