Tuy sớm trước đó thì chuẩn bị xong tâm lý rồi, nhưng tận mắt thấy được và trong lòng suy nghĩ lại là một loại cảm giác khác. Sóng mũi chua xót giống như phải đứt đi, nhưng hô hấp bình ổn của Ông Lẫm Nhiên lại để Tư Hướng Nhan cảm thấy yên tâm vô cùng, Thấy người trong lòng mơ mơ hồ hồ ngủ đi, hai tay run rẫy cuộn tròn ở trong ngực, Tư Hướng Nhan ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, lúc này mới bình phục được tâm trạng.
Vì không biết Ông Lẫm Nhiên vết thương như thế nào, Tư Hướng Nhan cũng không dám chạm nhẹ thân thể của nàng, mà ở phòng thẩm vấn loại địa phương này tìm bác sĩ đến cũng là cực kì bất tiện. Sau thời khắc suy nghĩ, Tư Hướng Nhan vẫn là thận trọng bế Ông Lẫm Nhiên lên, đưa nàng đi về phía căn phòng.
Tựa hồ sau khi hai người bắt đầu có ngăn cách, họ thì không từng thân cận như vậy nữa. Nâng lấy cổ và bờ vai của Ông Lẫm Nhiên, tận lực không chạm phải lưng của nàng. Tư Hướng Nhan lúc này mới phát hiện, chỉ là thời gian không đến một tháng ngắn ngủi, thể trọng của Ông Lẫm Nhiên lại có thể nhẹ nhiều như vậy, ôm lấy nàng hoàn toàn sẽ không nhận thấy được giống như ôm một nữ nhân 1m74.
Đưa người một đường lên lầu ba, lần nữa đem nàng đặt nằm sấp lên trên sofa, ánh đèn của phòng thẩm vấn quá tối, bây giờ đến căn phòng này, Tư Hướng Nhan mới phát hiệngiữa chân tâm của Ông Lẫm Nhiên cũng có vết máu. Tuy nàng mặc quần màu sậm, lại vẫn ẩn ẩn thấm ra ngoài. Tư Hướng Nhan tự nhiên không tin Long Vọng sẽ không có chừng mực đến bước này, lý do duy nhất cũng chỉ có cái đó rồi.
"Alo.."
"Chung Cẩn Lan, là ta."
"Nữ vương đại nhân của ta, ngươi cho đến bây giờ đang mấy giờ rồi? Ba giờ sáng có phải không? Ngươi không ngủ cũng để ta ngủ a, hơn nữa ta thì ở dưới lầu ngươi, ngươi có chuyện có thể trực tiếp đến tìm ta a."
"Ta ở đây tựa hồ không có chuẩn bị băng vệ sinh, quản gia ngủ rồi cũng không đành tìm cô ấy, ngươi giúp ta đưa qua một chút."
"Cái gì! Tư Hướng Nhan ngươi vô lại! Nữa đêm gọi điện thoại đánh thức ta cư nhiên chỉ là để ta đưa băng vệ sinh cho ngươi! Còn nữa, ngươi căn bản không phải thời gian này, vậy muốn đồ vật đó làm gì!"
"Cũng không phải ta dùng, tóm lại.. ngươi mau qua thì được rồi." Không để ý Chung Cẩn Lan kêu rên, Tư Hướng Nhan vội vàng gác điện thoại, quay đầu nhìn con người trên sofa. Cho dù là ở trong mơ, Ông Lẫm Nhiên cũng biểu hiện rất khó chịu. Nàng nằm sấp trên sofa, không qua bao lâu thì lại cuộn mình thành một cục nhỏ. Tay phải của nàng không biết là bị thương gì, luôn đang chảy máu, rất nhanh thì đem sofa trắng tươi dính lên mấy đạo vết máu.
"Tư Tư, không phải ta nói với ngươi, ngươi cũng quá không đủ ý tứ rồi, nữa đêm gọi ta tỉnh lại, thì vì chuyện nhỏ nhặt này, ngươi.." Không qua bao lâu, Chung Cẩn Lan thì lải nhải lẩm bẩm chạy đến, nhưng mà, sau khi đẩy cửa vào thấy được Ông Lẫm Nhiên nằm ở trên sofa, lời vốn dĩ muốn nói lại cắt ở trong cổ họng. Cô ấy đứng ở trước cửa, nhìn gương mặt không tự nhiên của Tư Hướng Nhan, lại đem tầm mắt rơi ở trên người Ông Lẫm Nhiên toàn thân đều là vết thương vừa nhìn thì chịu gian khổ không ít, rất nhanh thì hiểu rõ manh mối.
Tình yêu là giày vò người nhất, ở dưới tình huống thân phận đối lập thường thường đều là không hiểu được. Tư Hướng Nhan chung quy vẫn là không nỡ cho Ông Lẫm Nhiên, nếu không cũng sẽ không ở tối nay sau khi uống nhiều rượu như vậy, nửa đêm đi mang Ông Lẫm Nhiên trở lại. Thấy được hai người hiện tại một người tự giày vò mình, người kia có khổ lại nói không rõ. Chung Cẩn Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, để nàng ta mau đến một chuyến.
"Tư Tư, ngươi hà tất khổ như vậy? Ngươi là lão đại của Tư gia, cho dù ngươi muốn giữ lại nàng, người khác cũng sẽ không nói cái gì. Nếu như ngươi thật sự không nỡ cho nàng ta, thì đừng tổn thương nàng nữa." Chung Cẩn Lan hy vọng Tư Hướng Nhan có thể có được hạnh phúc, mà tình huống hiện tại, chỉ sợ nếu Ông Lẫm Nhiên rời khỏi hoặc chết đi, Tư Hướng Nhan đều sẽ đau khổ cả đời.
"Chung Cẩn Lan, có những chuyện không phải ta muốn thì có thể làm, cho dù ta qua được cửa của người khác, ta cũng không qua được cửa ải khó khăn trong lòng mình. Đừng nói nữa, đưa đồ cho ta." Tư Hướng Nhan lúc này mới nhắc đến mục đích chủ yếu để Chung Cẩn Lan đến, nhưng mà, sau khi cô nói xong câu này, ngàn lần không ngờ được đối phương lại từ trong túi váy ngủ lấy ra một tampon vệ sinh (bạn nào không biết thì google thẳng tiến). Tư Hướng Nhan không phải chưa dùng qua đồ vật này, chỉ là.. muốn cô bây giờ dùng cho Ông Lẫm Nhiên, khó tránh quá quái dị chút rồi.
"Ta không phải để ngươi lấy băng vệ sinh sao?" Tư Hướng Nhan mặt lạnh nói ra, luôn cảm thấy Chung Cẩn Lan cố ý chỉnh chính mình.
"Ai để Tư Tư ngươi không nói rõ, càng huống hồ, chính ta cũng là dùng loại này a, có vấn đề gì?"
"Chuyện này.."
"Hay là ngươi ngại giúp nàng ta dùng a? Nếu như ngươi ngại, để ta làm cũng không phải không có thể."
"Đủ rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
"Chậc chậc, vừa nói để ta làm ngươi thì vội vàng đuối ta đi rồi, vậy ta tiếp tục đi ngủ, bác sĩ Trương lập tức thì qua." Chung Cẩn Lan ngáp một cái, mập mờ liếc nhìn Tư Hướng Nhan, xoay người rời khỏi. Thấy cô ấy đi rồi, Tư Hướng Nhan có chút khổ não nhìn rồi nhìn tampon trong tay, nghĩ rồi nghĩ, vẫn là hướng Ông Lẫm Nhiên đi qua.
Cô trước tiên là đem quần áo cũ rách trên người Ông Lẫm Nhiên cởi đi, cùng với áo sơ mi cởi ra, thân trên của đối phương được băng vải quấn đầy bạo lộ ở trước mắt. Tiếp theo là quần dài, còn có quần lót màu trắng. Nhìn theo phía trên thấm ra từng chút từng chút vết máu, Tư Hướng Nhan có chút bối rối tránh đi ánh mắt, đúng là có loại cảm giác trở tay không kịp.
Do dự một chút, vì muốn nhanh giải quyết, Tư Hướng Nhan đi phòng tắm bưng một thau nước sạch và khăn mới. Thay Ông Lẫm Nhiên lau sạch cơ thể, và gương mặt mang theo lớp mỏng mồ hôi. Làm xong tất cả công việc này, nhìn thấy thân dưới không một mảnh vải của đối phương, còn có rừng rập màu đen ở giữa đó, Tư Hướng Nhan cắn răng cầm lấy tampon vệ sinh trên tủ mở ra, ngồi ở điểm cuối của sofa.
Kích thước của tampon là số nhỏ, bao bì bên ngoài lại làm đến đặc biệt ám muội, là một cặp môi đỏ của nữ nhân dán hợp lại với nhau. Giống như chạm phải củ khoai phỏng tay đem bao bì ném đi, rồi từ từ đẩy ra thanh đẩy, đem tampon đẩy ra ngoài, Tư Hướng Nhan cảm thấy lúc này chính mình thật sự là cực kỳ biến thái. Rõ ràng hôm qua còn cùng Ông Lẫm Nhiên thế bất lưỡng lập, nhưng bây giờ lại vì nàng làm loại chuyện này.
"Tay đừng run a, Tư Hướng Nhan." Nhỏ tiếng thì thầm tự mình nói với mình, Tư Hướng Nhan từ từ tách ra hai chân của Ông Lẫm Nhiên, chậm rãi đem tầm mắt dịch qua. Chỗ đó vừa mới được chính mình lau rửa qua, ngoài phấn nộn ra mang theo hơi nước ẩm ướt. Rất may là ngày đầu tiên lượng ít, mấy phút này cũng không ra máu nữa. Tư Hướng Nhan nhẹ nhàng nhích cơ thể qua, bộ phận tư mật chỗ đó đối với chính mình mà nói cũng không xa lạ, dùng lực đạo chậm nhất ôn nhu nhất đem tampon đẩy vào.
"Ngô.." Có lẽ là cảm nhận được thân thể bị vật thể ngoại lai xâm nhập, Ông Lẫm Nhiên vậy mà ở trong mơ có được phản ứng. Thấy nàng khép lại chân, thân thể động lung tung không ngừng vọt ra sau, Tư Hướng Nhan vội vàng thả tay, mà tampon lại chỉ là đẩy vào một nữa mà thôi.
"..."
Căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nhịp tim, chỉ cảm thấy làm loại chuyện này so với đánh nhau còn cực khổ hơn. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Ông Lẫm Nhiên, ý đồ để nàng bình tĩnh lại. Quả nhiên, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Ông Lẫm Nhiên không sợ hãi lùi ra sau nữa, mà là đem đầu vùi vào giữa bụng mình, dùng khuỷ tay ôm lấy eo của chính mình. Bị hành động đáng yêu như vậy của nàng làm đến cười khóc không được, Tư Hướng Nhan một mặt không ngừng an ủi, mặt khác, lần nữa tách ra chân khép lại của Ông Lẫm Nhiên, từng chút từng chút hướng bên trong đẩy lấy tampon.
"Ân.. Nhan Nhan.." Rất không dễ dàng mới đem tampon triệt để đưa vào, nghe thấy Ông Lẫm Nhiên vô ý hừ nhẹ, Tư Hướng Nhan lúc này mới dám thở mạnh một hơi. Tiếp theo chỉ cần đem thanh đẩy lấy ra thì được, suy nghĩ như vậy, Tư Hướng Nhan yên tâm lần nữa ngồi giữa chân của Ông Lẫm Nhiên, một tay ấn lấy tammpom đề phòng bị đẩy ra ngoài, một tay kia đem thanh đẩy bỏ đi. Làm xong tất cả chuyện này, Tư Hướng Nhan hài lòng khơi lên khóe miệng, lại ở giây tiếp theo ngẩng đầu cứng đờ lên.
"Nhan Nhan? Chị đang làm cái gì?"
Hết chương 79