Tịnh Phi Dương Quang

Chương 7:




Lần giáo huấn này so với mười roi đánh bằng dây lưng lần trước hoàn toàn bất đồng, lần này thực sự khắc cốt ghi tâm, hơn nữa dấu tích còn lưu lại vĩnh viễn.
Tôi thất kinh vì mình đã phỏng đoán không sai, người đàn ông này, luôn luôn có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn để đối phó với tôi.
Ngươi cho rằng anh đã hung ác đến cực điểm? Sai, còn có thể hung ác hơn.
Lần tới sẽ là cái gì, tôi tuyệt đối không có hứng thú nghiên cứu.
Bởi vậy, Hà Quân Duyệt lập tức thay đổi nhanh chóng, biến thành một học sinh mẫu mực, biết nghe lời nhất trong thiên hạ, mỗi ngày đều lên lớp đúng giờ, nhìn mỹ nhân đứng trước mặt tôi dương dương tự đắc kia, như đang diễn vai giáo viên gương mẫu trong phim truyền hình.
“Quân Duyệt, cậu gần đây thật sự rất có tiến bộ.”
“Đọc sách chẳng những học được tri thức, còn học được cả cách làm người.”
“Nếu cậu lúc trước cũng có được một phần khôn ngoan như hiện tại, sao phải chịu khổ như vậy?”
Tôi chấp nhận được giới hạn này cũng khiến bản thân vô cùng kinh ngạc.
Châm chọc khiêu khích, nghe rồi lại nghe, cư nhiên hết lần này đến lần khác lại càng không phản đối.
Xem ra tính nết của con người thực sự không giống như toán học, một khi đã thay đổi, căn bản là không thể dự đoán được.
Đối phương nói càng nhiều, trái tim tôi càng đập bình ổn, thỉnh thoảng nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt cũng bình tĩnh đến bất khả tư nghị. (bất khả tư nghị: khó tin, kỳ diệu)
Cô giáo khen, “Quân Duyệt, ánh mắt của cậu càng ngày càng đẹp.”
Còn nói, “Nội liễm mới là mị lực của đàn ông.”
Văn nhã như thế, lại chỉ có chua xót.
Tôi đáp cô bằng hai chữ, “Đa tạ.”
Tôi là học sinh ngoan nhất trên đời, còn cô chính là giáo viên khó hiểu nhất trên đời.
Nội dung bài giảng không theo một quy luật nào, dường như bài giảng mỗi ngày chiếm dụng phần lớn thời gian của cả hai bên đều chỉ là một hồi trò chơi ấu trĩ, tùy theo tâm tình tốt xấu của cô giáo, thuận tay nhặt ra một cái, liền quyết định sẽ dạy cái đó.
Một ngày giảng về những vụ án đả thương người, ngày hôm sau nói không chừng lại đột nhiên đi giảng về kiến trúc cổ điển Châu Âu, ngày thứ ba bưng đến một hòm y tế, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh giảng về cấp cứu thường thức.
Cô tùy hứng, tôi cũng tự cấp thoải mái cho mình, dù sao ngày cũng phải qua, dạy cái gì, nghe cái gì.
Tạm thời cứ nghe đi.
Cũng không tính là nhàm chán.
Có lúc An Nhiên phải đi ra ngoài làm việc, đi liền mấy ngày.
Ban đêm không ngủ được, tôi liền đi lục giá sách lớn của anh.
Người này, ngay cả phòng ngủ cũng đặt giá sách, chiếm đầy một bức tường.
Rất nhiều sách, có mới có cũ, rút ra một quyển sách cũ, thì ra là Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Mở ra trang đầu tiên, không khỏi ngạc nhiên.
Trên trang bìa là một hàng bút tích đã cũ, trang sách đầu tiên có dòng chữ: Hà Quân Duyệt nhất định sẽ đọc quyển sách này!
Nét chữ của tôi.
Dấu chấm than biểu thị ngữ khí mạnh mẽ, còn cố ý dùng bút đỏ tô lại hai ba lần, màu mực thẩm thấu sang tận trang sau.
Tôi cười, cơ hồ cười đến chảy lệ.
Những thứ đã thành đồ cổ, lại vẫn còn giữ.
Tôi cũng không hiểu sách có cái gì hay, An Nhiên lại thích như vậy. Sách anh thích, anh đọc, sách anh không thích, anh vẫn ép bản thân phải đọc.
Mua Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi, còn kéo tôi xuống nước cùng, ôn nhu ôm lấy tôi mà hôn, nhẹ giọng nói, “Quân Duyệt, sách này rất thú vị, cậu nhất định sẽ thích.”
Tôi liếc liếc cuốn sách mới mua dày cộp trong tay anh, liền hiểu ra, lập tức cự tuyệt, “Không muốn. Anh muốn dụ tôi xuống bể khổ.”
“Chính là bể học, cái gì là bể khổ?”
Tôi khó hiểu, “An Nhiên, vì sao anh luôn muốn đọc sách?”
“Đọc sách, mới có thể hiểu được nhân tình thế thái.”
“Gì?” Tôi hỏi vặn lại, “Tôi không đọc sách, sẽ không hiểu được nhân tình thế thái? An Nhiên, muốn đọc vậy anh tự đọc đi.”
Tôi kháng nghị, “An Nhiên, anh không nên bắt ép tôi, lẽ nào tôi không ép mình làm theo lời anh nói, liền không phải là Quân Duyệt mà anh thích sao?”
“Quân Duyệt, cậu cứ sống như vậy, sẽ sung sướng sao?”
“Anh bắt tôi đọc sách, tôi sẽ sung sướng sao?”
Anh trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói, “Quân Duyệt, người không chịu mở mắt ra, sao có thể biết nhân sinh vất vả vô vi, là đáng buồn cỡ nào?”
Cánh tay ôm chặt tôi tựa hồ sắp sửa buông ra, tôi đột nhiên cả kinh, giữ chặt anh lại, nói, “Tức giận cái gì? Được, tôi sau này sẽ đọc. Có điều phải nói trước, chỉ đọc một quyển này thôi, không có lần sau.”
“Sau này sẽ đọc?” Anh cư nhiên còn đề ra yêu cầu, “Lập một chứng từ.”
Tôi thở dài.
Kỳ thực có đôi khi, tôi cũng phải hết cách với anh.
An Nhiên mà tôi yêu, An Nhiên khả ái, An Nhiên nghiêm chỉnh đến anh tuấn vô song.
“Cầm bút tới đây.”
Lập xuống một chứng từ ở ngay trang bìa, Hà Quân Duyệt nhất định sẽ đọc quyển sách này, thêm một dấu chấm than thật nặng, cười hỏi, “Hài lòng chưa?” Chẳng biết tại sao, lại đắc ý dạt dào.
An Nhiên dường như hận không thể bóp nát tôi trong ***g ngực, thân thiết nói, “Cậu có một lần không gạt tôi, tôi đã hài lòng rồi.”
Sao có thể trách tôi?
Mẹ nói, “Rau xanh củ cải, đều có nơi yêu thích. Mỗi người đều có một con đường mà mình muốn đi, Quân Duyệt, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”
Anh hai càng lợi hại hơn, thẳng thắn nói với tôi, khí phách ghê hồn, “Trên đời này, chỉ có Hà gia chúng ta bức người, không ai có thể bức người Hà gia.”
Nói đến kì diệu.
An Nhiên, có người trời sinh thích sách, có người trời sinh thích chơi đùa.
Chứng từ bị ép lập, sao có thể có ý nghĩa?
Nhớ lại một màn hồi ức kia, như thả mình vào một thước phim điện ảnh.
Tôi ở trong gian phòng tắt đèn tối om, ôm quyển sách, co mình lại trên ghế sô pha đến ngẩn người.
Kỳ quái, anh cái gì cũng đều đã có, không thiếu tiền để mua sách mới, lại vẫn giữ thứ này, tội chứng* không giữ lời của Quân Duyệt.
(*chứng cứ phạm tội)
Cũng thật kỳ quái, tôi bình sinh hận nhất sách, hiện tại ôm gối khó ngủ, cư nhiên lại đi lục giá sách của anh.
Mọi người tựa hồ đều đang thay đổi, thay đổi đến nỗi khiến người ta không thể hiểu được.
Thay đổi rồi.
Thay đổi bao nhiêu? Thay đổi ở chỗ nào? Còn phải thay đổi bao nhiêu lần?
Trăm mối suy nghĩ không được giải đáp.
Chỉ hận nhân sinh không giống như trò chơi trên máy tính, từ khi bắt đầu chơi đến bây giờ, cấp bậc, giá trị kinh nghiệm, giá trị thể lực, độ tình cảm… hết thảy đều từ con số khởi điểm mà ra, rõ rõ ràng ràng.
Liếc mắt nhìn thử, là có thể “A” lên một tiếng, tôi thực sự đã thăng từ cấp 1 đến tận cấp 16, oa! Bắt đầu từ tiểu tử đầu đường chuyển thành ác bá thành thị!
Anh vẫn là An Nhiên, nhưng lại không phải là An Nhiên.
Tôi vẫn là Hà Quân Duyệt, nhưng cũng không phải là Hà Quân Duyệt.
Hà Quân Duyệt của trước kia, sao có thể giữa đêm hôm khuya khoắt, ôm một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa mà đi vào giấc ngủ trên ghế sô pha?
Trang giấy lạnh băng băng, cho đến bây giờ vẫn luôn là tình địch của tôi.
Bọn chúng chiếm dụng thời gian của An Nhiên, hấp dẫn ánh mắt của An Nhiên, còn cho An Nhiên đủ loại cớ để nói với tôi: “Quân Duyệt, chúng ta phải vĩnh viễn ở cùng nhau, nhất định phải có sức mạnh để bảo vệ hạnh phúc. Tôi quyết tâm không vào hắc đạo, nếu như cả tinh anh trong sách cũng không biết, sao có thể tích đủ sức mạnh?”
Sách là kẻ địch của tôi, tôi chán ghét bọn chúng, đôi khi cũng bất đắc dĩ phải đích thân đi về mua một ít, để dỗ dành An Nhiên bị tôi chọc giận.
Có ai ngờ đêm nay, tôi lại ôm một quyển sách, dường như thỏa mãn cái gì mà tự đi vào giấc ngủ.
Còn ngủ đến an tâm như thế, giống như đang được An Nhiên ôn nhu ôm đi ngủ.
Không nên.
Tôi tìm không ra lời giải thích, chỉ biết là không nên, nhưng vẫn đi đến nước này.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, sống lưng đau thắt, tùy tiện đặt sách lên bàn trà, đi sang phòng cách vách tiếp tục làm học sinh ngoan.
Cô giáo tiếp tục mạc danh kỳ diệu, đề bài của ngày hôm nay càng khiến người ta phải đập bàn. Vừa vào lớp, cô liền mở máy chiếu, đề mục thình lình đập vào tầm mắt.
“Hôm nay, chúng ta học về cách kỵ thừa*.”
(*kỵ thừa: mình tra baike thì ra được 2 nghĩa, đó là cưỡi ngựa lái xe, cưỡi ngựa hoặc loài động vật khác. Nhưng đọc đến đoạn sau thì mình cũng phải phụt cười giống bạn Duyệt vì cái nghĩa bóng của nó, cười xong lại thấy đau xót. Mọi người đọc xuống dưới sẽ hiểu)
Giới hạn của tôi chỉ e là đã gần chạm đến cực điểm rồi, cuối cùng nhịn không được, cười phụt ra tiếng.
Cô giáo nghiêm chỉnh hỏi, “Quân Duyệt, cậu có ý kiến với đề bài này?”
Tôi lắc đầu.
Có ý kiến với đề bài? Nào dám.
Tôi quả thực phải mừng rỡ vì cuộc đời của mình muôn màu muôn vẻ đến vậy. Ngày nào đó, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng trước mặt ngươi, nghiêm trang đàng hoàng giảng giải cho ngươi về cách kỵ thừa.
Thái độ nghiêm túc, dùng từ chuyên nghiệp.
Không chút cấm kỵ.
Khí quan, phương thức, tư thế, cảm giác, tần suất, kỹ xảo, khoái cảm… Làm thế nào để cưỡi trên người nam nhân, tiếp nhận sự tiến nhập của đối phương, làm thế nào để dùng giỏi kỹ xảo, nhấp nhô thân thể, lấy lòng đối phương, mở lớn hai chân, cung cấp cho đối phương cơ hội thuận tiện nhất, để đối phương đùa nghịch hạ thể của chính mình…
Không thể không bội phục sự giảng dạy nghiêm túc từ đầu đến cuối của cô, thậm chí ngay cả một ánh mắt khiến người ta hiểu lầm cũng chưa từng để lộ.
Thán vi quan chỉ*.
(*dùng để ca ngợi khi nhìn thấy một sự vật sự việc tốt đến cực điểm)
Giảng xong, còn muốn hoàn thành trách nhiệm đến cùng, hỏi tôi, “Có gì chưa hiểu rõ không?”
“Rất rõ ràng.” Tôi không chút cảm động, mỉm cười nói, “Có điều, loại sự tình này không thể chỉ dừng ở lý thuyết, nhất định phải chính bản thân dùng tâm lĩnh hội. Cô giáo, cho phép tôi suy nghĩ một lát, lĩnh hội thử xem.”
Nhắm mắt lại, hai tay khoanh trên bàn, lẳng lặng nằm úp sấp trên mặt bàn như học sinh tiểu học ngủ trưa.
Đem cả mặt và trán, đều vùi vào một nơi không bị người khác nhìn thấy.
Quả nhiên, đã thay đổi rồi.
Đâu chỉ An Nhiên, còn bao gồm cả Quân Duyệt nữa.
Nếu là trước kia, Quân Duyệt sẽ chỉ nhảy dựng lên, sẽ không nằm úp mặt xuống bàn, sẽ không thờ ơ như vậy.
Tôi thiếu chút nữa tưởng rằng mình đã thực sự thờ ơ, bình tĩnh nằm úp mặt xuống, mới phát hiện còn thiếu một chút đạo hạnh.
Không nên rơi lệ.
Người phụ nữ này, có tư cách gì thấy được nước mắt của Hà Quân Duyệt.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, nước mặt của cậu, không chút giá trị.”
Anh hai nói, “Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ.”
Lời lẽ chí lý.
Tôi nằm sấp ở đó, dường như đã đi vào giấc ngủ.
Nơi không người nhìn thấy, lặng lẽ mở miệng ra, cắn lên cổ tay.
Không đau.
Tráng sĩ có thể cắt đứt cổ tay, tôi bất quá mới chỉ cắn một tầng da mỏng manh vô dụng như vậy, kiên nhẫn dùng răng nanh tìm kiếm mạch máu của mình, nhẹ nhàng cắn đứt nơi đó, có gì mà đau?
Máu tanh xộc vào trong miệng, thì ra còn rất ngọt.
Tôi gắng sức mút vào, hưởng dụng hết thảy, hệt như tiểu động vật đói khái, chỉ sợ chảy ra ngoài, tràn ra khỏi phạm vị tôi nằm sấp, rơi xuống trước mắt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia, có tư cách gì thấy được máu tươi của Hà Quân Duyệt?
Lưu lạc đến bước đường nào đi nữa, dù sao cũng đã từng là Quân Duyệt thiếu gia.
Quân Duyệt thiếu gia, ngày xưa phóng đãng tùy hứng, liếc nhìn thiên hạ, dựa vào cây đại thụ phía sau, tác uy tác phúc, nhất hô bách ứng (được nhiều người ủng hộ), quyến rũ mê hoặc vô số người, cực điểm vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung), ngang ngược ngông cuồng.
Cho dù hôm nay, An Nhiên có thể làm nhục tôi, cũng không đến phiên cô.
Cô giáo, cô không hiểu rõ Hà Quân Duyệt.
Làm người nên tự biết điều, cô quá không biết điều, đã chạm đến giới hạn của tôi.
Máu trên người thì ra nhiều như vậy, gấp gáp phun trào, so với thế sự biến hóa thất thường lại càng vội vã hơn. Tôi liều mạng dùng môi chặn lại, không được bao lâu, lại vẫn có một phần không giữ được, chảy xuống bàn học.
“Quân Duyệt, cậu đang làm gì?” Cô giáo hiếm khi kêu lên sợ hãi.
Tiếng mở cửa cấp bách, tiếng bước chân kinh hoàng hỗn loạn.
Rất nhiều cánh tay lẳng lặng kéo người tôi lên, rất nhiều người cùng nói một lúc, giữa thời điểm kinh hoàng thất thố, vẫn còn nhớ nói năng lễ độ, “Quân Duyệt thiếu gia, xin hãy nhả ra, Quân Duyệt thiếu gia…”
“Quân Duyệt thiếu gia bớt giận, có chuyện gì thì từ từ nói…”
“Xin đừng như vậy, Quân Duyệt thiếu gia…”
“Quân Duyệt thiếu gia, chúng tôi lập tức mời bác sĩ đến.”
Ai to gan lớn mật như vậy, dùng sức như thế, nắm mở khớp hàm tôi, bức tôi nhả ra.
Tôi cuối cùng cũng chịu nhả cổ tay đã huyết nhục mơ hồ của mình, ánh mắt xuyên qua những vệ sĩ hay ngục tốt đang đứng lộn xộn bên người, lạnh lùng hiến cho cô giáo một cái sắc mặt khó coi.
Cô giáo đứng thẳng bất động, hồi lâu sau, mới vất vả phun ra một câu cảnh cáo sâm nghiêm, “An Nhiên sẽ không tha cho cậu.”
“Hắn không tha cho tôi, thì thế nào?” Bên môi tôi hẳn là vẫn còn tràn ra máu, khóe miệng cong lên, rơi vào trong mắt cô, chỉ sợ là một nụ cười mỉm phi thường tà ác. Tôi cười hỏi vặn lại, “Cô cho rằng hắn sẽ tha cho cô?”
Sắc mắt cô càng thêm khó coi.
Càng khó coi, tôi càng thích ý, đủ để đền bù cho cơn đau đứt lìa trên cổ tay tôi, và sự mệt mỏi rã rời do mất máu mang đến.
An Nhiên sẽ không tha cho cô.
An Nhiên hiện tại, ai cũng sẽ không tha.
Đương nhiên An Nhiên trở về ngay lập tức.
Không ai nói cho tôi biết, anh vốn là sẽ quay về vào ngày hôm đó, hay là sau khi biết vở hài kịch trên lớp học liền tạm thời thay đổi kế hoạch để trở về.
Tôi cũng sẽ không dại dột mà đi hỏi.
An lão đại sau khi tiến vào, vẻ mặt bình tĩnh, bí hiểm khó dò trước sau như một.
Tôi đã hiểu được ít nhiều, đằng sau bất động thanh sắc, vĩnh viễn không bao giờ là chuyện gì tốt, chỉ nhìn xem anh khi nào thì có tâm tình phát tác.
An Nhiên làm việc rất có quy luật, đôi khi có thể gọi là nền nếp đâu ra đấy. Thường thường sẽ vào cửa, cởi cà vạt, tiêu sái thoát tây trang, cầm áo tắm đi tắm rửa, thỉnh thoảng gọi tôi đi cùng, thỉnh thoảng tắm một mình, sau đó sẽ bảo tôi đi tẩy rửa, dù thế nào thì cũng như hai mà một.
Từ sau lần trừng phạt trước, còn tăng thêm một công đoạn nữa.
Mỗi lần tắm rửa xong, đều muốn tôi ngồi lên bàn cao, mở hai chân ra, để anh hết lần này đến lần khác thưởng ngoạn dấu vết đáng sợ bên trong đùi kia, chữ “An” minh chứng cho việc tôi là vật sở hữu của anh.
Quy củ chính là quy củ, anh thậm chí không cần nói rõ nguyên nhân, phân phó xuống, từ nay về sau chỉ cần anh quay về, sẽ phải cẩn thận tỉ mỉ mà làm theo.
Tôi nhất định phải làm theo, ở dưới tầm mắt của anh mà mở ra hai chân, để thân thể thuộc về mình, dấu ấn thuộc về anh, được anh ngày này qua ngày khác xác định đến thỏa lòng mãn dạ, đến tận khi anh gật đầu, mới có thể khép hai chân lại.
Quy củ như vậy, cực tà ác, cực *** mỹ.
Giống như có con nhện độc quấn ở trên người, đã tê liệt rồi, thống khổ và khuất nhục trở nên không còn rõ ràng, mơ mơ hồ hồ ở nơi sâu nhất. Biết rõ đã hấp hối, lại kinh hoàng phát hiện ra vẫn còn lại hưng phấn.
Có cái gì đáng hưng phấn?
Bất quả là vật sở hữu và vật chủ, bất quá là cùng một trình tự đã được xác lập, một hình thức cố định để tra tấn vật sở hữu.
Ngón tay An Nhiên mang một vết chai mỏng thô ráp, vuốt nhẹ qua lại, chỉ trong phạm vi chữ An kia, căn bản không đụng chạm đến khí quan giữa hai chân.
Tôi lại ba lần bảy lượt, hơi hơi ngạnh lên, khó chịu muốn chết.
Tôi phát hiện ra, anh cũng phát hiện ra.
Một khi phát hiện, ngón tay trên dấu vết nho nhỏ kia sẽ dừng lại, anh nâng mắt lên nhìn tôi.
Tôi chờ, ba lần bốn lượt chờ.
Chờ nụ cười châm chọc chế nhạo của anh, chờ anh đem tôi nhốt xuống địa ngục sâu thẳm chỉ với vài câu vài chữ.
Anh lại không cười, một chữ cũng không nói, ngay cả ánh mắt cũng không chứa châm chọc và đắc ý, con ngươi đen sâu không lường được, ngươi cái gì cũng không thể nhìn ra, chỉ có thể rơi vào trong đó.
Có lẽ anh biết tôi đang chờ, càng muốn tôi chờ.
Bình tĩnh đến chí cực, lại là một cấp độ thắng lợi khác.
Tôi hận, hận đến kinh hồn táng đảm
Thiên hạ có ai bi thảm như tôi?
Khuất nhục, thân thể lại vẫn có hưng phấn; thân thể hưng phấn, lại vẫn oán hận; oán hận, lại vẫn kinh hồn táng đảm. Tra tấn vô nhân đạo như thế, chỉ cần An Nhiên xuất hiện một lần, liền phải chịu đựng một lần.
Hôm nay An Nhiên cuối cùng cũng trở về, đại biểu cho việc tiếp tục sự tra tấn đáng sợ kia.
Tắm rửa sạch, tôi mặc áo ngủ, hít một hơi, đi về phía bàn cao.
Anh kéo tôi lại, “Lại đây.”
Kéo tôi đến ghế sô pha, cùng anh ngồi xuống, nói, “Cùng tôi xem một bộ phim, cho chút ý kiến.”
Tình thế quỷ dị như vậy, yêu cầu quỷ dị như vậy.
Tôi đoán chắc không phải là phim gì tốt, nhìn thấy màn hình lớn bật mở, vẫn là không tự chủ được mà lạnh lẽo trong lòng.
Nô lệ, giam cầm, SM, chủ yếu là xuyên lỗ, đủ các kiểu xuyên lỗ, thân thể trần trụi nam tính, mỗi một chỗ đều có thể bị người sở hữu tùy ý đâm chích, thống khổ đeo đầy vòng kim loại.
Tôi quay mặt đi, giữa dư quang khóe mắt, nhìn thấy An Nhiên vẫn mạn bất kinh tâm.
Xem được một nửa, An Nhiên hỏi, “Quân Duyệt, có cảm giác không?”
Bội phục.
Lần này đến phiên tôi bội phục chính mình, tai vạ đến nơi, cư nhiên còn cười được.
Tôi cười lạnh, “An Nhiên, tôi có phải là Mashochism* hay không, anh không rõ sao?”
Ánh mắt của anh sắc bén như vậy, tâm tư tỉ mỉ như vậy, đọc qua nhiều sách như vậy, không gì là làm không được như vậy.
Một Quân Duyệt nhỏ bé, cái chỗ kia, anh so với tôi càng rõ ràng hơn đi?
“Tôi đương nhiên biết cậu không phải.” Thần thái của An Nhiên, giống như đang cùng bạn tốt tâm sự đêm khuya, lại hỏi, “Vậy còn tôi? Cậu cảm thấy, tôi có phải là một Sado* không?”
(*Sado và Mashoshism: vâng, đúng như các bạn đang nghĩ đó, nó là S và M, SM, cái này chắc mình không cần phải giải thích nhiều nữa, nhưng nếu ai vẫn không biết nó là gì thì xin hãy chịu khó search gg vậy ^^)
Tôi nói, “Tôi không biết.”
Anh mỉm cười bí hiểm, nắm tay tôi, cách một tầng vải tơ lụa, phủ lên nơi giữa hai chân anh.
An Nhiên vĩnh viễn biết thế nào mới là phương thức biểu đạt trực tiếp nhất.
Có đôi khi một chữ cũng không cần nói.
Tỷ như hiện tại, nóng rực ngạnh cứng hung mãnh, chính là cách biểu đạt so với ngôn ngữ càng cao minh hơn.
Có gì so với cái này kỳ diệu hơn?
Vì thế anh đạt được mục đích, như anh mong muốn, tôi lập tức hít ngược một luồng khí lạnh, nói với chính mình, anh là thực sự, không phải nói giỡn, Quân Duyệt, ngươi hẳn là sợ rồi, mau giơ tay đầu hàng đi, quỳ xuống nhận sai, nói một vạn lần câu thực xin lỗi tôi biết sai rồi.
Tôi còn chưa mở miệng, anh đã mất kiên nhẫn, bất động thanh sắc mà gia tăng thế tiến công, vân đạm phong khinh hỏi tôi, “Quân Duyệt, cậu có biết xuyên lỗ vào chỗ nào là đau đớn nhất không?”
Tôi âm thầm thở dài.
Mới đầu là cười lạnh, hiện tại không dám cười lạnh, tôi đành cười khổ, “Có phải là cửa niệu đạo?”
Anh dạy rất nhanh, tôi học cũng rất nhanh.
Hiện giờ vì thỉnh cầu niềm vui của anh, đã bắt đầu không ngại khiêm tốn học hỏi.
Trước khi khiêm tốn học hỏi, trong lòng lại biết rõ, niềm vui của người này là không thể lấy được.
Anh muốn làm, nhất định sẽ làm.
An Nhiên nghe xong, lộ ra nụ cười cực anh tuấn tà mị, còn khen một câu, “Quân Duyệt, cậu còn thông minh hơn so với tôi nghĩ.”
Vui vẻ ôm lấy tôi, hôn cổ, thấp giọng hỏi, “Cổ tay rốt cuộc là bị làm sao thế này?”
Nhìn xem, khiến người ta kinh hồn táng đảm rồi, dọa người ta đến hồn phi phách tán rồi, anh mới bắt đầu khoan thai khảo vấn.
Tôi nói, “Cắn.”
“Ai cắn?”
“Tôi tự cắn.”
“Vì sao cắn?”
Nghĩ đến nguyên nhân, chính mình cũng cảm thấy thú vị.
Tôi cười tự giễu, như đang thực sự trả lời chủ thẩm, “Hôm nay trên lớp cô giáo giảng cách kỵ thừa.”
“A?” An Nhiên rất công chính vô tư, hỏi tôi, “Cậu cảm thấy cô giáo có sai?”
“Cô giáo không sai.” Tôi nói, “Là tôi hưng phấn quá độ, cử chỉ thất thố. Tôi sai.”
Quá trình khảo vấn suôn sẻ như thế, có lẽ ngay cả An Nhiên cũng chưa kịp chuẩn bị.
Anh chăm chú nhìn tôi một hồi lâu, mới nói, “Nếu đã biết sai, vậy liền nhận khuyết điểm.”
Nhận khuyết điểm? Vậy còn không đơn giản.
Tôi thuận miệng liền tiếp tục khẩn thiết kiểm điểm, “An Nhiên, tôi sai rồi, hôm nay là tôi không đúng. Tôi rõ ràng đã không còn là cái gì mà Quân Duyệt thiếu gia, còn dám cả gan bày cái gì mà thái độ thiếu gia, thật sự là hết thuốc chữa, xin anh trừng phạt tôi, tôi ngu xuẩn bất linh, không biết rằng mình không có tư cách cắn chính mình, đâu chỉ có da, ngay cả mỗi một giọt máu trên người tôi đều là của anh, tôi sao có thể tùy tiện xử trí với đồ vật của anh, tôi…”
“Xuỵt, xuỵt, đủ rồi, Quân Duyệt.” An Nhiên nhẹ nhàng đặt tôi vào sô pha, để tôi nằm xuống, tôi còn muốn tiếp tục nói, anh liền ôn nhu che miệng tôi lại, lừa gạt như tôi chỉ đang nói mớ, không ngừng dùng giọng nói trầm thấp dụ nhân để nói, “Đủ rồi, Quân Duyệt, đủ rồi. Xuỵt, dừng lại, Quân Duyệt.”
An đại công tử đã hạ lệnh, ai dám không tuân mệnh?
Tôi ngoan ngoãn dừng lại, chờ anh bỏ tay ra khỏi miệng tôi, mới tiếp tục vui lòng phục tùng biểu đạt lòng trung thành, “An Nhiên, là lỗi của tôi, anh phạt tôi đi. Tôi sai, tôi nhận.”
An Nhiên mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua sợi tóc đen trên trán tôi, “Đứa ngốc, cậu vừa bị thương vừa mất máu, tôi sao có thể phạt cậu?”
Sự ban ơn bất ngờ này, tôi lại chẳng cảm kích.
Tôi thật sự là điên rồi, xuất ra một hồi tinh lực, còn dám đại nghịch bất đạo mà ăn nói lỗ mãng, nhẹ nhàng nói với An đại bá vương đang đè trên người tôi, “An Nhiên, anh nếu không phải là ác ma tà ác đến cực điểm, thì nhất định là tiểu nhân phản phúc âm tình bất định.”
Anh cũng điên rồi, cư nhiên một chút cũng không giận.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, tôi có lẽ thực sự là ác ma tà ác đến cực điểm, có lẽ thực sự âm tình bất định, tính cách phản phúc, là một tiểu nhân.”
Anh khẽ mổ lên môi tôi, nói, “Cuối cùng thế nào, chờ tôi và cậu trải qua cả đời này, rồi để hậu nhân định luận.”
Tôi nói, “Anh và tôi, nào có cái gì cả đời?”
“Có.” Anh hỏi tôi, “Nếu tôi và cậu không có cả đời, An Nhiên khiếm khuyết bất kham cần gì phải còn sống? Sống thế nào được nữa?”
Tôi bật cười.
An đại công tử không gì là làm không được, một vấn đề không thể giải thích như vậy, lại đi hỏi một Hà Quân Duyệt bất lực nhất mê mụ nhất.
Anh cẩn cẩn dực dực bế tôi lên giường, đắp chăn cho tôi, chui vào nằm cùng tôi, xoay người qua ôm lấy tôi.
Chưa hết, còn ở bên tai tôi nói rõ ràng một câu, “Chuyện ngày hôm nay, nếu phát sinh một lần nữa, tôi tuyệt đối không chấp nhận.”
Tôi lén thở ra một hơi.
Kết thúc cuộc nói chuyện, cuối cùng vẫn là một câu cảnh cáo trắng trợn và lạnh giá.
Cuối cùng, cuối cùng, tình tiết vở kịch phát triển, lại quay về bối cảnh thiết trí ban đầu.
Đúng, An Nhiên, cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy.
Như vậy Quân Duyệt mới không dao động, mới biết tiếp tục thù hận.
Đồng thời, tiếp tục hoài niệm về cái người đã mất kia, An Nhiên hoàn mỹ vô song kia.
Ngày hôm sau, tiếp tục lên lớp.
Tôi có chút kinh ngạc, xem ra muốn thăm dò tính tình An Nhiên vẫn cần thời gian.
Nhìn xem, tôi tưởng rằng anh sẽ không tha ai, kết quả anh đều tha cho cả hai.
Cô giáo vẫn mỹ mạo động lòng người như trước, khiến tôi vô cùng thất vọng, cuối cùng cũng hiểu mình ngu ngốc xiết bao, đến tận hôm nay vẫn còn tự đánh giá mình quá cao.
Cô giáo nói, “Hôm nay chúng ta học về thuật phòng thân.”
Tôi chờ cô bắt đầu bài giảng, cô lại đặt một câu hỏi, “Quân Duyệt, đối với đề bài này, cậu có dị nghị gì không?”
Tôi đương nhiên rất thông minh, lập tức nói, “Mỗi lời cô giáo nói, tôi đều không dị nghị.”
Cô giáo cười lạnh, “Đừng nhu thuận như vậy. Chúc mừng khổ nhục kế của cậu hôm qua đã đại công cáo thành, An Nhiên có phân phó, sau này phàm là lên lớp học, nhất định phải hỏi ý kiến của cậu về đề bài trước. Nếu như không thích, chỉ cần nói ra, tôi liền đổi.”
Thật sự?
Thì ra tôi thắng lợi rồi, thực sự đạt được thắng lợi, tôi thật ngu, lại không tự biết, biết rồi, cũng không biết tận dụng để dương dương đắc ý.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ nhất định phải đợi được câu trả lời thuyết phục của tôi.
Tôi nói, “Không ý kiến.”
Thương lượng tốt đẹp như vậy, cô vẫn cười lạnh với tôi, nói, “Đa tạ Quân Duyệt thiếu gia.”
Gọi người đi vào đem bục giảng ra ngoài, phủ lên một tấm đệm êm, liền bắt đầu bài giảng.
Thuật phòng thân ngày trước tôi đã từng học qua, hình như trước tiên sẽ có giảng giải và động tác làm mẫu, tiếp theo là đối đả*.
(*kích đấu lẫn nhau)
Phẩm chất đặc biệt tùy hứng của cô giáo chưa từng thay đổi, cũng không cần chào hỏi, nhảy qua hai bước, trực tiếp tìm tôi đối đả, nói với tôi, “Biết cái gì là quẳng ngã qua vai (1) không?”
Tôi gật đầu.
Cô nói, “Cậu đến quẳng thử tôi xem.”
Trong phòng chỉ có tôi và cô, muốn quẳng, còn có thể quẳng người nào?
Tôi tiến lên phía trước, nỗ lực nhớ lại những điểm trước kia An Nhiên đã từng dạy, theo dạng nét hồ lô, chẳng những không quẳng cô ngã qua vai được, chính mình còn bị cô quẳng ngã trong thoáng chốc.
Rất mạnh.
Dưới lưng mặc dù có đệm êm, vẫn đau đến lợi hại.
Cô nói, “Đứng lên, tiếp tục.”
Tôi cười khổ, đứng lên.
Thuật phòng thân này học đến đủ kích thích, hướng phát triển cũng hoàn toàn phù hợp với dự đoán của tôi.
Quả nhiên, đối đả đã biến thành ẩu đả.
Tôi một lần lại một lần đứng lên, cô một lần lại một lần không lưu tình mà quăng ngã, thỉnh thoảng lạnh lùng nói một câu, “Quân Duyệt, khi công kích, chí ít cũng lưu lại một chút tinh thần để chú ý phòng thủ.”
Phòng thủ? Tôi đương nhiên là có phòng thủ, mỗi một lần đứng lên, cô liền quăng ngã, cơ hồ đã thành quán tính, chưa động thủ đã phòng thủ trước.
Chưa ăn thịt heo, đã thấy heo chạy.
Tôi công phu không tốt, không có nghĩa là một chút nhãn lực cũng không có, công phu của cô chỉ kém hơn An Nhiên, tôi há lại có thể nhìn không ra?
Thuật phòng thân này, hai người giáo viên và học sinh càng học càng đã ghiền, tôi càng cắn răng đứng lên, cô càng dùng lực quẳng ngã, càng quẳng càng mạnh, sống lưng bị quẳng lên đệm, cơ hồ sinh ra ảo giác cả tim phổi cũng đều bị chấn vỡ.
Dần dần cô không còn cười lạnh, mỗi lần quẳng tôi ngã ngửa ra, lại hơi cười mỉm với tôi.
Tôi cũng cười.
Thật sự, đau cũng đau đến vui vẻ.
Cô cười, có lẽ là bởi vì có thể quang minh chính đại đánh tôi, đây là bài học An Nhiên đã dày công sắp xếp, mấy người đàn ông bên ngoài xem ra tuyệt đối không dám quấy nhiễu.
Tôi cười, đương nhiên là cười thật sự. Quăng đến trọng thương rồi, nói không chừng có thể đổi lấy vài ngày nghỉ ngơi, không cần phải lên lớp, nếu như An Nhiên cũng đồng ý không hung hãn “sử dụng” tôi vài ngày, chẳng phải là một nhà tiện nghi hai nhà lợi ích?
Hiếm có lúc tôi tính toán tốt như vậy, thế nhưng lại có người xông vào quấy rối.
An Nhiên như nộ hỏa Ma Vương từ trên trời giáng xuống, xông vào như gió, nắm cổ tay cô giáo hung tợn kéo ra, trầm giọng nói, “Mẫn Nhi, xem ra cô thực sự không đem lời cảnh cáo hôm qua của tôi để vào trong lòng.”
A, thì ra cô giáo tên là Mẫn Nhi.
Linh mẫn, mẫn tiệp, mẫn cảm, ky mẫn (nhạy bén)… Xem như là một cái tên hay, rất xứng với khuôn mặt cô.
An Nhiên rất không thương hương tiếc ngọc, lực tay lớn như vậy, giọng nói hung ác như vậy.
Cô giáo nếu không phải có quan hệ mật thiết với An Nhiên, thì hẳn cũng phải là kẻ gan dạ hơn người, hoặc là cả hai. Nhìn thấy bộ dạng An Nhiên đáng sợ như vậy, cư nhiên lạnh lùng bình tĩnh giải thích, “An Nhiên, tôi chỉ là đang dạy cậu ta thuật phòng thân. Nếu như có mưu đồ đả thương cậu ta, xương cốt của cậu ta sớm đã bị tôi quẳng gãy toàn bộ.”
Nói có lý, tôi cũng không thể không gật đầu.
Thân là người thụ giáo, tôi đương nhiên biết cô có thủ hạ lưu tình, vậy nên rất kinh ngạc.
Người do An Nhiên chọn, sao có thể thủ hạ lưu tình? Phải biết rằng, An Nhiên chính là một người hạ thủ tuyệt đối không chút lưu tình.
Cô giáo giải thích thỏa đáng, thái độ cũng không tồi, nhưng lửa giận của An Nhiên dường như vẫn chưa tắt, anh lạnh lùng nói, “Mẫn Nhi, tôi trước đây thiếu cô một mạng, hôm nay tôi tha cho cô một mạng, cuối cùng cũng không ai nợ ai. Cô lập tức rời đi, không cần xuất hiện nữa. Chi phiếu tôi đã ký sẽ phái người đưa tới cho cô.”
Tiếp đó, tôi kinh ngạc chứng kiến bản sắc nữ nhân của cô giáo.
Cô ta khóc lớn.
Không phải là khóc bình thường, mà là kiểu khóc của đàn bà chanh chua thương tâm muốn chết.
Vừa khóc đến lê hoa đái vũ, vừa liều mạng đấm bùm bụp vào ngực An Nhiên, còn muốn khóc chửi, “Anh không phải là người! Anh không phải là người! Anh phải xuống âm ti địa ngục, chết mười vạn lần! Chết trên mười vạn lần cũng không đủ.”
Chuyện cũ phát triển đến tinh thải tuyệt luân.
Một người phụ nữ lợi hại lãnh diễm động lòng người, nghiêm trang chững chạc, thần kinh tựa hồ so với dây thép còn cứng hơn, ngày hôm qua còn cấp cho tôi một bài giảng về cách kỵ thừa nghiêm túc vô cùng, ngày hôm nay thổi phù một cái, đã biến thành một màn bi tình kịch.
Cô còn đang khóc mắng, “Tim của anh làm bằng cái gì? Anh thật sự là lòng dạ sắt đá, sao có thể đến chết cũng không chịu quên một cái Hà Quân Duyệt? Anh thông minh như vậy, sao lại gặp một thằng ngu liền lập tức biến thành một thằng ngu khác? An Nhiên, anh khiến người ta quá thất vọng, khiến người ta quá thất vọng…”
Bi tình kịch diễn đến tuyệt diệu, đáng tiếc An Nhiên không biết thưởng thức, để mặc cho cô đánh đấm, thừa cơ kéo cô ra khỏi phòng.
Tiếng khóc xa dần, tôi mới loạng chòa loạng choạng đứng dậy.
Nhưng chỉ sau một hồi, An Nhiên lại xuất hiện trong phòng.
Tôi quan sát, An lão đại sắc mặt không tốt.
Bị người vừa đấm vừa đánh, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ có sắc mặt không tốt, huống chi là kẻ độc tài chuyên chế bá đạo?
Bất quá người đầu sỏ gây tội đã khóc lớn rời đi, An Nhiên nếu muốn trút giận, khó tránh khỏi có người vô tội phải chịu trận. Tôi nhìn nhìn hai bên, trong phòng lại chỉ có một mình tôi, thật sự là không ổn.
Vừa nghĩ được khôn ngoan như vậy, An Nhiên lại như có tâm linh tương thông, ánh mắt khiến tim người ta phải đập liên hồi đã chuyển lên người tôi.
“Có đau không?”
“Hả?”
Ánh mắt của An Nhiên cực lạnh, “Tôi hỏi cậu có đau không?”
Tôi lắc đầu, “Không đau.”
Khóe môi anh chậm rãi gợi lên một nét cười, khiến cho người ta trong phút chốc phải nổi da gà, lắc đầu với tôi, “Quân Duyệt, tôi biết cậu rất hay thuận miệng nói dối. Có điều không ngờ, đến tận bây giờ, cậu vẫn dám làm như vậy với tôi.”
Không chờ tôi giải thích, giọng đã hơi cao lên, “A Kỳ, vào đây.”
Lập tức có người ứng tiếng đi tới, chính là người ngày thường luôn nhã nhặn lễ độ khi nói chuyện với tôi, có lẽ là người đứng đầu của những vệ sĩ bên ngoài.
Hắn tiến vào, hỏi, “An tiên sinh, có gì phân phó?”
An Nhiên lẳng lặng đánh giá tôi.
Ánh mắt kia lạnh lẽo vô tình, chuyên chú chấp nhất, còn mang theo một chút buồn bực.
Tôi đoán anh sẽ hạ xuống một câu, chín phần sẽ là “Trói cậu ta lại”, “Dùng hình cụ”, “Lấy roi”, “Giáo huấn cậu ta”, đại loại như thế.
Thậm chí một bước nữa là sẽ đến hai chữ, “Xử tử”.
Kết quả, An Nhiên vừa chăm chú nhìn tôi, vừa dùng ngữ điệu thong thả rõ ràng, rất có trọng lượng của hắc bang lão đại, phân phó A Kỳ kia, “Từ hôm nay trở đi, Quân Duyệt có thể tự do đi lại trong sân. Bất luận kẻ nào, cho dù là ai, chỉ cần chạm vào một sợi tóc của cậu ấy, không cần chờ lệnh tôi, anh có quyền trực tiếp động thủ xử lý.”
Đuổi A Kỳ ra rồi, An Nhiên lại đi đến bên cạnh tôi.
An Nhiên hỏi, “Lời tôi vừa nói, cậu đều đã nghe rõ ràng?”
Tôi nói, “Đã nghe rõ ràng.”
An Nhiên hỏi, “Cậu hiểu được?”
“Hiểu được.”
Ánh mắt An Nhiên đột nhiên sắc bén, băng lãnh như kiếm, lạnh lùng hỏi, “Cậu hiểu được cái gì?”
Tôi không nói.
Ngữ khí của An Nhiên càng thêm nguy hiểm, “Nói, cậu hiểu được cái gì?”
Tôi cười, “Tôi hiểu được ý tứ của anh. Hà Quân Duyệt là thuộc về An lão đại, muốn đánh phải không, chỉ có thể để An lão đại tự mình đánh.”
An Nhiên đột ngột xoay người lại, ném tung tất cả những thứ trên bàn học.
Tiếng động lớn ầm ầm, giấy má kinh hoàng bay lượn, ngay cả nóc nhà cũng bị dọa đến phát run lên.
Tôi cũng giật nảy mình.
An Nhiên luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng đến quá phận, chưa từng bạo phát lửa giận như vậy, phát tiết lên đồ vật vô tội.
Bàn học đắt tiền bị hủy, anh đột ngột xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, tôi bất giác chấn kinh, sợ hãi rụt về phía sau.
Anh lại không động thủ, khinh thường nhướn mi, còn gợi lên một nụ cười mạn bất kinh tâm, nói, “Xem ra để cậu đi theo Mẫn Nhi mấy ngày nay, cũng không phải hoàn toàn không học được gì. Chí ít là sự lanh mồm lanh miệng của cô ta, đã học được không ít.”
Chỉ tay sang phòng cách vách, anh không cho phép một tia phản nghịch, phân phó, “Đi, thay quần áo, mặc đẹp một chút, tôi muốn mang cậu ra ngoài.”
Trong lòng tôi phát lạnh, không chịu di chuyển.
Nét cười của anh càng tăng thêm, hỏi tôi, “Hay là cậu muốn trần trụi bị tôi mang ra ngoài? Cũng không tồi, dáng người của Hà nhị thiếu gia đẹp như vậy, không phục vụ quần chúng một chút, có hơi đáng tiếc.”
Bản lĩnh nói được làm được của người này, tôi đã được lĩnh hội quá nhiều lần rồi.
Vì thế tôi lập tức tuân theo phân phó, đi thay quần áo, còn tỉ mỉ chọn lựa một bộ đồ trắng thuần có thể tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong của tôi nhất, phối thêm một cái cà vạt anh mới mua cho tôi, chỉ sợ có một tơ một hào không đủ xinh đẹp.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi chủ động đi đến trước mặt anh tiếp nhận kiểm tra.
Anh nhìn thật lâu, ánh mắt như dính trên người tôi, nhất thời nửa khắc không nhổ ra được.
Cuối cùng, xoay mặt đi, nhàn nhạt nói, “Quả nhiên, không hổ là Quân Duyệt thiếu gia.”
Sau đó phân phó, “Đi theo tôi.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh, ở giữa đám bảo tiêu tiền hô hậu ủng, lên một chiếc ô tô trong đoàn xe.
(1): Nắm trụ cánh tay của địch nhân, quăng địch nhân từ sau lưng mình sượt qua vai nặng nề ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.