Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Chương 37: Muốn tìm lại kí ức




...
Trong sảnh biệt thự, Tinh Nhi và Phi Dạ vừa về thì đã thấy Dương Vệ cha của bọn họ ngồi ở ghế sô pha, trên tay ông đang cầm một tấm thiệp mời màu đỏ tươi.
Là Thiệp cưới của ai đó. Tinh Nhi vừa nhìn vừa đoán.
"Cha, con đưa chị về rồi." Phi Dạ lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Tinh Nhi.
"Ừ, hai con về rồi. Thế nào, cả hai đã quen không khí ở Lam Thành chưa?" Dương Vệ đặt tấm thiệp xuống bàn vừa hỏi.
" Vâng, rất tốt ạ. Thực có phần bằng dinh thự của chúng ta ở Nhật." Tinh Nhi ngồi xuống đối diện với cha cô, vui vẻ gật đầu trả lời.
"Đúng vậy cha, chị đương nhiên thích rồi, bởi vì mới sáng sớm, chị đã hốt được một anh trai mưa mà." Phi Dạ vừa nói chen vào vừa cười, trêu chọc Tinh Nhi.
Cô quay qua liếc em trai mình, " Tiểu Phi Dạ, em lại nhiều chuyện?"
Dương Vệ thấy phản ứng của Tinh Nhi, ông hỏi, "Tinh Nhi, sáng sớm ra bãi biển, con gặp ai sao?"
Phi Dạ ngồi xuống cạnh cha mình, anh nói, " cha à, nếu cha hỏi chị, không bằng hỏi con, con sẽ kể cha nghe, con đã thấy gì.."
"Ồ, vậy con đã nhìn thấy gì?" Dương Vệ tươi cười hỏi con trai.
" Con thấy chị đã hôn...ưm...ư..m" Phi Dạ còn chưa nói hết câu, đã bị Tinh Nhi lao qua, bịt miệng...
" Dương Phi Dạ, em mà nói ra, chị cắt lưỡi em!!" Thanh âm của Tinh Nhi ba phần nóng, bảy phần lạnh, làm Phi Dạ e sợ trong lòng...
Anh im ngay tức khắc, hai tay vô thức che miệng lại. " Cha, con sợ chị lắm." Nói rồi, anh chạy mất lên lầu, có ngu mới ở lại.
Chị gái anh, nói được làm được, trước đây anh lĩnh giáo rồi...Phi Dạ sẽ không muốn từ người nói được thành không thể nói...
Dương Vệ nhìn con trai chạy mất dép, lại nhìn đến con gái đang đỏ mặt vì bị em trai trêu chọc, bất giác ông lắc đầu, cả hai đứa con ông, một đứa thân đã là tổng giám tài vụ của cả một tập đoàn, đứa kia là Ceo thay ông quản lí cả một chuỗi công ty, ấy thế mà đứa nào đứa nấy lại như một đứa trẻ con...
Sau khi Phi Dạ chạy mất dạng, Tinh Nhi mới nghiêm túc nói chuyện với cha cô. Cầm tấm thiệp trên tay, cô nhỏ giọng hỏi cha. " Cha à, đây là thiệp cưới sao?"
"Ừm, là của nhà họ Lý. Cháu nội họ kết hôn. " Dương Vệ gật đầu.
"Có thân thích với chúng ta không cha?" Tinh Nhi lật tấm thiệp ra xem, vừa xem vừa hỏi.
Dương Vệ trầm ngâm một lúc, ông đáp, " Cũng không tính là có, vì cha con chúng ta vốn không máu mủ gì với Lý Thanh Túc cả."
Tinh Nhi khẽ nhíu mày, " Cha, người nói nhà họ Lý, vậy chính là họ hàng của bà nội sao?"
"Bà ta không phải bà nội của các con." Dương Vệ lập tức phản cảm khi Tinh Nhi thốt ra hai tiếng bà nội.
Tinh Nhi nghe cha lớn tiếng, cô có chút sợ, nhưng là vẫn bình tĩnh nói, " vậy nên, nhà họ Lý mới mời đến Dương gia chúng ta, vì chú rể căn bản chính là cháu trai của người đàn bà kia."
Dương Vệ gật đầu, Tinh Nhi quả rất thông minh, vừa nghe liền đoán ra, ông thực phục con bé ở điểm này.
Ông uống một ngụm trà, thở dài nói, " bà nội của con, đã mất lâu rồi, người đàn bà kia là vợ lẽ của ông nội mà thôi. Hơn hai mươi năm trước, chính bà ta xúi ông nội con chia quyên rẽ thúy tình cảm của ta và mẹ con, sau này lại khiến cả mẹ của Tiểu Phi Dạ ôm hận chết. Ta thực căm hận bà ta.."
"Cha, vậy hôn lễ sao lại tổ chức ở Hải Thành, không phải Lý gia cũng ở Đài Trung sao?"
"À...cái này, ta cũng không rõ, chỉ là nghe nói, là do nhà gái ở Hải Thành, nên họ mới tổ chức ở đó."
Tinh Nhi nghe cha nói, cô gật đầu, lại nhìn thiệp cưới một lần để xem thời gian của hôn lễ.
Là một tuần sau.
"Cha, vậy con và Phi Dạ có phải đi không?" Tinh Nhi tò mò nhìn cha mình hỏi.
"Đi, đương nhiên phải đi, ta muốn cho toàn bộ đám người nhà họ Lý biết, con gái và con trai của Dương Vệ này, tài giỏi và tôn quý đến mức nào, phải khiến bọn họ lóe mắt." Dương Vệ đắc ý nói cùng con gái.
Tinh Nhi phì cười nhìn cha, ông tuy có lúc nghiêm khắc, nhưng sự nghiêm khắc kia là để các con của ông trở nên giỏi giang mà thôi. Còn bình thường, cha cô cũng như bao người cha khác, vô cùng hài hước.
Và đặc biệt nhất chính là, ông rất thương yêu cô và Phi Dạ...
Chỉ cần như vậy thôi, cô và em trai cô đã có thể hạnh phúc, an nhiên một đời rồi.
"Cha, nếu vậy trước đó, cha cho phép con và Phi Dạ đến Hải Thành thăm quan trước một chuyến nhé." Tinh Nhi vừa hỏi vừa dùng ánh mắt to tròn ngây ngô mong mỏi nhìn cha cô.
Dương Vệ định phản đối vì sợ hai đứa con ông gặp nguy hiểm, nhưng là còn chưa kịp từ chối, thì ông đã bị siêu lòng bởi bộ dáng kia của Tinh Nhi...
Nên lời phản đối vừa lên đến miệng đã bị nuốt ngược trở lại.
Ông đành đồng ý, cũng chịu thôi, vì, ai bảo Tinh Nhi là con gái rượu của ông kia chứ?
"Được rồi, ta cho phép hai con đến đó trước thăm quan, trước hôn lễ nhà họ Lý một ngày, ta sẽ đến cùng với hai đứa để tham dự hôn lễ kia." Dương Vệ dù không muốn, nhưng đành thỏa hiệp...
"Cảm ơn cha của con." Tinh Nhi vui vẻ cảm ơn ông, rồi lên cầu thang đi thẳng về phía phòng mình. Trong tay vẫn cầm tấm danh thiếp của Lục Thiên Trình.
Nhân dịp này, cô cũng muốn tìm hiểu thêm về chàng tổng tài của tập đoàn Lục thị một chút. Để xem anh có xứng làm ý trung nhân của cô hay không?
Suy nghĩ lại những lời anh nói, cô hơi bất ngờ, anh luôn luôn nói cô là Tinh Nhi của anh trước kia, có thật là trước kia, anh và cô từng qua lại không? Giữa họ đã có một tình yêu đẹp sao?
Nhưng tại sao, cô lại không nhớ một chút nào?
Ở Hải Thành, anh và cô đã từng yêu sao?
Chỉ cần nhìn vào thái độ, ánh mắt, lời nói và cử chỉ của anh ấy sáng nay, cô liền biết anh đối với cô gái tên Tinh Nhi kia có bao nhiêu là yêu sâu đậm...
Tinh Nhi ngẩn người nằm dài trên giường suy tư. Trong thời gian cha cho nghỉ phép một tuần, cô phải cùng Phi Dạ thăm quan hết Hải Thành mới được.
Hơn nữa, ban nãy nhìn đến thiệp cưới, cô thấy bên nhà gái là họ Mộ Dung, cô dâu chính là Mộ Dung Tình.
Cái tên này, cái họ này, đâu đó trong đầu của Tinh Nhi lại hiện lên, hình như là cô đã từng nghe rồi...
Suy nghĩ một lúc khiến cô lại đau đầu, có lẽ phải đi hỏi cha vài vấn đề trước khi đến Hải Thành.
Còn rất nhiều điều mà cô muốn biết, cô nhất định phải tim hiểu từ từ từng chi tiết một. Nếu đúng như lời của Lục Thiên Trình nói, thì cô chính là Dương Tinh Nhi.
Vậy thì đoạn kí ức từ năm cô 16 tuổi trở về trước, cô buộc mình phải tìm lại.. cho dù thế nào, dù là kí ức buồn đau hay tuyệt đẹp hạnh phúc và vui vẻ, cô sẽ đều phải tìm lại nó....
Nhất định phải tìm lại mọi kí ức đã quên đi...
Suy nghĩ miên man, đầu có chút đau khiến coi gái nằm trên giường, đôi mắt bất giác khép lại...
Và rồi lúc đó, Cô đã mơ một giấc mơ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.