Phiên ngoại Thiết ngục mê tình- Quý Duyệt Phong x Tần Nhuế- 【lần đó chính là các nàng lần đầu gặp gỡ của họ 】 (chúc mọi người thất tịch vui vẻ).
"Tần ngục trưởng, chút nữa sẽ đến đây một phạm nhân, chuyện này có chút khó giải quyết, là vừa từ bên Bộ Nghiêm Cải điều qua, phía trên có mệnh lệnh, trực tiếp đưa đến tầng tám." Vừa sáng sớm, Tần Nhuế vừa mới vào ngục liền nghe được giám cảnh nói phiên thoại này với mình, kỳ thực cô đã sớm nhận được tin tức của phía trên, nói là gần đây sẽ có một người 'Không phải dễ chọc' qua đây, không nghĩ tới chào hỏi trước đó, hôm nay còn cố ý phái người đến nói một tiếng với mình, xem ra.. con người này sắp đưa tới, tuyệt đối không đơn giản.
Nơi này là đệ nhất ngục giam nữ trấn X, cũng là ngục giam vốn là to lớn nhất mà nghiêm khắc nhất. Ở mấy chục năm gần đây, tỷ lệ thành công vượt ngục ở ngục giam này là số không, xác suất xuất hiện sai lầm nặng nhất là không, bây giờ Tần Nhuế đã ở đây công tác ba năm, tuổi còn trẻ thì làm đến trưởng giám ngục.
"Ừm, ta biết rồi, thông báo xuống, toàn thể đồng nhất đề phòng, để phòng ngừa người liên quan phạm nhân khi người vào ngục cướp ngục, khi cần thiết có thể áp dụng đấu súng."
"Vâng, Tần ngục trưởng."
Dặn dò người đem sự việc an bài xong xuôi, Tần Nhuế thở dài một hơi, không qua bao lâu, xe áp giải tù nhân đến, nhìn theo chiếc xe áp tải rõ ràng trãi qua cải tạo, Tần Nhuế liền biết, cái gọi là nhân vật lớn đến. Khi người bên trong bị mười mấy tên cảnh vệ giải xuống, dáng vẻ của tù nhân kia lại không giống như trong lòng Tần Nhuế suy nghĩ.
Ở ngục giam mấy năm qua, người vô cùng hung ác gì cô đều gặp qua điều này cũng vừa hiểu được, thì ra định nghĩa nữ nhân là mảnh mai cũng có thể có nhiều diện mạo như vậy. Họ có thể lưu manh vô lại, có thể to lớn thô kệch, thậm chí nhìn đến thì giống như nam nhân. Trước khi thấy được người đến, Tần Nhuế cho rằng đối phương chí ít sẽ là người nhìn đến thì rất cường tráng mà sát khí rất nặng, thế nhưng..
Trên xe xuống chính là một nữ nhân rất cao rất gầy. Phỏng chừng qua loa, đại khái khoảng 1m72, nhưng chiều cao như vậy lại không có tương xứng với thể trọng. Nàng rất mảnh mai, rõ ràng ăn mặc đồ tù màu cam rộng rãi, nhìn qua vẫn là giống như một trận gió thì có thể thổi bay đi. Tóc dài màu đen của nàng tản ở trên vai, trên gương mặt màu trắng lưu lại một ít vết máu, giống như vừa mới mới tạo thành, trên cổ, trên vai của nàng, bao gồm cổ tay và mắt cá chân đều quấn lấy xích sắt nặng nề, cơ hồ đem thân thể của nàng ép khom. Cổ tay cổ chân đã sớm ma sát ra máu, đem xích sắt thô đen nhuộm đến đỏ ửng.
Con người này, Tần Nhuế không xa lạ gì, suy cho cùng trước đó cô còn thấy qua trên tivi và báo, nhảy một cái trở thành danh nhân của trấn X. Đương gia của hắc đạo Quý gia, Quý Duyệt Phong.
Giờ khắc này nàng nhìn đến cũng không giống nữ nhân bao quát hắc đạo, cảm giác trên người nàng cũng không phù hợp với trên báo tivi dẫn xuất những câu chuyện nàng làm. Nàng ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe miệng khơi lên đặc biệt đẹp đẽ. Nàng không có tô son, nhưng bởi vì máu trên miệng để cánh môi trở thành màu đỏ máu, khiến cho da thịt của nàng nhìn đến càng thêm trắng. Nàng vẩy vẩy tóc, mái tóc chính giữa ở hai bên bị nàng vung vẩy đến có chút rối loạn, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng cảnh vệ ở bên cạnh nàng lập tức đem súng nhắm ngay đầu của nàng.
Thời khắc này, Tần Nhuế thấy được, nàng cười lên.
Bị mấy chục cây súng nhắm ngay chỗ hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng, nàng lại đang cười.
"Sợ ta như vậy à? Bây giờ ta như vậy, có thể làm cái gì chứ?" Quý Duyệt Phong cười lên, nhưng Tần Nhuế lại cảm thấy cái nụ cười này của nàng cực kỳ miễn cưỡng, tròng mắt của nàng có chút tan rã, đáy mắt cất giấu đau xót khiến người ta nhìn không thấu. Tần Nhuế nhìn đến nhập thần, không cẩn thận thì nhìn vào con mắt nhấc lên của Quý Duyệt Phong, cô thậm chí không kịp thu hồi sự hiếu kì trong mắt. Sau đó cô thấy được, nữ nhân tên Quý Duyệt Phong kia chớp mắt vài cái với mình, có chút cảm giác nghịch ngợm.
"Đi, đừng lộn xộn nữa." Cảnh vệ nhắc nhở Quý Duyệt Phong, dùng súng đẩy nàng đi, bởi vì chân bị thương, nàng đi rất chậm, bước chân cũng rất yếu. Dựa theo quy cũ của ngục giam, mỗi người đều vào trại giam cần phải kiểm tra, tù nhân cần phải đem quần áo toàn bộ cởi đi, và một chút vị trí tư mật cũng cần kiểm tra. Quý Duyệt Phong là trọng phạm, càng không thể ngoại lệ.
Tần Nhuế dẫn nàng đến phòng kiểm tra, bình thường mà nói loại kiểm tra này không cần một trưởng giám ngục cô đến làm, nhưng phía trên từng giao phó, tất cả quá trình của vào ngục này đều phải đo chính mình xử trí, cũng là nói rõ việc này cần phải cô làm. Nhìn mấy cảnh vệ kia đi vào, đem xích sắt thừa thải trên người Quý Duyệt Phong tháo xuống, lại ở lại trong phòng không nhúc nhích, Tần Nhuế khẽ cau mày, tiếp theo kiểm tra thân thể, Quý Duyệt Phong là nữ, mà bọn họ..
"Ta cần kiểm tra thân thể của phạm nhân." Tần Nhuế thấp giọng nói, mấy cảnh vệ kia vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
"Tần ngục trưởng muốn làm cái gì xin tiếp tục, chúng tôi ở lại chỗ này chỉ là vì bảo vệ an toàn của ngài, để phòng ngừa phạm nhân làm ra bất cứ hành vi nào trốn đi."
Những người kia ngôn từ chính nghĩa nói ra, Tần Nhuế có chút khó khăn, cô xoay người đến xem Quý Duyệt Phong, nàng dường như hoàn toàn không thèm để ý dựa ở trên tường nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Tần Nhuế chú ý được, quả đấm của nàng buông xuống bên chân siết chặt, thậm chí bởi vì quá mức dùng sức đều đang phát run. Cũng không biết vì cái gì, Tần Nhuế đối với nữ nhân này sinh ra một tia thương tiếc không nên có. Cô nhíu chặt chân mày, cùng cảnh vệ bàn bạc một chút, cuối cùng đổi đến cảnh vệ nữ đến, ở ngoài cửa sổ giám sát thì được, trong tay họ nhấc lấy súng, một khi Quý Duyệt Phong làm ra cái gì, sẽ lập tức bị bắn chết.
"Cởi quần áo, đứng ở phía trên." Tần Nhuế nói với Quý Duyệt Phong, bên trong đây giờ phút này thì chỉ còn lại hai người họ, Quý Duyệt Phong nghe được, mặt không hề cảm xúc đem đồ tù màu cam cởi đi, tiếp theo là áo lót, quần lót. Nhìn theo quần áo của nàng từng bộ từng bộ rơi đi, Tần Nhuế cũng không phải lần đầu thấy được thân thể của nữ nhân khác, suy cho cùng ở trong ngục cái gì cũng thấy đến nhiều rồi, nhưng mà.. thân thể đầy rẫy vết thương như vậy cô lại là lần đầu thấy.
Không giống với gương mặt hoàn mỹ của nàng, trên người Quý Duyệt Phong có rất nhiều vết thương nhỏ, còn có vết sẹo màu hồng nhạt, trên người nàng rất nhiều vết bầm, dưới xương quai xanh càng là sưng một mảng lớn, hiển nhiên là trước đó bị động qua không ít tư hình. Có lẽ là bị lạnh, tròn trịa trước mặt của nàng trở nên có chút đứng thẳng, hình dáng mượn mà kia rất đẹp, rõ ràng rất lớn lại buông xuống không rõ ràng. Vóc người của nàng rất tốt, cho dù ốm thành như vậy, bụng vẫn là hình vân da chữ xuyên (川), phần bụng không có thịt thừa kia vì ốm mà càng thêm hiện rõ, mà không có chiếc quần, hai chân vừa nhỏ vừa dài kia vậy mà còn thẳng như vậy.
Tướng mạo vóc người của Quý Duyệt Phong, bao gồm khí chất, mỗi một dạng đều lật đổ ấn tượng của Tần Nhuế đối với xã hội đen, nếu như Quý Duyệt Phong không phải xuất hiện ở đây mà là trên đường, cô thậm chí sẽ cho rằng đối phương là ngôi sao màn bạc mới đúng.. Tần Nhuế nhìn một lúc lâu, kinh hãi chính mình lại nhìn thân thể người khác lâu như vậy, dù cho trong lòng thế mạnh như nước, nhưng Tần Nhuế vẫn là mặt không biểu tình để Quý Duyệt Phong đứng ở trên cái cân thể trọng, yên lặng nhìn con số phía trên, ghi ra ghi chép.
Cô đem các hạng mục thân thể của nàng kiểm tra xong xuôi, đến hạng mục cuối cùng, Tần Nhuế mang theo găng tay, có chút khó khăn nhìn Quý Duyệt Phong nằm ở trên giường, vừa rồi bắt đầu cởi quần áo, cho tới bây giờ nội dung kiểm tra hạng mục nhiều như vậy, nàng thì giống như xác chết, không có biểu hiện ra bất kỳ tâm tình gì nữa. Dù cho bên ngoài đều là nữ cảnh sát, nhưng đến cùng là hơn mười người đang nhìn theo nàng, điều này đã là một loại nhục nhã đối với con người, nhưng mà nàng lại không có biểu hiện ra phản ứng gì, cùng với nói nàng không thèm để ý, ngược lại chi bằng nói.. Phản ứng của nàng đã chết từ lâu.
Vào lúc này Tần Nhuế mang theo găng tay, tách chân của nàng ra, định đem tay tiến vào, bước đi này có chút lúng túng, đặc biệt là Tần Nhuế vẫn là lần đầu làm loại chuyện này, không khỏi đỏ mặt. Cô bối rối nghiêng đầu qua, lúc này, bỗng nhiên liền nghe nữ nhân trên giường nhẹ giọng cười lên.
"Cô rất đáng yêu, lại còn biết đỏ mặt, rõ ràng người bị cởi sạch là tôi, người bị nhục nhã là tôi, không phải sao?" Thanh âm của Quý Duyệt Phong rất nhẹ, khoảng cách gần nghe được càng khiến người ta cảm thấy êm tai, âm sắc của nàng mang theo một cỗ câu người mạnh mẽ, âm cuối lười biếng, giống như cây bông mềm mại, giọng nói thông suốt lại rất mê người. Nàng nằm ở trên giường, dùng tay che ở trước ngực, hai chân vén lại với nhau, tất cả những thứ này là động tác là rất bình thường, nàng làm lên lại chỉ có thể để người nghĩ đến phong tình vạn chủng.
Tóc dài ngổn ngang, một cặp mắt hẹp dài cười như không cười nhìn theo mình. Ánh mặt trời xuyên thấu vào chiếu lệch ở trên mặt của nàng, ở trên mũi nhỏ gọn rơi xuống một tầng ánh sáng nhẹ nhàng. Môi mỏng xinh đẹp đang hơi run rẫy, động tác nhỏ bé này không tránh khỏi con mắt của Tần Nhuế, lần này cô không có né tránh, mà là bốn mắt nhìn nhau với Quý Duyệt Phong.
Tần Nhuế phát hiện tròng mắt của nàng rất đen, không phải loại đen hỗn độn kia, mà là đen tản ra ánh sáng, cô là lần đầu tiên thấy được có người không đeo kính áp tròng thì có thể có con ngươi đen thuần túy như thế, nhìn lâu sẽ cảm thấy, giống như là đang nhìn một viên Hắc Trân Châu.
"Đây chẳng qua là kiểm tra theo lệ, tôi không cần thiết nhục nhã cô." Tần Nhuế thấp giọng trả lời, Quý Duyệt Phong trái lại cười lớn tiếng hơn, nàng cười ra một ít nước mắt, để con mắt hiện ra hồng nhàn nhạt, tăng thêm một tia yêu dã.
"Thì ra kiểm tra theo lệ trong ngục giam là như thế này, bị một nhóm lớn người nhìn, sau đó tôi phải ở trước mặt họ tách hai chân ra, để ngón tay của cô tiến vào thân thể của tôi. Nếu như tôi nói tôi là xử nữ, cô có phải nên chịu trách nhiệm với tôi hay không?"
Tần Nhuế nghe lời nói như thế sửng sốt một chút, bởi vì cô chưa từng nghĩ đến nữ nhân sẽ đưa ra loại câu hỏi để một nữ nhân khác chịu trách nhiệm với nàng, kiểm tra theo lệ như vậy sớm đã có, cũng không có người nào bởi vì là lần đầu tiên thì nói ra lời như vậy. Tần Nhuế bị lời nói này làm cho không biết nên làm sao phản bác, rốt cuộc là phải làm.
"Kiểm tra là quy tắc của ngục giam, tôi cũng không cho rằng tôi cần chịu trách nhiệm cái gì." Tần Nhuế nghiêm chỉnh nói ra, thấy được dáng vẻ cứng nhắc của cô, Quý Duyệt Phong nhìn ánh mắt của cô nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
"Được được được, vậy thì không cần cô chịu trách nhiệm, kỳ thực vừa rồi là gạt cô, tôi a.. không phải lần đầu tiên. Lần đầu tiên của tôi, cho một người rất lãnh (lạnh lẽo, lạnh nhạt) rồi."
Thanh âm của Quý Duyệt Phong rất nhẹ, nàng nhìn xa xa, như là đang suy nghĩ gì, sau một lát, Tần Nhuế đem hai ngón tay tiến vào, ở bên trong tìm kiếm có phải là ẩn giấu cái dị vật gì. Siết chặt khi tiến vào để cô cau mày, đặc biệt là Quý Duyệt Phong còn ám muội hừ một tiếng.
"Ân.. Nhẹ chút.. Có chút đau." Quý Duyệt Phong khẽ cắn lấy môi dưới nhìn về phía Tần Nhuế, Tần Nhuế cảm thấy nữ nhân này thật sự rất kỳ quái, rõ ràng cũng chỉ là đau mà thôi, nàng làm sao.. làm sao dùng loại thanh âm kia nói ra lời nói này. Được rồi, tuy rằng Tần Nhuế cảm thấy thanh âm vừa rồi của Quý Duyệt Phong xác thực rất êm tai, thế nhưng đều là sẽ để người ta hiểu sai.
"Rất nhanh thì sẽ kết thúc." Kiểm tra như vậy chỉ là muốn xem xét tù nhân có ở trong người giấu riêng đồ vật hay không, thời gian kiểm tra cũng sẽ không kéo dài rất lâu. Tần Nhuế khẩn trương đến đổ mồ hôi, cộng thêm triều hồng trên mặt xấu hổ, làm ướt mái tóc trên trán, Quý Duyệt Phong hơi híp mắt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
"Cô là trưởng giám ngục ở đây phải chứ? Cô tên là gì."
"Tần ngục trưởng, sau này cô có thể gọi tôi như vậy."
Tần Nhuế thấp giọng nói ra, đã đem ngón tay rút ra, đương nhiên cả quá trình cô cũng không có nhìn nơi giữa hai chân của Quý Duyệt Phong. Cô để nàng mặc quần áo vào xong, lúc này, Quý Duyệt Phong bỗng nhiên đưa tay kéo lấy cô. Động tác này gây nên chú ý của người bên ngoài, những người kia đem súng lên đạn nhắm ngay Quý Duyệt Phong, nếu như nàng làm ra cái gì, lập tức thì sẽ bị bắn thành tổ ong.
"Nhưng tôi không muốn gọi cô như vậy, có thể nói cho tôi biết tên đầy đủ của cô không? Tôi tên Quý Duyệt Phong, tôi muốn biết tên đầy đủ của cô." Quý Duyệt Phong cười nhếch miệng, dường như bên ngoài những cây súng kia không phải nhắm nàng, mà nàng cũng không có biểu lộ ra dù là một chút xíu sợ sệt. Nụ cười kia pha trộn ánh sáng trong phòng, nhìn đến ôn nhu và mềm mại đáng yêu, mắt phượng nửa khép của nàng, ý cười nhàn nhạt của nàng rất là xinh đẹp, thì càng không cần nói hai cánh môi nhuốm máu kia nhìn qua mê người cỡ nào.
Quỷ thần xui khiến, Tần Nhuế lần đầu tiên nói tên của mình cho một tù nhân.
"Tần Nhuế, tên đầy đủ của tôi."
"Rất hay, có lẽ người tôi thích, sau này sẽ kêu tên này."
Hết phiên ngoại.