Tinh Quỹ

Chương 5:




Được Trương quản lí báo cho biết Ngô Hàn Giang đêm nay sẽ đến, Hứa Minh cảm giác sự việc thuận lợi đến không thể ngờ.
Thượng đế muốn ngươi diệt vong, tất nhiên sẽ khiến ngươi điên cuồng. Hứa Minh suy tính bất cứ giá nào. Hai ngày trước từ phòng khiêu vũ bán thuốc lắc nghe nói nơi ấy có làm ra loại thuốc kích tình rất hiệu quả, nhân cơ hội Ngô Hàn Giang đến đây chuẩn bị bỏ thuốc y, lại quyến rũ y một phen, thừa cơ bắt y.
Chính cậu cũng biết xác suất thành công rất nhỏ, cho dù thành công, cậu cũng sẽ có khả năng bị Ngô Hàn Giang trừng trị thê thảm, nhưng cậu muốn thử một lần, ít nhất có thể khiến y không chịu nổi một hồi, cũng coi như hòa nhau một ván.
Lúc Trương quản lí đi nghênh đón Ngô Hàn Giang, Hứa Minh vì y mà chuẩn bị gian bao sương chờ đợi. Ở khe hở đai lưng cậu giấu hai viên thuốc kích dục nhỏ, rồi khẩn trương chờ mong tưởng tượng đến bộ dáng Ngô Hàn Giang cấm dục nồng hậu hơi thở đàn ông kia bị kích động mà phát tình.
Ngô Hàn Giang dùng qua cơm chiều mới đến, Trương Khánh Quốc biết đại nhân vật đều bề bộn nhiều việc, hơn nữa người ta vợ chồng son một tuần rồi không gặp, nên ở dọc đường nghênh đón y mà nịnh hót luyên thuyên, nhân tiện nói chuyện của Đông Phương, sau đó dẫn y vào bao sương, lại không cùng y đi vào, mà là ở cửa nói:     “Ngô thính trưởng, bên trong là vì ngài chuẩn bị kinh hỉ, thỉnh ngài hảo hảo hưởng thụ, có cần cái gì, cứ gọi tôi đến, chúc ngài có một đêm vui vẻ.”  Nói xong ánh mắt mờ ám ở cửa trước nhẹ nhàng bay bay, cho các nàng tiếp viên lui đi.
Ngô Hàn Giang nhướn mày, ý bảo vệ sĩ mở cửa.
Vệ sĩ đẩy cửa ra, đi vào nhìn xung quanh trước, bên trong bố trí có thể so với khách sạn phòng tổng thống, khắp nơi xa hoa lộ ra mờ ám, thảm màu đỏ, bồn tắm lộ thiên lớn đắm chìm trong ánh sáng đèn đuốc thành thị, giường lớn kingsize, giường mạn sa mỏng, sô pha rộng cực lớn, cùng với, Hứa Minh ngồi trên sô pha ăn anh đào.
Lại là thằng nhóc này?
Vệ sĩ có chút đau đầu quay đầu thăm dò ý kiến nhìn Ngô Hàn Giang.
Ngô Hàn Giang đi vào phòng, cũng phát hiện Hứa Minh một thân trang phục màu đen. Hắn mặc trên người áo sơmi đen quần dài đen, có nồng đậm hương vị dụ hoặc, một đôi chân trần trắng nõn xinh đẹp dẫm nát thảm đỏ, tay niết một viên anh đào tiên diễm ướt át bỏ vào miệng, đầu ngón tay nhiễm nước anh đào đỏ sẫm, khắp nơi biểu lộ mười phần ý tứ quyến rũ.
“Kiểm tra các nơi một chút.”    Ngô Hàn Giang ngồi xuống sô pha.
Hứa Minh muốn tới gần y, bị vệ sĩ kéo đến soát người, Hứa Minh bị bàn tay to thô lỗ của hắn sờ soạng một hồi, giận mà không dám nói gì chỉ có xem thường.
Vệ sĩ cho Ngô Hàn Giang một ánh mắt an toàn, Ngô Hàn Giang ý bảo gã thả Hứa Minh ra.
Hứa Minh lúc này lớn mật ngồi xuống cùng Ngô Hàn Giang.
Vệ sĩ rất nhanh mà cẩn thận kiểm tra từng chỗ một, báo cáo Ngô Hàn Giang không có điểm nào khả nghi, Ngô Hàn Giang cho gã lui.
Trước khi đi vệ sĩ lo lắng nhìn Hứa Minh liếc mắt một cái, Hứa Minh đắc ý làm mặt quỷ với gã, khiến Ngô Hàn Giang cảm thấy tiểu quỷ này có mười phần ngây thơ.
Nhìn biểu hiện của Trương quản lí, Ngô Hàn Giang không sai biệt lắm đoán được thủ đoạn của Hứa Minh, muốn cùng chơi đùa một chút với cậu bé tự cho là mình thông minh lại khôn vặt này, vẫn có thể coi như đây là một tiết mục giải trí, lần này y đến Đông Phương, nguyên nhân y để mặc cho Hứa Minh giờ này khắc này ngồi kề cạnh mình, chính là, nếu thiếu niên này thực sự có mục đích tiếp cận y, như vậy y sẽ rộng mở đại môn mời cậu tiến vào, đây là phong cách trước sau như một của Ngô Hàn Giang, nói trắng ra chính là: Muốn chơi đùa với ta, vậy thì ta cùng mi chơi, đùa chết mi mới thôi.
Vệ sĩ đi rồi, Hứa Minh ngược lại càng khẩn trương, bởi vì cậu cách một con báo tuỳ thời sẽ phát uy chỉ có mấy li, bất cứ lúc nào cậu cũng có nguy cơ bị cắn đứt yết hầu.
Một chút động tác nhỏ nhặt hay một chút cảm xúc biểu hiện của cậu đều dừng lại trong mắt Ngô Hàn Giang, cậu khẩn trương, cậu bất an, cậu phô trương thanh thế, khiến Ngô Hàn Giang cảm thấy, có lẽ cậu nhóc này không hề phức tạp như trong tưởng tượng của mình.
Đã trải qua nhiều cảnh quan trường tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, nhìn ai cũng đều là khả nghi, Ngô Hàn Giang nghĩ, có lẽ có đôi khi nên nhắm mắt lại, tự lấy tâm mình đi cảm thụ, phán đoán.
Cậu trai trước mắt mặc dù có sườn mặt với đường cong tuấn mỹ nhưng lại khó thoát khỏi nét ngây thơ, trong đầu không tự chủ được hiện ra đủ loại oán hận của cậu, sợ hãi, quật cường, biểu tình khuất nhục, nhất là khi cậu cau mày, nhắm chặt hai mắt, gương mặt trắng bệch, nghĩ đến việc này, Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng hỏi một câu:     “Vết thương lần trước đã ổn chưa?”
“Uống rượu đi.”
Hai người cơ hồ đồng thời nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Hàn Giang có chút ngoài ý muốn, nghĩ đứa bé trai này đại khái là so với con trai nhà mình cùng lắm cũng lớn hơn khoảng hai tuổi đi. Số trời đã định là như thế, y tuy rằng làm việc quả quyết lạnh lùng, nhưng không tới nỗi vô tình máu lạnh.
Mức độ khiếp sợ của Hứa Minh so với Ngô Hàn Giang lớn hơn vài lần, cậu xoay qua vừa lúc đối diện với gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc đang nhìn chăm chú vào mình, ánh mắt kia chưa nói tới dịu dàng, chỉ có thể xưng được với bình tĩnh vô ba, nhưng lại sâu kín khiến cậu rung động, khiến cậu nhất thời đã quên mất việc mình phải dụ dỗ Ngô Hàn Giang uống rượu mà nhân cơ hội đó bỏ thuốc y, cũng quên mất mục đích đêm nay của bản thân.
Đây là lần đầu tiên bị y nhìn chăm chú như vậy, lần đầu tiên được y quan tâm, lần đầu tiên cùng y thân mật kề cận, người này tựa như là phụ thân suốt mười bảy năm mà mình tìm kiếm.
Đáng ghét, đến tột cùng ông có phải hay không……
Hứa Minh mạnh mẽ xoay đầu quay đi, cúi đầu, hai bàn tay vô thức nắm chặt.
“Đỏ mặt cái gì?”
Ngô Hàn Giang tránh không đề cập tới cảm xúc dao động rõ ràng của cậu, nhìn bờ má cậu chậm rãi đỏ lên, theo bản năng hỏi.
Phảng phất như chọc ghẹo, đưa tình.
Cái này khiến lỗ tai Hứa Minh cũng nhảy đỏ lên, cậu không cam lòng yếu thế quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Hàn Giang liếc một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói   “Tôi chán ghét ông!”
Giống bé hổ giấy.
Loại biểu tình ngây thơ này tựa như lúc con trai còn học sơ trung, Ngô Hàn Giang về sau cũng ít gặp qua, đương nhiên, vì y không cơ hội để gặp, hàng năm đi công tác ngoài tỉnh, một năm về nhà không được mấy lần, con trai từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông bà, tính tình cực kỳ giống y, lúc bé đã độc lai độc vãng, ngược lại yêu thích tự do. Về phần mẹ của đứa con, vợ y, là một nhà khoa học trọng điểm được quốc gia bảo vệ danh tính, thời gian ở nhà nhất định so với y không nhiều. Gần đây, Ngô Hàn Giang được điều về tỉnh A, mới dần dần liên lạc với con trai nhiều hơn một chút, chỉ là ở nhà cũ, con cháu nhiều, Ngô Hàn Giang ngại phiền, mua ngôi biệt thự khác để ở, vợ và con trai thỉnh thoảng ra vào. Trong mắt người ngoài, một nhà bọn họ xem như kỳ ba (1).
“Nhìn tôi chằm chằm làm chi vậy, muốn chơi tôi?”    Hứa Minh kỳ thật chịu không nổi Ngô Hàn Giang nhìn mình chăm chú, nhưng cậu không thể để mặt mũi thua thiệt, vì thế tận lực dùng ánh mắt quyến rũ người nhìn y.
“Cậu không phải là ca sĩ sao, ca hát đi.”
Ngô Hàn Giang ngoài dự đoán cầm lấy chiếc điều khiển, mở TV trên tường, chọn hình thức karaoke, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn đầy khắp gian phòng.
Con tôm?! Đoán là cái này hoàn toàn giống với Hứa Minh.
Ở nơi ngọn đèn bao phủ, Hứa Minh không hề giống vừa rồi mà trở nên khẩn trương, mới phát hiện trên người sớm ra một tầng mồ hôi.
Quang ảnh biến đổi, Hứa Minh không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông. Không thể phủ nhận, người đàn ông này có sườn mặt anh tuấn cực kỳ, phù hợp với ảo tưởng mười bảy năm qua của cậu, cái thực tế này còn siêu việt hơn.
Ý thức được ánh mắt bản thân quá mức lộ liễu, Hứa Minh thu hồi tầm mắt, che dấu nói:    “Tôi biểu diễn giá rất cao.”
Ngô Hàn Giang khẽ cười cười,    “Tính là tiền thuốc men cho vết thương lần trước của tôi đi.” Nói xong đưa microphone cho Hứa Minh,    “Hát nhẹ nhàng một chút, tôi nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Nói xong, tựa lưng lên sô pha, tháo mắt kính cất vào túi áo sơmi, nhéo nhéo mi tâm, cứ như vậy nhắm mắt lại.
“Nè ông……”
Tình hình này hoàn toàn không đúng a a a a…… Hứa Minh trong lòng rít gào. Cậu cảm thấy bản thân mình hoàn toàn bị Ngô Hàn Giang dắt mũi đi, thật sự rất bị động.
Đợi đợi chút, tiền thuốc men? Hứa Minh hồi tưởng lại sự việc mấy ngày trước đó, hình như có chút ấn tượng, được rồi, cậu thừa nhận nhưng cậu không phải cố ý.
“Thật nhỏ mọn, thích thù dai như vậy.”    Hứa Minh than thở, sau khi chọn đi chọn lại mấy bài hát, mở microphone.
Âm nhạc vang lên, Hứa Minh trong nháy mắt rơi vào một thế giới vô cùng tự do, thế giới thuộc về riêng cậu, quên đi hết thảy chung quanh, không có phiền não, không có thống khổ, cô đơn giấu kín cũng không thấy……
Tiếng ca thực trong trẻo thuần khiết, giống tuyết mùa đông hòa tan thành dòng suối, yên lặng, có giai điệu.
Ngô Hàn Giang mở to mắt, theo góc độ của y, có thể nhìn thấy một phần tư sườn mặt của Hứa Minh. Khuôn mặt trắng nõn, mũi thẳng đẹp, lông mi mỏng dài, môi nhạt mở ra khép lại, đó là một cậu trai hoàn toàn xa lạ, điềm tĩnh, lại khó nén cô đơn, bi thương.
Cậu, đến tột cùng là ai……
Hứa Minh hát vài bài, khô cổ họng, cầm lấy ly nước trắng trên bàn uống, mà bình rượu vang đỏ kia với ý đồ đen tối thì còn hoàn hảo chưa tổn hao gì.
Muốn đối nghịch với y, khiến y bị dục vọng tra tấn mà không chịu nổi, hy vọng y sẽ không thanh tỉnh được, nhưng kế hoạch bỏ thuốc y cơ hồ bị xua tan mất. Vì vậy với người đàn ông này, kỳ thật cũng không thể làm gì y, giống lần trước, hay lần trước nữa, cậu hoàn toàn có thể ác độc y hơn nữa, nhưng cậu đã không làm.
Được rồi, Hứa Minh thừa nhận cậu kỳ thật vì một câu “Vết thương đã ổn chưa” kia mà bị thu phục, chỉ là một câu nhẹ nhàng bâng quơ.
Ông già này thực gian xảo.
Tâm Hứa Minh bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Cậu xoay người nhìn Ngô Hàn Giang.
Ngô Hàn Giang hô hấp có quy luật, giống như đang thiển miên (2). Mắt kính bị tháo xuống, nét anh tuấn của y không hề che giấu bày biện ra, hơn nữa thiếu vài phần bất cận nhân tình (3).
Hứa Minh lặng yên không một tiếng động tới gần y.
So sánh Ngô Hàn Giang và người trong bức ảnh chụp của mười bảy năm qua, ngoại trừ ngũ quan càng anh tuấn thành thục, còn lại thì không có thay đổi gì quá lớn, làn da tuổi trẻ rắn rỏi, coi như năm tháng chưa từng trú lưu. Hứa Minh bất cẩu ngôn tiếu (4) mà kết luận.
Hứa Minh cứ như vậy cơ hồ không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông, ước chừng qua vài phút, rất tham lam, không biết thỏa mãn, như là dùng cả cuộc đời để khắc ghi trong lòng.
Tầm mắt không biết khi nào chuyển qua đôi môi lạnh lẽo.
Tình cảm không thể phủ nhận.
Ma xui quỷ khiến, Hứa Minh chậm rãi đem môi của chính mình tiếp cận.
Ngô Hàn Giang không hề báo trước mở to mắt, Hứa Minh hoảng sợ, phản xạ có điều kiện thối lui về sau, cậu không cam lòng mà căm giận trừng mắt qua, nhưng gương mặt đỏ bừng làm chậm lại khí thế của cậu.
Ông già đáng ghét.
……
Ngô Hàn Giang ngồi thẳng lưng, mang kính vào, thản nhiên nói:     “Cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi tỉnh kịp lúc, bằng không, cho cậu đêm nay chỉ có thể bò mà đi ra ngoài.”
Hứa Minh không biết trời cao đất dày, trêu đùa y,     “Ông thực dữ dội nha, có thể làm tôi đến độ không đứng dậy nổi luôn……”
Ánh mắt Ngô Hàn Giang cực lạnh mà nguy hiểm ngăn chặn lời nói của Hứa Minh.
“Đừng được một tấc thì lại muốn tiến thêm một thước, tôi có cả trăm kiểu để tra tấn cậu, tùy tiện dùng một cái cũng đủ để cậu muốn chết mà không được!”
Bị nghiêm khắc răn dạy như vậy, Hứa Minh cũng nổi điên lên, nhớ tới những tháng ngày mình đã phải nếm trải đau khổ, tủi thân của mười bảy năm qua đồng loạt bừng lên.
Cậu gần như hét rống:     “Đến! Ông cứ việc làm đi! Cứ việc lấy nước canh nóng tạt lên người tôi, bảo vệ sĩ của ông đập tôi một trận, hoặc là giao tôi cho tên khốn Lí Hàng, để hắn cưỡng *** tôi, cuối cùng diệt khẩu? Tôi nói cho ông biết, ông đây không sợ, dù sao cũng không còn bao lâu…… Bất quá ông yên tâm, ông đây thành quỷ cũng sẽ không buông tha ông! Ông là đồ cầm thú! Đồ cặn bã! Khốn nạn! Tôi chúc ông bị thiên lôi đánh, ra ngoài bị xe đâm chết, bị chậu hoa rơi trúng chết, ăn cái gì thì cũng bị nghẹn chết, làm tình, làm đến giữa chừng thì thích quá mà chết! À không, vậy thì tiện nghi cho ông rồi, ông nên bị bà xã của mình ngoại tình mà chết tức tưởi!”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Ngô Hàn Giang bị người ta giáp mặt say sưa hả hê mắng chửi, dám mắng xối xả vào mặt mình, không những phỉ nhổ mình thê thảm, mà còn trù mình chết, thiếu điều muốn giết mình. Nếu mà bây giờ có khẩu súng trong tay, y tin chắc là mình sẽ không ngần ngại gì cho thằng nhóc to gan lớn mật này một viên đạn.
Quả nhiên là không nên thông cảm cho con mèo hoang bất cứ lúc nào cũng có thể giương nanh muá vuốt với người.
Sắc mặt Ngô Hàn Giang từ âm trầm biến thành đen thui, lúc này vệ sĩ nghe được tiếng động nên mạnh mẽ đẩy cửa tiến vào, sau khi đón nhận ánh mắt muốn giết người của Ngô Hàn Giang thì yên lặng lui đi ra ngoài.
Ngô Hàn Giang nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Minh, đôi môi run run, sau khi trông thấy đôi mắt nhìn như hung ác kia thế nhưng kỳ thực lộ ra vài phần tủi thân, thì trong một tích tắc sự tức giận liền chìm xuống. Nơi nào đó mềm mại trong lòng, giống như bị đâm một nhát.
Bỗng dưng, y cảm thấy buồn cười,    “Nói tôi thù dai, cậu so với tôi còn thù dai hơn. Lần đó khiến cậu bị bỏng? Tôi có thể bồi thường cho cậu.”
Khi y nói, giọng điệu dịu dàng mà trước giờ chưa từng có, thái độ dung túng nhân nhượng này cũng hiếm thấy, nói năng không khoa trương, cho dù là đối đãi với con của chính mình, cũng rất ít khi trở nên như vậy.
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chung quy ra là như vầy.
“Ông đây không ham mê của lạ!”
Hứa Minh ngửa đầu cứng cỏi hít cái mũi, bức nước mắt chày ngược trở về. Dường như rất hạ quyết tâm, cậu tuyệt nhiên nhìn Ngô Hàn Giang, tựa hồ đã chết tâm.
“Ngô Hàn Giang, từ nay về sau chúng ta cả đời không qua lại với nhau. Tạm biệt!”
P.s:
(1) kỳ ba: xinh đẹp, vô cùng xuất chúng, hiếm thấy, đặc thù.
(2) thiển miên: thiển là ngắn, ít ; miên là ngủ ; ý nói giấc ngủ không sâu
(3) bất cận nhân tình: xa cách, không thích gần gũi với mọi người, hành xử lạnh lùng không nhân nhượng.
(4) bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, không nói cười linh tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.