Tịnh Phi Dương Quang

Chương 8:




Mặt trời lên cao, tôi cuối cùng cũng uể oải tỉnh lại.
Mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn của An Nhiên, thực sự là một điều vô cùng hạnh phúc.
Anh không phải vừa mới tỉnh dậy, mà là đã xong xuôi không ít công việc, tính toán thời gian, mới từ thư phòng trở về đây.
Thấy tôi đã tỉnh, theo thói quen cúi đầu xuống, trao một vòng hôn môi mãnh liệt, cắn môi tôi đến ẩn ẩn phát đau.
“An Nhiên, đủ rồi…”
“Xuỵt,” An Nhiên nói, “Tôi mới là người làm chủ.”
Ngữ khí thật độc tài.
Anh thực sự, đã thay đổi rất rất nhiều.
Hôn tôi đến thở hồng hộc, lại xốc chăn lên, chui vào trong giường.
Tôi cả kinh.
Không phải chứ? Đêm qua nếu như chiếu theo cấp độ lao động mà nói, đã thuộc loại cường độ lao động mạnh.
Kết quả, anh thực sự làm, ở dưới lớp chăn thuần thục lưu loát lột áo ngủ của tôi, ném lên mặt đất.
Tôi bắt được bàn tay của anh đang sờ loạn đến đùi, nỗ lực lảng sang chuyện khác, “Có phải hôm nay Thành Cung Lượng lên máy bay không?”
“Quân Duyệt, tôi muốn cấp cho cậu thêm bốn chữ đánh giá nữa: không thể dung nhân*,” An Nhiên nói, “Tiểu Lượng đã ra sân bay rồi, tôi để A Kỳ lái xe đưa cậu ấy đi.”
(*không thể dung nhân: không thể tha thứ cho kẻ khác)
Ngày ấy bọn A Kỳ nhặt về được một cái mạng nhỏ, hoàn toàn là nhờ vào An Nhiên mang theo anh em tới ứng cứu kịp lúc.
Sau khi cứu được Lâm Tín A Kỳ, An Nhiên mới biết Mẫn Nhi đã mang tôi đi, biết không hợp lý, liền vội vã đuổi đến biệt thự.
Một chút trì hoãn như vậy, hại tôi một súng.
May mắn chỉ là thương tổn phần mềm.
“Bất quá, cũng tốt,” An Nhiên sờ sờ vành tai tôi, bên môi nhiều thêm chút ý cười, “Cậu cuối cùng cũng hiểu được cái gì là ghen.”
An Nhiên nói, “Trước kia, cậu chưa từng đem những chuyện này đặt vào trong lòng, tôi ở một bên bốc hỏa lên, cậu vẫn thong dong bình thản như thường, một bộ dáng vẻ đốc định như tôi chỉ có thể cần cậu.”
Tôi hỏi vặn lại, “Chẳng lẽ hiện tại không phải chỉ có thể cần tôi sao? Cả ngày bới móc lỗi sai ngày trước của tôi, lẽ nào anh đã từng vì tôi mà ăn dấm chua?”
Đột nhiên kêu to một tiếng.
An Nhiên rất quá phận, cứ như vậy không hề báo trước, xỏ xuyên vào.
Vừa áp bách tôi, vừa ở trên nói, “Đương nhiên có, tôi ăn dấm của Lâm Tín, không biết đã ăn bao nhiêu lần.”
Tôi rất kinh ngạc, “Có cái dấm gì mà ăn?”
Không biết tại sao đột nhiên anh lại nảy sinh hung ác, dụng lực đụng sâu một cái, cơ hồ khiến tôi hồn phi phách tán.
Một lúc sau, mới nói, “Cậu khi đó, đừng nói là Lâm Tín, ngay cả ở trong quán bar, cũng không biết đã có bao nhiêu người âm thầm để mắt đến cậu. Mỗi lần cậu đi quán bar, tôi lại tức đến phát điên.”
Còn tưởng rằng anh chỉ là giận tôi uống rượu hại thân, thì ra còn có việc này.
Tôi bị anh lộng đến vừa đau vừa đầy, thở dốc cũng không có hơi sức.
Hơn nửa ngày, mới đứt quãng nói được một câu, “Tức đến phát điên, anh có thể nói với tôi a.”
Một câu này, còn không bằng đừng nói.
An Nhiên như trừng phạt, bất ngờ đĩnh đến nơi sâu nhất.
Tôi hét lên thất thanh.
Thực chịu không nổi anh chuyên chế như vậy, như bá vương, mỗi lần bị anh đè ép, tôi liền trở thành con dân đáng thương dưới sự thống trị của hoàng đế.
Ánh mắt An Nhiên nhìn tôi, có chút không lành, “Đã nói với cậu vô số lần, không được đi quán bar uống rượu. Cậu đã từng nghe qua dù chỉ một lần?”
Lại là tôi sai?
Chỉ có thể ngậm miệng.
Bây giờ khác với ngày xưa, anh thực sự đã trở thành An lão đại, oai phong một cõi trong hắc đạo, khi làm việc chính là nói một không nói hai.
Có thể đấu cùng anh, chỉ có một cái Trữ Thư dã tâm bừng bừng mà thôi.
Hà Quân Duyệt nào dám đấu cùng An lão đại, một phút bất cẩn, long nhan đại nộ, không phải chuyện đùa.
Ở trên giường đùa một hồi, tôi dở sống dở chết, anh lại thần thanh khí sảng, ôm tôi vào trong lòng, hỏi như thẩm vấn, “Hôm qua cơm tối ăn bao nhiêu? Canh cá có uống không?”
Tôi lập tức lảng sang chuyện khác, “Lâm Tín đã trở về chưa?”
An Nhiên trầm mặt xuống.
Tôi liền cúi đầu, không dám lên tiếng.
Rất lâu sau, An Nhiên mới nói, “Lâm Tín đã gọi điện về, sau khi an bài hết thảy cho Mẫn Nhi ở đó, hắn dự định thuận tiện đi Châu Âu nghỉ phép, nghỉ ngơi một thời gian. Ngày ấy sống mái với Trữ Thư, hắn cũng đã trúng hai súng, hẳn là nên tĩnh dưỡng.”
Tôi thấp giọng, hỏi anh, “Mẫn Nhi có phải thật sự sẽ không trở về nữa?”
An Nhiên một hồi không lên tiếng, sau đó thở dài, “Cô ấy không muốn nhìn thấy chúng ta nữa.”
Tôi cũng như anh thở dài một tiếng, dựa vào ***g ngực dày rộng của An Nhiên, phát ngốc một hồi, mới nói, “Không thể ngờ được Lâm Tín lại là người đã giết anh trai tôi.”
Mặt ủ mày ê.
Tôi nói, “Anh hai nếu như ở trên trời có linh, không biết liệu có trách tôi không giúp hắn báo thù hay không.”
An Nhiên hỏi, “Cậu muốn giết Lâm Tín?”
Tôi lắc đầu.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, anh cậu chết trong tay Lâm Tín, cậu không giết Lâm Tín báo thù, có phải cậu cảm thấy mình đã thả cho Lâm Tín một đường sống?”
Tôi suy nghĩ một hồi, thành thật gật đầu.
An Nhiên hỏi, “Cậu biết không? Lâm Tín đã từng thả cho cậu một đường sống.”
Tôi hỏi An Nhiên, “Là khi ở trung tâm giải trí, khi hắn làm việc bên cạnh tôi?”
“Không, sớm hơn.” Trên mặt An Nhiên hiện lên biểu tình hồi tưởng, mở hai tay ra, ôm lấy tôi khe khẽ đung đưa, rất thoải mái.
Anh nói, “Nhớ ngày đó, Lâm Tín vốn có gia thế hắc đạo, lại giết lão đại Hà gia, thanh thế nhất thời vô lượng. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, nguyên bản chính là thông lệ của hắc đạo, hắn lại cố ý không quan tâm đến hành tung của cậu, cho cậu một cơ hội chạy trốn.”
An Nhiên nói, “Khi đó tôi vừa mới tới chỗ Mẫn Nhi dưỡng trọng thương, chưa xông vào cuộc. Nếu như Lâm Tín lúc ấy muốn làm gì với cậu, tôi thực sự bó tay bất lực.”
Nhắc tới việc này, tôi lại nhớ tới điểm mình không minh bạch.
Nếu như Lâm Tín giết anh hai, vậy người nắm giữ giang sơn này hẳn phải là Lâm Tín mới đúng, vì sao trong nháy mắt, lại đổi thành một An Nhiên vô danh tiểu tốt?
Tôi lấy việc này ra hỏi An Nhiên.
Hai cánh tay An Nhiên xiết chặt, ghìm đến nỗi tôi phải thất kêu một tiếng.
Anh hỏi, “Cậu thực sự muốn biết?”
Tôi gật đầu.
An Nhiên nói, “Cậu biết rồi, sẽ hối hận.”
Tôi kiên trì muốn anh nói.
An Nhiên nhàn nhạt trả lời, “Rất đơn giản, Mẫn Nhi ra mặt, Lâm Tín nhượng quyền.”
Tôi quả nhiên hối hận.
Mặt mũi của Mẫn Nhi này, thực sự đủ lớn.
Tôi cố ý nói, “Vậy không phải quá đơn giản ư? Những người bên dưới trong hắc đạo, bọn họ cứ như vậy chịu phục sao?”
An Nhiên cười đáp, “Không phục, tôi tự nhiên có thủ đoạn làm cho bọn họ phục.”
Nụ cười mỉm này của anh, mang theo sát khí.
Tôi rùng mình một cái, vội vàng dừng lại chủ đề có phục hay không, lại hỏi, “Mẫn Nhi đồng ý ra mặt, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà Lâm Tín, vì sao hắn lại đồng ý nhượng quyền chứ?”
An Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi.
Anh nói, “Đại khái cũng cùng một lý do với việc đã tha cho cậu một con đường sống sau khi giết Hà Quân Kiệt.”
Tôi cái hiểu cái không, nhíu mày hỏi, “Lý do gì?”
An Nhiên cười lớn.
“Quân Duyệt,” Anh nói, “Tôi thích điểm ngu ngốc này của cậu.”
Cắn cắn môi tôi, lại hôn đến gần như ngạt thở.
Chỉ có khí tức của An Nhiên, dũng mãnh tràn vào buồng phổi.
Tôi quên hết tất cả, càng sớm quên luôn Lâm Tín.
Không có người nào khác, cái gì cũng đều không có.
Hết thảy chỉ có An Nhiên.
Tựa như thế gian rộng lớn vô biên, con người muốn nhìn thấy được, nhất định phải có ánh sáng.
Không có ánh sáng, thế gian dẫu đẹp hơn nữa, cũng không thể nhập được vào trong mắt.
Trên đời có lẽ thực sự có tình yêu hoàn mỹ, nhưng chỉ e không phải mọi người đều có phúc hưởng thụ.
An Nhiên và tôi, đều không hoàn mỹ, yêu thương nhau sâu sắc, tới gần bên nhau, tổn thương lẫn nhau.
Bởi vì chúng tôi, đều tịnh phi dương quang (đều không phải là ánh mặt trời).
Mà chỉ là ngọn lửa.
Nhưng cho dù như vậy, cũng đã đủ, để trở thành ánh quang mang duy nhất, trong sinh mệnh của đối phương.
__Hoàn__
Họ đều không phải là ánh dương quang, nhưng họ là tia sáng duy nhất trong cuộc đời nhau, vậy là đủ rồi nhỉ
Làm tổn thương nhau cũng chỉ vì quá yêu, đánh đổi rất nhiều để có thể được ở bên nhau trọn đời, cũng đáng giá phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.