"Này, tiểu quỷ chết tiệt, ngươi muốn ăn trái cây gì?" Trong phòng bệnh một người, Chung Cẩn Lan có chút bất mãn nhìn theo người nằm ở trên giường vừa gác điện thoại, thấp giọng hỏi. Cô rất rõ, Chung Cẩn Du cũng không nghe lời mình cố gắng nghỉ ngơi, thậm chí ở trước mấy giây mình vào cửa còn đang nói điện thoại với Tư Hướng Nhan thảo luận chuyện liên quan công việc.
Khoảng cách xảy ra chuyện đã qua hơn nữa tháng rồi, tuy chỉ là bị thương trên vai, Chung Cẩn Lan vẫn là kiên trì muốn để Chung Cẩn Du ở thêm mấy ngày rồi xuất viện. Buồn tẻ nằm ở trên giường bệnh, mỗi ngày ngoại trừ ân thì là ngủ, Chung Cẩn Du ở trong lòng kêu gào ngàn vạn lần muốn rời khỏi nơi quỷ này, cuối cùng lại bị một cái ánh mắt của Chung Cẩn Lan trừng đến hết tính khí.
"Ta chẳng qua là gọi điện thoại với Tư tỷ mà thôi." Thận trọng như Chung Cẩn Du, lại làm sao nhìn không ra mẹ nhà mình lại đang giận dỗi? Mắt thấy Chung Cẩn Lan mặt âm u cho mình trái cây gọt, còn đem đu đủ mình ghét nhất để ở kế bên trái đào, nếu như không phải thân thể không thuận tiện, cô ấy còn thật sự hảo hảo ôm nữ nhân này một cái, vuốt lông cho cô.
"Ngươi muốn nói chuyện với người nào đều được, không cần nói với ta, dù sao bị thương là cơ thể của ngươi, cũng không phải ta." Nghe thấy Chung Cẩn Du giải thích, Chung Cẩn Lan trái lại càng tức giận. Cô uỷ khuất nói, không lâu hốc mắt thì ẩn ẩn dâng lên màu đỏ. Mấy ngày này không chỉ là Chung Cẩn Du, ngay cả bản thân cô cũng là ở nhà và bệnh viện chạy hai bên. Không chỉ phải chăm sóc Chung Cẩn Du, cũng phải chăm nom Ông Lẫm Nhiên.
Tối hôm đó cô vốn dĩ rất yên tâm Chung Cẩn Du đưa Ông Lẫm Nhiên rời khỏi, nhưng mà, sau khi nhận được điện thoại của Tư Hướng Nhan, thì biết sự tình không nhẹ nhàng như vậy. Hai người hỏa tốc đến hiện trường, trên đường cơ hồ khẩn trương đến không biện pháp tiến hành khai thông bình thường. Không ai biết, khi cô thấy được Chung Cẩn Du toàn thân là máu nằm ở trong xe, cô rất là sợ hãi.
Cô nói cho Tư Hướng Nhan phải phải bình tĩnh, thực ra cũng là đang nói với mình. Chung Cẩn Du là ngươi cô xem trọng nhất, là người nhà càng là người yêu của cô. Ban đầu chính mình không đồng ý Chung Cẩn Du đi con đường hắc đạo này, chính là sợ thấy được cảnh tượng này. Bây giờ cô thấy được rồi, cũng hiểu được cảm giác sợ hãi là cái gì. Nhưng hết lần này đến lần khác Chung Cẩn Du vẫn là không chịu nghe lời khuyên của mình, vẫn cứ phải nhúng tay vào chuyện hắc đạo.
"Mẹ đang tức giận ta ư." Đem sự bất đắc dĩ trong ngữ khí và hốc mắt dâng đỏ thu vào đáy lòng, Chung Cẩn Du thở dài một hơi, dùng tay kia chống cơ đứng dậy, đem đầu dò đến trước mặt Chung Cẩn Lan.
"Vết thương của ngươi còn chưa tốt, đừng lộn xộn." Quả nhiên, Chung Cẩn Du vừa động, Chung Cẩn Lan cũng khẩn trương lên. Thấy cô tay bận chân loạn đặt trái cây trên bàn, vội vàng đỡ mình trở về giường, Chung Cẩn Du thuận thế ôm lấy cổ của cô, cả Chung Cẩn Lan cũng mang lên giường.
"Đừng giận ta nữa, có được không?" Lời nói nhẹ nhàng mang theo nhiệt độ hơi nóng, cứ như vậy trực tiếp phả ở bên tai. Rõ ràng ngày đó xảy ra chuyên và mấy ngày này cũng không có khóc, nhưng lần này Chung Cẩn Lan lại nhịn không được hốc mắt ướt át. Cô căn bản không phải giận Chung Cẩn Du, mà là giận mình sao vô dụng lại yếu đuối như vậy. Nếu như bản thân có thể giúp Tư Hướng Nhan một chút, tình hình của cô ấy và Ông Lẫm Nhiên có lẽ sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. Nếu tối hôm đó người đi là mình, Chung Cẩn Du cũng khẩn cần bị thương rồi.
"Ta không giận ngươi, ta chỉ là sợ hãi mà thôi." Rất không dễ dàng nhịn lại nước mắt, Chung Cẩn Lan tránh qua địa phương bị thương của Chung Cẩn Du, nhẹ nhàng úp trước ngực cô ấy. Tựa như chỉ có nghe được nhịp tim dưới lớp da, chính mình thì sẽ cảm thấy an tâm.
"Ta biết ngươi đang sợ cái gì, ta có thể đảm bảo, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng ta để ngươi sợ hãi. Từ giờ trở đi, sẽ không có nữa."
Ở rất nhiều thời gian, Chung Cẩn Du cảm thấy so với Chung Cẩn Lan, chính mình mới là người lớn. Họ nương tựa lẫn nhau, sống chung với nhau lâu như vậy. Là Chung Cẩn Lan cho mình một gia đình, mà hôm nay cũng đến thời điểm mình hồi đáp cô. Cô ấy muốn mỗi giờ mỗi phút đều thương Chung Cẩn Lan, thay cô trừ đi bất cứ nguyên tố nào để cô khổ sở.
Chuyện này, chính là ý nghĩa mình tồn tại.
"Ta nhớ được rồi, nếu như lần sau ngươi dám bị thương nữa, ta thì đuổi ngươi ra khỏi nhà."
"Được được được, cái gì cũng nghe mẹ."
"Đừng kêu ta mẹ, ngươi căn bản không coi ta là mẹ ngươi."
"Làm sao có chứ, ta luôn đều thương mẹ như vậy, chẳng lẽ mẹ không phát hiện sao?"
"Ta lười nói với ngươi." Nghe trong miệng Chung Cẩn Du từng tiếng từng tiếng mẹ, luôn để Chung Cẩn Lan nhịn không được đỏ tai. Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, cô rất rõ ác thú vị của Chung Cẩn Du, chỉ có ở thời điểm "khi dễ" mình mới sẽ kêu mình như vậy. Cho nên vừa nghe được hai chữ mẹ, cô thì sẽ phản xạ có điều kiện nghĩ đến mấy hình ảnh cấm kia, thật sự là ngại chết người rồi.
"Bộ dạng mẹ ngại ngùng cũng rất đáng yêu, ngươi gần đây hình như trở nên nhạy cảm rất nhiều, mỗi lần khi ta kêu ngươi mẹ, ngươi có sẽ ướt không?"
"Ngươi đủ rồi, đừng nói bậy." Bị lời nói không biết xấu hổ của Chung Cẩn Du trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, Chung Cẩn Lan theo ý thức kẹp chặt hai chân. Như Chung Cẩn Du nói, cơ thể của mình hầu như thật sự trở nên rất kì quái, dù cho phần cảm giác đó rất nhạt, lại có thể cảm nhận có được.
"Được, ta không nói, nói tiếp nữa, ngươi nhịn không được phải làm sao? Đúng rồi, tình hình của Ông tiểu thư sao rồi? Vết thương của cô ấy chắc rất nghiêm trọng chứ."
"Ân, vết thương của cô ấy so với ngươi nặng rất nhiều. Nửa tháng này, cô ấy chỉ tỉnh lại hai lần thì lại hôn mê đi. Mỗi lần tỉnh lại đều là mơ màng nhìn theo trần nhà phát ngẩng, sau đó lại ngủ đi. Tư Tư cũng không dám đến thăm cô ấy, tình hình của hai người họ bây giờ ta thấy đều cấp bách rồi."
"Lan, ngươi thân là người ngoài cuộc, không có biện pháp tham gia vào, cho dù muốn giúp đỡ phỏng chừng tác dụng cũng không lớn. Tâm bệnh giữa hai người họ, cần phải tự chính họ đi giải quyết."
"Ta cũng biết, cho nên ta không có nhúng tay bất cứ chuyện gì. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi xem thử tình trạng của Ông Lẫm Nhiên.
" Được. "Phòng khách quý một người và phòng bệnh chăm sóc cách nhau không xa, một lát Chung Cẩn Lan thì thấy được phòng của Ông Lẫm Nhiên. Vừa mới đẩy cửa đi vào, điện thoại bỏ trong túi vang lên.
" Tư Tư, làm sao vậy? "Người gọi đến chính là Tư Hướng Nhan, nhìn xuống thời gian, buổi chiều hơn một giờ, mấy ngày gần đây, đối phương luôn sẽ ở một khoảng thời gian này gọi điện cho chính mình.
" Không có gì, em ấy sao rồi? Vẫn là không có thanh tỉnh sao? "
" Vấn đề này mỗi ngày ngươi đều đang hỏi ta, đáp án của ta vẫn là như cũ. Cô ấy tỉnh lại hai lần, ý thức vẫn tính là minh mẫn, bác sĩ nói cô ấy sở dĩ còn ngủ là thân thể cô ấy không muốn tỉnh lại, và nguyên nhân cơ thể yếu ớt. "
" Vậy vết thương của em ấy.. "
" Tư Tư, nếu như ngươi thật sự quan tâm cô ấy, thì nên đích thân qua thăm cô ấy. Ta nói thẳng với ngươi, cô ấy tỉnh rồi, lại cưỡng bách bản thân lần nữa hãm vào hôn mê. Cô ấy không có biện pháp ăn gì, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sức khỏe. "
Chung Cẩn Lan nói xong, điện thoại bên kia là im lặng trong thời gian dài, qua rất lâu Tư Hướng Nhan mới lần nửa mở miệng." Chung Cẩn Lan, không phải ta không muốn qua, mà là ta có chuyện cần phải giải quyết trước. Huống hồ, lấy thân phận của ta và em ấy bây giờ, chúng ta cho dù gặp mặt rồi, cũng sẽ tăng thêm lúng túng." "Bỏ đi, ngươi có thích đến hay không, ta thật không ngờ Tư Hướng Nhan là một quỷ nhát gan. Còn nữa, chuyện của mẫu thân cô ấy ngươi dự định khi nào nói với cô ấy?"
"Chuyện này ta có dự tính, như vầy đi, hôm nay ta sẽ rút thời gian đi qua, gác máy trước" không muốn tranh chấp với Chung Cẩn Lan nữa, Tư Hướng Nhan bên kia gác điện thoại trước, nhìn theo chữ trên màn hình thông báo đã kết thúc, Chung Cẩn Du bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy cửa đi vào. Trong căn phòng vẫn là tràn đầy mùi vị nước khử trùng, chỉ là người vốn nên ngủ say lúc này đúng là tỉnh lại rồi, đang nhìn trần nhà xuất thần.
"Cô tỉnh rồi? Cảm giác cơ thể thế nào? Mắt có thể nhìn thấy rồi chưa?" Vì đầu bị va chạm, hai mắt của Ông Lẫm Nhiên luôn đều không có biện pháp nhìn rõ đồ vật. Lúc này, hai mắt nàng vô thần nhìn theo chính mình, Chung Cẩn Lan thì biết, vấn đề chính mình vừa rồi căn bản là dư thừa. "Uống chút nước đi, cô chắc khát rồi."
Thấy hai môi của Ông Lẫm Nhiên có chút khô ran, Chung Cẩn Lan cầm qua ly nước mang theo ống hút ở một bên đưa đến miệng nàng thấy nàng chậm rãi uống xuống, dùng hai tay chống lấy cơ thể muốn đứng dậy. Chung Cẩn Lan vội vàng cản nàng lại, sợ nàng tùy tiện vừa cử động thì sẽ đụng phải cái chân phải không chịu nổi dằn vặt gì nữa.
"Cô vẫn không thể đứng dậy, nếu như nằm quá khó chịu, tôi có thể giúp cô làm xoa bóp." Chung Cẩn Lan cảm thấy Ông Lẫm Nhiên từ sau khi vào viện thực sự trở nên kì quái rất nhiều, thấy nàng tỉnh lại ba lần, cơ hồ là một câu nói cũng chưa từng nói, giống như trở thành một người. Phản ứng khác thường như vậy, rất khó không để người ta lo lắng.
"Bỏ lỡ rồi." Im lặng duy trì gần nữa tiếng, thì ở thời điểm Chung Cẩn Lan sắp phải ngủ, người trên giường cuối cùng có động tĩnh. Nghe được lời của Ông Lẫm Nhiên, Chung Cẩn Lan cơ hồ cho rằng chính mình ảo giác. Cô ấy ngẩng đầu, nhìn hai mắt của người sau trống rỗng, cho dù quan hệ của họ cả bạn bè cũng tính không được, lại chua xót không thể miêu tả.
Ông Lẫm Nhiên như vậy và cô của trước kia thực chênh lệch quá nhiều, cô cái gì cũng không có. Mất đi người thân và người yêu duy nhất, thân thể cũng bị tàn phá phá hoại. Cùng với nói là người, ngược lại giống như cái xác không hồn.
"Vừa rồi cô nói cái gì?" Chung Cẩn Lan nhẹ tiếng hỏi ra.
"Các người không cần che giấu tôi, người thân quan trọng rời khỏi, tuy tôi nhìn không được, nhưng trong lòng tôi chí ít có thể cảm thấy được" Ông Lẫm Nhiên nói rất chậm, ngữ khí cũng là bình đạm. Không nhìn mặt của nàng, chỉ là nhìn nàng nói chuyện, hoàn toàn sẽ không cảm thấy động dung. Nhưng mà, thấy dịch thể trong suốt thuận theo khóe mắt lăn trên gối, nước mắt như vậy xuất hiện ở trên mặt nàng không hề gợn sóng, nàng không thét không náo cũng không có gào khóc, lại để người ta thấy được trái tim chua xót.
"Xin lỗi, tôi và Tư Tư chỉ là lo lắng thân thể cua cô, mới dự định che giấu cô."
"Cám ơn, thực ra trực tiếp nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không thế nào. Rất may Trình Luân chỉ là hại bà ấy, mà không có phá hủy giấc mộng của bà. Như vậy bà sẽ luôn cảm thấy chồng của mình là một người tốt, mà con gái của bà ấy cũng là bộ dạng bà ấy kì vọng."
"Ông Lẫm Nhiên, cô sẽ tốt lên."
"Ân."
"Tư Tư đợi chút nữa.."
Có lẽ là lần này tỉnh lại quá lâu, cũng nói quá nhiều lời, Chung Cẩn Lan còn không có nói xong thì phát hiện Ông Lẫm Nhiên đã lần nữa ngủ say đi. Thay nàng đem tóc chỉnh tốt, Chung Cẩn Lan đứng lên hướng cánh cửa đi đến, thì thấy được Tư Hướng Nhan đứng ở chỗ đó.
"Ngươi đến bao lâu rồi?"
"Mấy phút."
"Cô ấy đã biết chuyện của mẫu thân cô ấy rồi, mắt vẫn là nhìn không thấy."
"Ân, tối ta để ta chăm sóc em ấy, ngươi nghỉ ngơi một chút đi"
Tư Hướng Nhan nói xong, vặn chốt cửa liền đi vào, Chung Cẩn Lan bổng nhiên kéo lấy cổ tay của cô, dẫn cô đến góc khuất ngoài hành lang. "Tư Tư, ta trước giờ không muốn dạy ngươi làm cái gì, cũng không muốn nhiễu loạn tâm tư của ngươi. Nhưng lần này, ta thật sự hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng. Chuyện tình cảm tiếp tục kéo dài nữa, đối với ngươi, đối với Ông Lẫm Nhiên, cũng không có điểm tốt."
"Ta biết, nhưng lúc này không phải thời điểm giải quyết mấy chuyện này, bây giờ quan trọng nhất là để em ấy khỏe lên. Sau này cũng sẽ không có người nào tổn hại em ấy nữa, bao gồm ta."
Hết chương 90