Sau một hồi thư giãn đến mệt mỏi hắn cùng cô trở lại phòng ngủ.
Hai thân ảnh xinh đẹp lại quấn quích nhau.
"Thoải mái không?"
Cô nhìn cái đầu đen nhánh nằm nghiêng trên đùi mình nhẹ nhàng hỏi, cái tay trắng xinh như ngó sen đang ngoáy tai cho hắn.
"Thoải mái"
Hắn trầm thấp trả lời cô, đôi mắt lim dim tỏa vẻ thỏa mãn.
Tay nghề của cô về phương diện này rất tốt a.
Cô khẽ cười vui vẻ lộ ra cái đồng tiền nhỏ.
Lúc này cô có thể nhìn thật rõ góc ngiêng của hắn, hàng lông mày rậm đen đầy uy nghiêm, chiếc mũi cao ráo tạo nên cho hắn vẻ đẹp xuất thần.
Đặc biệt là cái quai hàm rẳn rỏi đặm chất phương đông.
Nhẹ vén lên mái tóc bồng bềnh của hắn, cô lại phát hiện trên đầu hắn có một vết sẹo rất lớn. Lan rộng từ đỉnh đầu xuống gần đến mép tai. Có chút kinh khủng.
Tay cô vô thức đặt lên nó, ngón vô danh mơn trớn chút ít.
"Anh sao lại bị như vậy?"
Hắn từ từ mở lên đôi mắt phượng, cũng biết cô hỏi về cái gì, ung dung trả lời cô.
"Lúc nhỏ anh bị mẹ đánh, cũng vì vậy mà trí nhớ từ lúc 15 tuổi đổ về trước đều không rõ"
Ung dung như thế lại có chút đáng thương.
Trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, mỗi vết đều là là cơn ác mộng kinh khủng nhất đối với cuộc đời hắn nhưng năm tháng trôi qua hắn cũng dần quen rồi.
Di Ái cắn môi của mình bất ngờ đến không biết phản ứng làm sao, cô có gặp qua mẹ hắn một lần, bà ấy giống như thương yêu hắn lắm, đây thật sự do bà ấy gây nên sao?
Mẹ cô ghét bỏ cô cỡ nào cũng không đánh cô thành như vậy.
Xem ra hắn cũng sống cũng không tốt cho lắm.
"Xin lỗi"
Là cô khơi lại nổi đau của hắn rồi.
Hắn cười nhạt nhìn lên cô.
"Em thì có lỗi gì chứ, hát cho anh nghe đi"
Nói xong mắt hắn cũng lần nữa nhắm lại tĩnh lặng chờ đợi hồi đáp của cô.
Di Ái mím môi rồi lại nhíu mày, hát sao? Trước giờ cô rất ít khi hát mà bài hát cô thuộc kỳ thực cũng không qua được con số 2.
Suy nghĩ một hồi đến cùng cô cũng cất lên giọng hát lảnh lói như chim hoàng anh.
"~ Hỡi chim nhỏ! Hỡi chim nhỏ! Sao em vẫn chưa về? Nắng đã lên, hoa đã nở. Sao em vẫn chưa về? Rỉ rã nắng đang chờ em đến tắm, hoa đang chờ em ngắm...."
Đây là bài hát ru mà cô từng trộm nghe của dì hàng xóm cách vách nhà, cô nhớ rõ lắm, nhớ cái cách mà dì cưng chiều, âu yếm đứa con nằm trong vòng tay của dì, bằng tình yêu thiên liêng của người mẹ dì đã hát lên nó.
Lời hát trong trẻo, chiều mến đến an lòng nhưng rồi cái lời hát ấy cũng làm cô đau lòng, vì cô biết cô sẽ không cách nào nghe được lời hát êm dịu ấy từ người mẹ ruột của mình. Bởi chăng là bà hận cô.
"Em hát bài khác đi, bài này buồn quá"
Hắn đột ngột cắt ngang lời của cô vì hắn có thể cảm nhận rõ chú chim nhỏ ấy chính là cô, cô cũng giống như nó một đứa trẻ bơ vơ không có nơi để về.
Di Ái nghiêng đầu rồi vỗ vào má hắn.
"Anh chê em hát dở thì có, thế anh hát cho em nghe đi"
Hắn lại lắc đầu.
"Anh chưa từng hát"
Cô chẹp miệng không tin, dùng hai tay lay người hắn.
"Hát đi, hát cho em nghe"
Hắn bị cô lay đến không an ổn, thật muốn dạy cô một bài học, liền ngồi bật dậy, không may cái đầu cứng rắn tông trúng cái cằm thanh mãnh của cô.
"Cập"
"A uii, đau..."
Sau tiếng va chạm xương cốt là tiếng kêu đau thánh thót, Di Ái liền đỡ lấy cái cằm đáng thương của mình hờn giận nhìn hắn.
Hắn cũng biết bản thân lỡ đầu rồi lập tức cuống quých.
"Có sao không đưa anh xem"
Di Ái lại không dễ tha thứ cho hắn, quay phắc mặt đi, chỉ để cho hắn thấy cái mái tóc đen nhánh.
Hắn thở dài một hơi, đưa lên hai tay kiềm đầu cô quay lại.
Mặc dù Di Ái vẫn còn giận dỗi nhưng dưới sức mạnh và sự chân thành của hắn cô chỉ có thể bất lực để cho hắn xem.
Hắn nhìn cái cằm đỏ hết một mảng của cô lòng sinh đau vô thức mặt lại đưa gần đến cô hơn.
Không để ý một tí mặt cả hai đã cách không quá 2 cm.
Lúc này Di Ái cũng ý thức được vấn đề, hơi thở nóng rực của hắn của phả lên chóp mũi của cô làm cô ngại ngùng quên cả đẩy hắn ra.
Tim cũng đập nhanh hơn, đôi môi run run muốn nói gì rồi lại thôi.
Cố Ngạo Thiên nhìn cánh môi đỏ mỏng như cánh hoa hồng của cô thật chịu không nổi, cố định khuôn mặt thanh tú của cô, đôi môi hắn dần tiến đến, muốn trao cho cô nụ hôn đằm thắm.
Từng tấc từng tấc môi cả hai sắp chạm nhau.
Nhưng lúc này...
"Rầm" Cánh cửa phòng đột ngộ bị đẩy mạnh ra, làm kinh động cả hai.
Đang vui thì đứt dây dàn Cố Ngạo Thiên lập tức phẫn nộ ánh mắt viên đạn nhìn qua liền thấy được Cố Mạn Tuyết đang tức giận đùn đùn đứng ở trước cửa phòng.
Hai tay cô chống nạnh hét lên.
"Phương Di Ái"