Bữa cơm tối nhanh chóng được diễn ra.
Trên bàn ăn lớn, được người hầu dọn lên cả bàn thức ăn phong phú, món nào cũng là dinh dưỡng tuyệt đối.
Hai vị trưởng bối là cha Thiên và mẹ Hân ngồi đầu bàn. Tiếp đến là Thiên Trình, Tinh Nhi, Mạc Hiên và Mạc Hạ.
Đối diện bên kia là Thiên Bảo, Lạc Tư Niên và Tiết Phiên. Hai anh chàng này chốc chốc lại nhìn lén Tinh Nhi, trong lòng ít nhiều vừa hâm mộ vừa ganh tị với Thiên Trình.
Anh vậy mà cua được chị dâu vừa xinh đẹp lại vừa giỏi đến thế. Nhìn qua thì họ biết Tinh Ngi chỉ bằng hoặc kém tuổi họ, chứ sao có thể nhiều tuổi. Vậy mà cái gì cũng ngầu hết.
Biết bao giờ hai người họ mới có thể tìm được một người như thế.
Thiên Trình tay gắp thức ăn cho Tinh Nhi, mắt sắc bén như dao mà phóng qua hai người Lạc Tư Niên và Tiết Phiên. Nhàn nhạt nói, " Hai đứa, ăn cơm hay là nhìn vợ anh?"
"Anh họ..tụi em đâu có nhìn." Lạc Tư Niên lắc đầu như trống bỏi chối.
"Vậy thì ăn cho nhanh lên, rồi cút về nhà hai đứa. Ngày mai đến công ty, anh giao việc cho cả hai." Thiên Trình nghiêm giọng.
Cả hai đành cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Tiết Phiên và và cơm vào miệng được mấy miếng, đột nhiên ngừng lại, " anh Thiên Trình, anh không phạt tụi em nữa sao?"
Thiên Trình vừa gắp một miếng cá chưng tương lại cho vào bát Tinh Nhi, rồi gắp một miếng khác cho chính mình, anh đáp, " không cần nữa, hai đứa nghĩ anh là người chấp nhất chuyện nhỏ nhặt như vậy."
"Vậy....vậy, nếu không phạt, em chẳng phải sẽ không được theo chị Tinh Nhi đi học lái xe nữa sao?" Tiết Phiên xụ mặt nói.
"Đương nhiên là vẫn học rồi. Chị sẽ dạy em." Tinh vui vẻ cất lời nói.
"Thật sao?" Tiết Phiên ánh mắt vẽ đầy kinh hỉ.
"Là thật." Tinh Nhi gật đầu.
Cha Thiên lúc này mới lên tiếng, " được rồi, mấy đứa mau ăn cơm đi. Tư Niên và Tiết Phiên, hai con mau ăn rồi về nhà, kẻo cha mwj hai đứa lại lo."
Thiên Bảo nãy giờ ngồi ăn cơm vẫn không nố câu nào, trước giờ, anh là một người tính tình cởi mở, không nội tâm như em trai mình. Thế nhưng hôm nay, từ lúc Thiên Trình dẫn Tinh Nhi về, anh chỉ cười cho qua chứ không bắt chuyện, từ đầu đến cuối im lặng ăn cơm.
Sau cùng lại xin phép về phòng trước. Mạc Hiên và Mạc Hạ cũng xin phép đi trước.
Lạc Tư Niên và Tiết Phiên cũng cáo từ. Rốt cục trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại cha Thiên, mẹ Hân và Thiên Trình, Tinh Nhi hai người.
Mẹ Hân lúc này mới nghiêm túc hỏi Tinh Nhi, "Tinh Nhi, con nói cho biết, chuyện lần trước ở bệnh viện là thật phải không?"
Tinh Nhi nghe bà hỏi, trong lòng giật mình, thầm than không xong. Cô còn chưa biết nên trả lời thế nào thì, Thiên Trình lên tiếng.
" Mẹ, cô ấy không có thai đâu." Anh đặt đũa xuống rồi nghiêm túc, " lần đó, cô ấy buộc phải nói dối để mẹ nguôi giận mà thôi. Và nói dối cũng là vì con."
Cha Thiên và Mẹ Hân thoáng cái cứng đờ nét mặt. Bà im lặng một hồi, rồi nhìn đến Tinh Nhi đang cúi đầu, " Tinh Nhi, con...nói dối để gạt cả nhà chúng ta."
"Bác gái, con...con..." Tinh Nhi không biết nên giải thích với bà thế nào. Ban nãy nhìn đến sắc mặt của bà có chụt hụt hẫng, cô lại thất đau lòng....
" Bác gái, là con không tốt, thực ra, con không cố ý lừa mọi người, nhưng vì con sợ bác không chấp nhận con, nên con..."
" Tinh Nhi...lần này con thật sự đã nói dối sao?." Cha Thiên nói.
"Bác trai, con..." Tinh Nhi cúi đầu buồn bã, thật sự khi đó, cô cũng là vạn bất đắc dĩ. Cô cứ nghĩ cha mẹ Thiên Trình rất khó tính, ai mà ngờ hai người họ lại cực kì hiền từ yêu thương con cái hết lòng...
Cô đang định quỳ xuống để xin lỗi, thì Thiên Trình đã quỳ trước cả cô. Anh cúi đầu trước cha mẹ mình, thẳng thắn nói,
" Cha, mẹ, chuyện này là do con mà ra, muốn trách thì trách con trước, nhưng con vẫn sẽ chỉ cưới một mình Tinh Nhi. Đời này của Lục Thiên Trình con chỉ có một Dương Tinh Nhi."
Tinh Nhi cũng vội vàng quỳ xuống cạnh anh, cô run run, " Bác trai, bác gái, muốn phạt thì phạt con, con là người nói dối trước, nhưng con là yêu anh Thiên Trình thật lòng, không hề có ý đồ gì khác, xin thành toàn cho chúng con."
Hai người cùng quỳ gối trước mắt cha mẹ của Thiên Trình, hai tay mười ngón đan xen.
Cha Thiên và mẹ Hân nhìn xuống đôi trẻ, rồi lại nhìn nhau, hai ông bà phì cười, đúng là người trẻ tuổi, kinh nghiệm gian trá còn non quá.
Mới gài một cái liền đã khai từ đầu đến đuôi, bây giờ lại còn bày ra cái bộ dáng như là chúng bị chia quyên rẽ thúy không bằng....
Hai ông bà lắc đầu, dẫu sao thì cũng chỉ là thanh niên 19, 20 mà thôi. Nói về độ già dặn trong tình trường sao có thể qua lớp già bo j họ đây.
Mẹ Hân đỡ Tinh Nhi lên trước, rồi kêu Thiên Trình đứng lên.
Bà hẵng giọng nói, " Thiên Trình, Tinh Nhi, thực ra ta và cha con đã biết chuyện Tinh Nhi không có thai từ lâu rồi. Chỉ là ta chưa khẳng định thôi."
Thiên Trình và Tinh Nhi lúc này mới ngớ ra. Anh hơi sửng sốt, " mẹ, chuyện này, sao mẹ có thể biết?"
Mẹ Hân mỉm cười...bà nói, " Trình Trình, ban đầu ta nghe Tinh Nhi con bé có thai, ta thật sự rất vui mừng. Nhưng sau một tuần, ta mới nghĩ lại...và biết là con bé nói dối."
"Vậy...vậy...bác gái, người biết từ lâu rồi?" Tinh Nhi vừa xấu hổ vừa ấp úng hỏi.
Mẹ Thiên gật đầu. " Ta đã biết, nhưng không có hỏi vội, ta nhờ cha con, ông ấy gọi điện cho cha con hỏi han. Và dĩ nhiên là ông ấy khen con trai ta thực quân tử, vì chưa có làm gì quá giới hạn với con. Còn một điều nữa...."
Mẹ Hân cười cười, bà nói, " Tinh Nhi, ta ít nhiều đã mang thai bốn đứa con, nên ta đương nhiên biết, biểu hiện của Thai Phụ là thế nào, và nên kiêng kị cái gì."
Bà vừa nói, vừa chỉ tay vào áo váy của Tinh Nhi. " Con mặc đồ ôm sát người, đây không phải trang phục của thai phụ."
Tinh Nhi á khẩu...cha mẹ ơi, quả nhiên gừng càng già càng cay nha...
Cha Thiên thêm vào, " Hơn nữa, phụ nữ có thai sẽ không điều khiển vận tốc ô tô tới 250 km/h đâu, ta nói đúng không?" Ông nói rồi bật cười nụ cười vui vẻ hiếm thấy.
"Vâng....con...con.." Tinh Nhi không thể phản bác lời nào. Chỉ có thể nhận lỗi.
Thiên Trình có hơi bức xúc vì hành động của ba mẹ, họ vậy mà còn đem anh ra để vờn...
" Cha mẹ, vậy hai người giỡn đủ chưa? Con không nói chuyện với hai người nữa. Tinh Nhi nói dối, nhưng lời nói dối của cô ấy là có ý tốt. Hai người lại còn đem con và cô ấy ra đùa. Hai người..." Thiên Trình mặt liền đen...
Cha mẹ anh, họ càng ngày càng không đứng dắn chút nào mà....
Cha Thiên lúc này mới hẵng giọng nghiêm túc, "Trình Trình...sao lại bày ra cái vẻ mặt đó, ta và mẹ con làm thế, cũng là có lí do của chúng ta. Nếu không làm vậy, chúng ta sao biết hai con có yêu nhau thật lòng hay không?"
Mẹ Hân cũng gật đầu, " phải đấy, thật ra qua chuyện này, ta đã có quyết định rồi. Cuối tháng này, ông bà nội và ông bà ngoại của con trở về, chúng ta liền qua nhà Tinh Nhi để Dạm Hỏi Tinh Nhi cho con."
"Thật không mẹ?" Sắc mặt Thiên Trình lúc này mới hòa hoãn được một chút.
"Chuyện đó đương nhiên là thật. Chúng ta là bậc trưởng bối, há có thể đem hôn nhân đại sự của các con để đùa." Mẹ Hân khẳng định.
Tinh Nhi và Thiên Trình lúc này tâm mới buông xuống, nói thực ban nãy, cả hai trong tâm đều sợ hai ông bà sẽ phản đối. Thật may là vở kịch họ đùa thôi....
Cả anh và cô đều không ngờ, lời nói dối của họ chẳng những bị lật tẩy, mà còn bị hù cho một phen hú vía...
Cũng may, ngày dạm ngõ cuối cùng cũng được định rồi...