"Ông Lẫm Nhiên, tỉnh dậy." Thanh âm quen thuộc đang vang lên bên tai, để ý thức hỗn độn bị đánh tỉnh, sờ lấy cái đầu phát đau, sau khi chạm phải cục u không nhỏ sau ót kia, Ông Lẫm Nhiên lúc này triệt để thanh tỉnh.
"Nhan Nhan, chị không sao chứ?" Thấy rõ Tư Hướng Nhan úp ở trên người mình, Ông Lẫm Nhiên bất chấp thân thể mình, vội vàng khẩn trương hỏi. Họ cũng không phải nhân viên nhảy dù chuyên nghiệp, dưới tình thế cấp bách làm ra hành động khó tránh sẽ có chút nguy hiểm. Ông Lẫm Nhiên nhớ rất rõ, trong chớp mắt sắp rơi xuống đất, là Tư Hướng Nhan ôm lấy mình, dùng cơ thể của chị ấy bảo vệ mình.
"Tôi không sao, ngược lại tình hình bây giờ không quá lạc quan." Tư Hướng Nhan vừa nói, đem Ông Lẫm Nhiên đang nằm trên đất đỡ lên, ôm lấy nàng ngồi chung một chỗ. Cô tỉnh sớm hơn đối phương, lối nghĩ vừa rồi đã hiểu rõ sự tình rồi. Phi cơ cũng không phải trước khi cất cánh bị người động tay chân, mà là sau khi cất cánh mới xảy ra sai sót, chính là nói, người muốn ép mình chết là ở trên cái phi cơ vừa rồi kia.
Không phải Long Vọng, cũng sẽ không phải Ông Lẫm Nhiên, vậy thì.. ngoại trừ họ ra, thì cũng chỉ còn lại nhân viên điều khiển phi cơ và mấy thủ hạ. Nghĩ đến lúc này họ bị nhốt ở trên đảo không biết tên, không có lương thực không có nước, hơn nữa tùy lúc cũng đều gặp phải nguy hiểm bị truy kích. Cho dù tất cả của tất cả đều tồi tệ đến cốt lõi, Tư Hướng Nhan vẫn là không lộ ra bất cứ cảm giác thất bại nào. Nếu như mấy người kia cảm thấy dựa vào cái loại kịch này có thể giải quyết mình, không khỏi quá ngây thơ chút rồi.
"Nhan Nhan, chúng ta trước tiên tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi một chút đi." Đợi đến cơ thể phục hồi một chút sức lực, Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng nói. Sắc mặt của nàng cũng không tốt, không biết là nguyên nhân cơ thể hay là đang lo lắng, thấy em ấy chuyên chú nhìn theo mình, dường như muốn đem thời gian sau này đều dùng xong, Tư Hướng Nhan hôn lên trán của em ấy an ủi em ấy, nói em ấy biết không có sao.
Tri thức dã ngoại sinh tồn Tư Hướng Nhan hiểu không ít, cô biết ở đây tìm được một nơi nghỉ ngơi rất khó. Mang theo Ông Lẫm Nhiên đi không có mục đích. Nhưng mà, ngay sau đó phía sau truyền đến thanh âm cây cối rung động sàn sạt, Tư Hướng Nhan vươn tay dò xét sức gió, ngay sau đó liền kéo theo Ông Lẫm Nhiên tốc độ thêm nhanh. Mà đối phương tựa hồ cũng biết hành tung bại lộ, dứt khoác thả ra bước chân, không hề kiên dè hướng họ đuổi đến.
"Quả nhiên đến rồi." Tư Hướng Nhan vừa nói, dẫn Ông Lẫm Nhiên trốn đến sau một cây thô hơn. Mắt thấy một đám người mặt đồ ngụy trang hướng họ đuổi tới, cô nhanh chóng rút ra súng trong ngực, mắt không chớp hướng theo người vọt tới. Phát súng này nhanh chuẩn độc, người bị bắn trúng thậm chí còn không kịp làm ra phản ứng đại não đã bị xuyên thấu, chợt té ngã trên đất.
Đồng bọn xung quanh thấy được một trong số người đó dễ dàng**đi, rõ ràng đây là đòn thị uy của Tư Hướng Nhan. Chỉ đáng tiếc, bọn họ người đông thế mạnh, căn bản không e ngại Tư Hướng Nhan. "Đuổi, tiếp tục đuổi! Trên tay họ nhiều nhất chỉ có mấy khẩu súng mà thôi, đạn sớm muộn sẽ dùng hết! Boss từng nói, phải bắt sống!"
Tên cầm đầu vừa nói, ngay sau đó hẳn là từ trong bụi cỏ nhảy ra thêm nhiều người, nhìn theo số ngươi không giống kia, Tư Hướng Nhan trong lòng trầm xuống. Hiển nhiên đối phương sớm thì có chuẩn bị, lên kế hoạch cẩn thận vở kịch bắt cá trong chậu này. Chính mình và Ông Lẫm Nhiên lúc này đều rất nguy hiểm, nếu như họ chỉ là muốn bắt mình cũng bỏ đi, Tư Hướng Nhan không hy vọng Ông Lẫm Nhiên vì mình mà xảy ra chuyện.
"Đi, chúng ta trước tiên trốn lại." sau khi Tư Hướng Nhan suy nghĩ, từ bỏ cách nghĩ cứng đối cứng, kéo qua Ông Lẫm Nhiên đang phát ngẩng nhanh chóng chạy ra. Thấy đối phương vẫn như cũ trạng thái không ở đây (ý là thất thần), Tư Hướng Nhan không tránh khỏi có chút hoang mang, tựa hồ Ông Lẫm Nhiên vừa tỉnh lại bắt đầu thì luôn là bộ dạng mất đi hồn phách, để người ta không cách yên tâm.
"Nhan Nhan, em sẽ không để chị xảy ra chuyện." hai người một đường chạy đi, qua rất lâu Ông Lẫm Nhiên mới phun ra câu nói này. Thanh âm của nàng rất nhẹ, lại mang theo kiên quyết sức nặng vạn cân. Tư Hướng Nhan gật gật đầu, nhịn không được khơi lên khóe miệng. Trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có Ông Lẫm Nhiên mới sẽ đối với mình như vậy, yêu một người yêu đến có thể vì cô trả giá tính mạng.
Cái gọi là cực ái (cực kì yêu), chắc chính là như thế rồi.
"Họ đuổi đến rồi." Công phu nói chuyện, dám người đó đã đuổi lên tới, thấy đường phía trước đều bị chặn, Tư Hướng Nhan kéo lấy Ông Lẫm Nhiên hướng chính giữa một bên chạy đi, đồng thời liên tục nổ súng, mỗi một súng đều giải quyết đi một người, không lãng phí một phát đạn. Kỹ thuật bắn súng của Tư Hướng Nhan quá tốt, làm cho mấy người kia cũng không dám không hề kiên kị đuổi theo, chỉ có thể nổ súng và tiến hành bắn phá.
Xạ kích quy mô lớn này dù tránh nhanh hơn lại cũng khó thoát, mắt thấy một phát đạn hướng đến lưng của Ông Lẫm Nhiên thẳng hướng mà đi, Tư Hướng Nhan không kịp suy nghĩ, cơ thể đi trước đại não làm ra hành động. Cô đem Ông Lẫm Nhiên đánh ngã trên đất, dùng cơ thể bảo vệ nàng, mà viên đạn đó thuận theo sau vai bắn vào, đúng là đem cả vai của cô xuyên thấu, sinh sôi đánh ra một lỗ thủng máu.
Đầu đạn xé rách da thịt, xuyên qua áo, máu tươi cũng ở trong chớp mắt tràn ra ngoài. Tư Hướng Nhan không kịp làm cái gì biện pháp xử lý, cũng bất chấp cái gì đau đớn, cô kéo lên Ông Lẫm Nhiên ở một bên ngẩng người, thuận theo sườn dốc của rừng cây nhảy xuống, một đường nhảy xuống, trốn đến nơi bụi cây sâu nhất.
Sự tình phát sinh quá nhanh, làm cho Ông Lẫm Nhiên đến bây giờ mới phản ứng lại. Thấy Tư Hướng Nhan bị máu nhuộm thấm hơn nữa cơ thể, nàng muốn kiểm tra một chút miệng vết thương dữ tợn kia lại sợ làm đau Tư Hướng Nhan. Con mắt bổng nhiên đau nhứt phát sưng, Ông Lẫm Nhiên cố nén kích động muốn khóc, ôm lấy Tư Hướng Nhan.
Ông Lẫm Nhiên thế nào cũng không ngờ được Tư Hướng Nhan sẽ vì mình đỡ đạn, nữ nhân này rõ ràng thông minh như vậy, tại sao biết rõ mục tiêu của mấy người kia là chị ấy, còn phải làm ra chuyện không có lý trí như vậy? Chính mình làm sao đều có thể, lại nhìn không được Tư Hướng Nhan chịu tổn hại. Thấy trên mặt con người này nhợt nhạt vì đau đớn mà chảy ra mồ hôi tinh mịn, viên đạn đâm ở trên cơ thể mảnh khảnh của chị ấy thì giống như đâm đau ở trong lòng mình.
Ông Lẫm Nhiên hận chính mình, rõ ràng từng nói phải bảo vệ Tư Hướng Nhan, không để chị ấy chịu phải bất kì tổn hại nào, từ đầu đến cuối lại trở thành vật gây cản trở. Nếu như không phải mình luôn thất thần, Tư Hướng Nhan thì sẽ không vì bảo vệ nàng mà bị đạn bắn trúng. Con người này rất ít bị thương, bây giờ nhất định là cực kỳ đau rồi, lại còn cậy mạnh cười với mình.
"Nhan Nhan, thật xin lỗi, đều là lỗi của em, không phải em chị thì sẽ không bị thương rồi, có phải rất đau không?" Ông Lẫm Nhiên nói xong, sốt ruột bối rối xé lấy quần áo của mình muốn thay Tư Hướng Nhan đem vết thương bao lấy, lại bị đối phương dùng sức ôm lấy, không thể động đậy.
"Ông Lẫm Nhiên, em đang hoảng cái gì. Thân là nữ nhân của tôi em nên bình tĩnh một chút, vết thương do súng không có gì to lớn, ngược lại là phản ứng của em bây giờ để tôi rất không yên tâm." Có lẽ đây là một đoạn lời nói dài nhất của chị ấy từ lúc Ông Lẫm Nhiên quen biết Tư Hướng Nhan đến giờ, lại không ngờ được sẽ ở trong lúc này.
Khí tức thở ra của cô có chút dồn dập và rối loạn, lười lười nhát nhát đánh ở trên cổ mình, để cho Ông Lẫm Nhiên vô cùng thương tiếc. Nàng gật gật đầu, để Tư Hướng Nhan dựa ở trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô. Xác thực, bản thân không nên biểu hiện bối rối như vậy, địch đông ta ít thì thế nào? Chỉ cần nàng ở đây, thì sẽ không tiết tất cả giả giá để Tư Hướng Nhan rời khỏi.
"Nhan Nhan, em sẽ không rời khỏi chị, càng sẽ không để người ta ức hiếp chị."
"Đây mới là Ông Lẫm Nhiên tôi quen biết. Đem viên đạn lấy ra, đợi chút nữa chúng ta nghĩ cách trốn đi."
"Được, chị nhịn một chút."
Dù cho bây giờ không có bất cứ công cụ nào có thể điều trị vết thương, Ông Lẫm Nhiên cũng cần phải giúp Tư Hướng Nhan lấy viên đạn ra. Vết thương đó rất nghiêm trọng, tuy không phải bộ phận chí mạn, nhưng viên để trong cơ thể thời gian dài thì sẽ dẫn đến vết thương nhiễm trùng, tình hình như vậy càng là nguy hiểm vạn phần.
Lấy ra dao quân dụng để ở trong giày, Ông Lẫm Nhiên từ từ rút đi áo khoác màu xanh tím và áo sơ mi trắng của Tư Hướng Nhan, khi lỗ thủng máu thịt mơ hồ kia xuất hiện ở trước mắt, Ông Lẫm Nhiên nắm chặt con dao trong tay, hốc mắt cũng từ từ biến thành màu đỏ nhạt. Có lẽ nhìn ra khẩn trương và áy náy của nàng, Tư Hướng Nhan bổng nhiên khơi lên khóe miệng, vươn tay nắm lấy cổ áo của Ông Lẫm Nhiên đem nàng mang đến trước người.
"Đừng bày ra biểu tình khổ sở như vậy, nếu như em làm đau tôi, tôi thì như vậy trừng phạt em." Cánh môi bị hai môi hơi lạnh lẽo hôn lấy mùi vị đó vẫn cứ ngọt ngào, lại thêm một chút ý vị ôn toàn nhu hoãn, nhìn theo lông mi kích động của Tư Hướng Nhan, còn cô vì mất máu quá nhiều mà cơ thể run rẫy, Ông Lẫm Nhiên vuốt nhẹ mặt của cô, làm sâu thêm nụ hôn này.
Dù cho Tư Hướng Nhan bất chấp tất cả bảo vệ để nàng động dung hân hoan, nhưng thương tiếc và tự trách trong lòng lại xa xa rộng lớn việc này. Nàng yêu cô, nhìn không được cô bị thương khó chịu, dù cho tình trạng vừa rồi đổi thành bản thân cũng sẽ không hề do dự làm ra lựa chọn giống như Tư Hướng Nhan, nhưng Ông Lẫm Nhiên chính là ích kỷ không muốn Tư Hướng Nhan bị thương. Ở trong khắc này, Ông Lẫm Nhiên biết rất rõ ràng. Cho dù Tư Hướng Nhan ban đầu không chấp nhận mình, tổn hại nàng thật sâu, nàng cũng không nhẫn tâm làm ra bất cứ chuyện gì để Tư Hướng Nhan khổ sở.
"Nhẫn nhịn chút, đau thì cắn tay của em." Sau một nụ hôn, Ông Lẫm Nhiên biết không thể kéo dài thời gian, cho dù không nỡ cũng phải động dao trên người Tư Hướng Nhan. Nàng đem tay để ở trước mặt đối phương, lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng chạm lên mảng da thịt non mềm kia. Da thịt của Tư Hướng Nhan rất trắng rất mềm, dao quân dụng lại sắc bén khác thường. Hơi dùng lực, da thịt trắng nõn kia liền bị mình rạch ra một cái lỗ máu đầm đìa. Ông Lẫm Nhiên cố nén dừng tay, đem vết thương từ từ mở ra, tính toán đem viên đạn lấy ra.
"Ân.." Ở dưới tình trạng không có thuốc tê và nước sát trùng, đau khổ của lấy viên đạn là người bình thường khó nhẫn nhịn. Tư Hướng Nhan chỉ là hừ nhẹ một tiếng, liền không có phát ra bất cứ thanh âm nữa. Cô đem cơ thể dựa ở trên thân cây khô, mặt mang theo nụ cười nhìn Ông Lẫm Nhiên đầu đầy mồ hôi hột. Cơ thể tuy đau, trong lòng lại vì những hành động của mình mà cảm thấy hài lòng.
Tư Hướng Nhan biết, từng ấy năm cho tới nay, cô luôn đều sinh sống giống như cái máy như vậy. Cô thủ đoạn độc ác, chỉ muốn nghĩ như thế nào khuếch trương thế lực của Tư gia. Cô cái gì cũng không để ý, thường xuyên đổi bạn trai, nhưng mà là vì bổ khuyết sự không thú vị trong lòng. Thân thể của cô là nhân loại, nhưng nhân tính lại còn lại không nhiều.
Nhưng sự xuất hiện của Ông Lẫm Nhiên để cô tìm lại được niềm vui của cuộc sống, cô lật đổ cách nghĩ của mình, để mình đối với nàng sản sinh hứng thú, bắt cô không biết làm thế nào. Mà nay, họ lún sâu vào hiểm cảnh, chính mình vì bảo vệ em ấy mà bị thương, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều khủng khiếp rồi, nhưng Tư Hướng Nhan lại cảm thấy rất vui vẻ. Cô vui mừng bản thân có thể gặp Ông Lẫm Nhiên, tìm lại tình cảm mất đi, và..
Bản năng yêu một người.
"Nhan Nhan." Đem nụ cười của Tư Hướng Nhan nhìn ở trong lòng, Ông Lẫm Nhiên không kìm chế được ra tiếng kêu cô, mặc cho không đúng lúc, nhưng nàng vẫn cảm thấy Tư Hướng Nhan lúc này cực kỳ đẹp rồi. Môi đỏ nóng bổng của cô bị cô cắn ra vết. Máu, chói mắt lại không khó xem. Cho dù cơ thể đau đớn giày vò cô, cô vẫn là cười phô trương như vậy mà không để ý. Thì giống như cô chấp nhận tất cả sùng bái kia đối với cô, là chuyện đương nhiên.
Ông Lẫm Nhiên đem viên đạn lấy ra gói lại để ở trong túi áo khoác, lại dùng quần áo đem vết thương của Tư Hướng Nhan bao lại. Nhìn theo cơ thể bị nhuộm máu của cô, Ông Lẫm Nhiên ôm lên Tư Hướng Nhan nữa hôn mê đi sâu vào rừng cây. Nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân mấy người kia đuổi đến, cũng biết phiền phức đang nối gót tới. Chỉ là, khi nàng cúi đầu nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng của Tư Hướng Nhan, lại nhịn không được khơi lên khóe môi.
Dù cho bị ép đến không đường có thể đi, nhưng cảm thấy cùng Tư Hướng Nhan ở chung một chỗ vẫn là vui vẻ như vậy. Đó là một loại sung sướng từ đáy lòng phát ra, cho dù cố nén đi, cũng sẽ kiềm lòng không được mà cười ra.
"Nhan, chị là ánh sáng của em, em không thể cũng không muốn rời xa chị. Bất luận như thế nào em cũng sẽ bên chị, không cho phép bất cứ người nào tổn hại chị."
Nếu như ánh sáng mất đi, cái bóng cũng không tồn tại.
Hết chương 43