Âu Lãnh Thiên sững sờ khi nghe những lời Giai Tuệ vừa nói.
"Giai Tuệ.. em đang nói cái gì vậy?"
Anh chạy lại nắm lấy tay của cô, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị người đi đường chặn lại.
Trong lúc Âu Lãnh Thiên bị đám người đi đường bao vây, Giai Tuệ nhân cơ hội đó đã tách ra khỏi đám đông mà bỏ trốn.
Anh đứng đó chỉ biết bất lực nhìn bóng dáng người con gái mà anh yêu dần dần rời xa anh.
"Các người tránh ra hết cho tôi!" Âu Lãnh Thiên tức giận mà hét lớn vào đám người đi đường đang chặn anh lại.
Đám người đó bị tiếng hét của anh làm cho hoảng sợ mà không dám bao vây lấy anh nữa.
Đám đông cũng từ từ vơi bớt dần, bóng dáng của cô gái ấy đã khuất xa.
Âu Lãnh Thiên cứ thế đứng đó như người mất hồn nhìn theo hướng Giai Tuệ vừa chạy.
Trong cơn mưa, Âu Lãnh Thiên thất thần quỳ gối xuống lề đường, chưa bao giờ anh có cảm giác tuyệt vọng như lúc này, cô đã bỏ chạy ngay trước mặt của anh như anh lại không thể nào giữ cô lại được..
Đêm hôm đó đó trời mưa rất to, mưa như trút nước, thành phố đều bị bao phủ bởi cơn mưa trắng xóa. Cập nhật tr𝗎yện nhanh tại ﹛ TR 𝗎𝑴TR𝑼𝘠𝘦N.𝑽N ﹜
Mưa có phải là đang tiếc nuối cho một mối tình không thành?
Liệu mối tình này đã đến hồi kết thúc chăng?
* * *
Sáng hôm sau..
Kiều gia.
Mới sáng ra, rất đông cảnh sát đã xông vào bao vây biệt thự của Kiều gia, dẫn đầu đoàn cảnh sát đó là Châu Kỳ.
"Kiều Tùng Sơn, chúng tôi nhận được thông báo có người tố cáo ông đã giết người, ngoài ra còn có một số tài liệu cho thấy ông có hành vi trốn thuế làm thất thoát của nhà nước hàng tỷ đồng.. mời ông theo chúng tôi về đồn để điều tra." Châu Kỳ hùng hổ xông vào nhà bắt Kiều Tùng Sơn.
"Không.. tôi vô tội.. các người không được phép bắt tôi." Kiều Tùng Sơn vùng vẫy, chống cự không cho cảnh sát còng tay của ông ta.
"Vô tội hay không thì về đồn đi rồi nói!"
Châu Kỳ vừa nói vừa nắm lấy cổ tay của Kiều Tùng Sơn, dường như anh dùng lực rất mạnh nên đã nghe một tiếng "rắc" phát ra, dù không nói ra nhưng cũng có thể cảm nhận được xương cổ tay của ông ta sắp gãy luôn rồi.
Châu Kỳ kề sát vào tai của Kiều Tùng Sơn nói nhỏ vào tai ông ta.
"Có người đã nhờ tôi chăm sóc cho ông thật tốt đấy.. nên hãy biết điều đừng có mà chống đối."
Châu Kỳ vừa nói vừa lấy chiếc còng số 8 của anh ra còng vào tay Kiều Tùng Sơn.
Rất nhanh chóng, ông ta được áp giải lên xe đưa về đồn.
* * *
Kiều Hạnh Dung hiện giờ đang sống trong một căn biệt thự cao cấp được chủ tịch của WQ mua cho.
Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên xông vào nhà khiến Kiều Hạnh Dung vô cùng bất ngờ.
"Bà là ai? Tại sao dám vào nhà của tôi?" Kiều Hạnh Dung nhìn người phụ nữ kia, hét lớn.
"Là ai hả? Tao là vợ của người mà đã bao nuôi mày mấy tháng qua đó.. con khốn mày dám giật chồng tao."
Người phụ nữ đó vừa nói vừa chạy lại tát mạnh vào mặt Kiều Hạnh Dung.
"Bà dám đánh tôi? Cái thứ vừa già vừa xấu lại hung dữ như bà bị chồng bỏ là đúng rồi." Kiều Hạnh Dung vừa nói vừa ôm lấy một bên mặt còn in hằng năm dấu tay.
"Con khốn.. bữa nay tao sẽ đánh chết cái thứ trà xanh như mày."
Người phụ nữ trung niên đó xông đến nắm lấy tóc của Kiều Hạnh Dung, cả hai nhanh chóng lao vào ẩu đả nhau.
Trong lúc đang đánh nhau Kiều Hạnh Dung bị té, gương mặt cô đập vào mặt bàn được làm bằng kính, mặt kính bị vỡ ra cứa vào mặt của Kiều Hạnh Dung.
Kiều Hạnh Dung nhìn thấy gương mặt bây giờ đã đẫm máu cùng những vết cắt chằng chịt trên gương mặt của mình mà hét lên, người phụ nữ trung niên nhìn thấy cô ta như thế mà sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy.
Bệnh viện.
Mai Túc Anh vừa nghe tin của con gái liền chạy vào trong bệnh viện.
"Bác sĩ con gái của tôi sao rồi?" Vừa thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu ra Mai Túc Anh liền hỏi.
Bác sĩ từ từ kéo khẩu trang xuống chậm rãi nói: "Vết thương đã được chúng tôi băng bó lại.. nhưng vết cắt trên mặt khá sâu khả năng để lại sẹo rất cao.."
Mai Túc Anh vừa nghe tin liền cảm thấy choáng váng không đứng nổi, chồng bà vừa bị bắt, con gái lại bị hủy dung nhan hai tin dữ trong cùng một ngày khiến bà không chịu đựng nổi mà ngất xỉu.
* * *
Văn phòng làm việc của chủ tịch LT.
Triết Dương bước vào phòng nhìn thấy Âu Lãnh Thiên đang ngồi, với gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, thất thần ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Việc tôi nhờ cậu làm, sao rồi?" Âu Lãnh Thiên nói nhưng đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mà không nhìn vào Triết Dương.
"Dạ.. tôi đã làm theo lời sếp đưa những tài liệu phạm tội của Kiều Tùng Sơn cho Châu Kỳ và sáng nay ông ta đã bị bắt rồi.. còn về phía của Kiều Hạnh Dung tôi cũng đã âm thầm báo vợ của chủ tịch WQ biết, theo như thông tin người của chúng ta vừa báo cáo trong lúc bị đánh Kiều Hạnh Dung đã ngã vào mặt kính, gương mặt của cô ta bị hủy hoại rất nghiêm trọng.." Triết Dương chậm rãi báo cáo.
"Tôi biết rồi.. cậu đi ra ngoài đi."
"Dạ.. sếp."
Triết Dương nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn một mình Âu Lãnh Thiên, anh mệt mỏi tự đầu vào ghế, mà nói nhỏ.
"Anh đã bắt những kẻ gây ra đau khổ cho em phải trả giá rồi.. em về với anh đi.. đừng hành hạ anh nữa, anh không thể sống thiếu em được đâu."