Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 14:




''Thích Thời Tự! Em có ý gì?''
Khuôn mặt của người trước mắt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, Thích Thời Tự ngây ngốc nhìn Hàn Diệp đang vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, chỉ cười khổ một tiếng, hắn cũng không biết ý mình là gì. Chẳng qua là hắn đang suy nghĩ, làm cách nào để có thể che giấu chút tình cảm đang sắp sửa thốt ra, dù sao hắn cũng không thể ỷ lại ''ơn cứu mạng'' của mình rồi tự tin muốn người khác lấy thân báo đáp.
Thậm chí Thích Thời Tự còn cảm thấy mình có chút bỉ ổi, phải nói là, cực kỳ bỉ ổi.
Hắn gắng gượng chia rẽ hai người đều có tình cảm với đôi bên, nếu hắn không giằng co như vậy hồi lâu, nghe theo một tiếng của Thôi Đình liền đồng ý đi làm phẫu thuật, nói không chừng Thôi Húc đã được cứu rồi, hết lần này đến lần khác, rõ ràng chỉ kém một chút như vậy thôi.
Đột nhiên Thích Thời Tự cảm thấy mình vừa bừng tỉnh giữa đầm lầy bi thương, gần như không thể thoát ra, nhưng khi đó hắn chỉ hơi oán giận: Mạng của hắn không phải là mạng hay sao?
Hắn đổi tim cho Thôi Húc, chẳng phải vẫn còn đập vì Hàn Diệp sao? Tại sao phải nói ra những yêu cầu đó, để mọi người chần chừ hồi lâu, vì sao lại khiến mọi người mất đi Thôi Húc?
Đều là lỗi của hắn.
Hàn Diệp sẽ không yêu hắn, hắn không tin Hàn Diệp sẽ yêu hắn.
Hắn quá dơ bẩn.
Không xứng với một người phong quang rực rỡ như trăng rằm thế này.
Nếu như Hàn Diệp biết hắn là người đã khiến anh mất đi Thôi Húc, đoán chừng anh cũng sẽ không tha cho hắn đâu.
Hắn còn giấu tâm tư của Thôi Húc rất kỹ, làm một tên trộm, trộm đi tình yêu thầm kín hơn mười năm của Thôi Húc, thậm chí sau khi người ta chết rồi, ngay cả sự thật cũng bị chôn giấu.
Nếu như hắn không làm vậy thì tốt rồi, Hàn Diệp cũng sẽ biết tình cảm Thôi Húc dành cho anh, cũng sẽ không cho rằng mình chỉ đang tương tư đơn phương, tiếc nuối lâu như thế, vậy thì... Hẳn là cũng sẽ không có chuyện của hắn.
Thích Thời Tự siết chặt lòng bàn tay, cố gắng làm cho biểu hiện của mình thật bình tĩnh, cười nói như thường ngày: "Tổng giám đốc Hàn, tôi...''
Ánh mắt Hàn Diệp tối sầm, giữ chặt bả vai Thích Thời Tự, không cho hắn thoát ra, hung hăng hỏi: "Tại sao lại đột nhiên gọi tôi như vậy?''
''Quan hệ của chúng ta là quan hệ làm ăn mà, tôi vốn là...'' Thích Thời Tự miễn cưỡng cười, cũng không né tránh khỏi ánh mắt sáng quắc của Hàn Diệp, nghiêm túc nói.
Hàn Diệp tựa như vô cùng mệt mỏi, buông lỏng tay, lảo đảo lui về sau mấy bước, như thể rốt cuộc anh cũng đã nhận ra mình nực cười thế nào, tự giễu mở miệng nói: ''Ừ, phải. Chúng ta là quan hệ làm ăn...''
Vẻ mặt của Hàn Diệp quá mức khổ sở, Thích Thời Tự đau lòng muốn tiến lên đỡ anh, sợ anh ngã xuống, lại bị Hàn Diệp đánh vào tay rồi hất ra: ''Đừng chạm vào tôi! Cậu không có tư cách.''
Giọng điệu lạnh như băng, trực tiếp khiến Thích Thời Tự đông cứng tại chỗ, không thể động đậy.
Con ngươi hẹp dài của Hàn Diệp nhìn hắn một cái nhìn sâu thẳm, cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
Thích Thời Tự cảm giác như mình là người câm, không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn đối phương rời đi.
Dường như hắn luôn có khả năng làm mọi thứ rối tung lên.
Ngây ngốc hồi lâu, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang đập.
Thích Thời Tự gần như cuộn tròn ở chân giường, vành mắt đỏ lên như thể thoa phấn không đúng chỗ, đỏ như sắp rỉ máu, Thích Thời Tự dùng đầu ngón tay vuốt ve lên vết đỏ trên bàn tay bị đánh, chỗ đau vẫn còn nóng lên, đau quá...
Nhất định là rất đau, nếu không tại sao hắn lại muốn khóc như vậy?
Thích Thời Tự chậm rãi đưa khóe môi lại gần nơi sưng đỏ, nhẹ nhàng thổi vào nơi đó: ''Không đau nữa...''
Tiểu Thất không đau, thổi một chút là sẽ hết đau...
Vốn dĩ từ trước đến nay không có ai quan tâm đến hắn, nhưng hắn còn ở đây cố thương xót chính mình, thật sự như đang đáp lại câu nói kia của bà Thôi, đáng thương cho ai xem?
Đúng vậy, đáng thương cho ai xem...
Khoảnh khắc Hàn Diệp lao ra khỏi phòng, anh hối hận.
Anh cần gì phải tức giận với một người bệnh cơ chứ? Nhưng tổng giám đốc Hàn thiên chi kiêu tử làm sao có thể cúi đầu?
Vì vậy Hàn Diệp chỉ có thể khẽ cắn răng, bước ra ngoài mà không quay đầu lại, vừa vặn đụng phải Triệu Lục đến đưa kịch bản cho Thích Thời Tự.
Triệu Lúc nhìn thấy gương mặt tức giận của Hàn Diệp, rõ ràng đã sửng sốt một chút, anh ta nhớ rõ Thích Thời Tự được Hàn Diệp bế lên lầu, lúc ấy anh ta còn bị ánh mắt như đao của tổng giám đốc Hàn ghim chết, trách móc tại sao có thể nuôi một người gầy như vậy. Mà nãy giờ mới có một hồi, tại sao Thích Thời Tự lại khiến người ta tức giận đến mức này?
Triệu Lục bối rối không hiểu, cũng quên mất phải chào hỏi. Hàn Diệp vốn dĩ đang ôm một bụng tức chưa có chỗ phát tiết, nhìn thấy kịch bản trên tay Triệu Lục, dứt khoát tìm một lý do nổi giận, lạnh lùng nói: "Anh sợ cậu ấy chết không đủ nhanh à? Còn dám đưa công việc cho cậu ấy?''
Triệu Lục bày tỏ mình thật sự rất thảm, đụng phải họng súng, vốn muốn nói tại sao ngài không đi tìm người trong cuộc để trút giận mà lại chĩa đại bác về phía tôi làm gì?
Triệu Lục: Thật sự khóc không ra nước mắt.
Hàn Diệp tràn đầy hỏa lực, mười phần giễu cợt: "Anh cảm thấy tôi là kim chủ nên bị thay thế, lời tôi nói không có hiệu lực nữa đúng không?''
Triệu Lục run lẩy bẩy, vội vàng nói: "Là Tiểu Thất gọi điện nói tôi mang kịch bản đến, vốn dĩ đã gọi lúc mới xuất viện ban sáng rồi, tôi vẫn còn đang do dự xem có nên quyết định cầm kịch bản tới hay không, haiz, ngài đừng nói nữa, coi như tôi vẫn chưa đưa lên vậy, bây giờ tôi quay về là được rồi.''
Ai ngờ Hàn Diệp vẫn cau mày như cũ: ''Tại sao anh lại gọi cậu ấy là Tiểu Thất?''
Triệu Lục bối rối, nghĩ đến Thích Thời Tự đã phải chịu đựng rất nhiều trong những năm qua, bèn dứt khoát tàn nhẫn: ''Tiểu Thất không thích chúng tôi gọi cậu ấy là Tiểu Tự, cậu ấy nói cậu ấy đã làm Tiểu Húc trước mặt ngài quá lâu rồi, cậu ấy sợ nếu như chúng tôi cứ gọi cậu ấy như vậy nữa thì cậu ấy sẽ không thể tìm lại được chính mình...''
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Diệp thay đổi, Triệu Lục tranh thủ cho kịp thời cơ: ''Hơn nữa, Tiểu Thất cũng biết mình làm Tiểu Tự kém hơn Tiểu Húc trong lòng ngài thế nào, có điều cũng không cần nói nhất thiết phải so sánh hay không, trước giờ cậu ấy luôn tự nói mình không xứng... Tổng giám đốc Hàn, tổng giám đốc Hàn! Sao ngài lại bỏ đi?''
Triệu Lục còn có lời chưa nói hết, vốn dĩ muốn khiến Hàn Diệp đau lòng Thích Thời Tự, nhưng lại thấy Hàn Diệp chạy nhanh lên cầu thang, còn không quên quay đầu thông báo bảo anh ta nhanh chóng trở về.
Ồ, đây là đang đau lòng.
Thích Thời Tự đỡ giường, một tay chống hông, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, lưng của hắn không chịu lạnh được, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không biết thương tiếc nó, bây giờ có đau hay hối hận cũng không còn kịp rồi...
''Ầm!''
Hàn Diệp đập cửa xông vào, lồng ngực phập phồng, đỏ mắt nhìn Thích Thời Tự.
Cậu ấy đứng cũng khó khăn, tại sao mình còn tức giận với cậu ấy chứ?
Hàn Diệp từ từ đi về phía Thích Thời Tự, ôm hắn vào lòng: ''Tại sao lại gọi tôi như vậy... Tôi không thích em gọi tôi như vậy...''
Lưng Thích Thời Tự bị cưỡng ép duỗi thẳng, cơn đau nhức âm thầm tê dại dâng lên, nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau.
Hàn Diệp không thèm so đo, vội vàng đặt tay lên lưng xoa xoa cho hắn, nhìn hàng chân mày của hắn dần dần giãn ra mới tiếp tục vấn đề.
''Em không thích người khác gọi em là A Tự, còn nhấn mạnh tốt nhất gọi em là Tiểu Thất, nhưng em chưa bao giờ nói như vậy với tôi...''
Thích Thời Tự muốn chối, đã bị Hàn Diệp áp vào môi, không cho hắn mở miệng.
''Em không nói ra được mấy từ tôi thích nghe thì đừng nói, tôi sợ tôi lại nổi giận, thế nên em đừng nói chuyện nữa.'' Còn có chút nũng nịu.
Thích Thời Tự thấy anh đáng yêu đến mức phải hé miệng khẽ cười, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái, chiều theo ý anh, bày tỏ tự mình im lặng.
Thật ra thì, hắn không nghĩ ra mình phải nói gì nữa, hắn không hiểu tại sao Hàn Diệp lại quay lại, nhưng hắn đã không nỡ để anh lại rời đi.
Hàn Diệp nhướng mày, hiển nhiên là rất hài lòng đối với biểu hiện này của hắn: ''Ừ, hiện tại bắt đầu giải thích đi.''
Tổng tài khí phách bắt đầu ra oai.
''Lời của tôi không quá đáng chứ?''
''Tại sao lại gọi Triệu Lục cầm kịch bản đến cho em?''
Thích Thời Tự được xoa bóp cực kỳ thoải mái, híp mắt không đáp lời.
Hàn Diệp nhẹ nhàng bóp lên thịt mềm quanh hông hắn, tức giận nói: ''Lúc này bảo em nói...''
Thích Thời Tự khi cười lên khiến gương mặt trông rất sinh động, như thể một bức tranh sống động vừa thanh tú vừa xinh đẹp.
Hàn Diệp rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, mắt thấy hắn cười cũng cười theo, động tác tay vẫn không ngừng, nhẫn nhịn chịu khó xoa lưng thay Thích Thời Tự.
Thích - trà xanh - Thời Tự lên tiếng: ''Dù sao em cũng chỉ là một ngôi sao nho nhỏ, làm sao dám hy vọng trông cậy mình sẽ được kim chủ chăm sóc như thế?'' Khi Thích Thời Tự muốn gây khó dễ thì sẽ dùng giọng điệu này, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên, tăng thêm chút quyến rũ.
Hàn Diệp biết Thích Thời Tự đang trêu chọc anh, nhưng làm sao anh không biết trong những lời nói đó của Thích Thời Tự là sợ hãi bất an chứ?
Chỉ đành âm thầm thở dài: ''Cho nên, được cưng sinh kiêu dám gọi tôi là tổng giám đốc Hàn?''
Đôi mắt của Thích Thời Tự ảm đạm đi trong giây lát, nhưng vẫn mím môi, giương đôi mắt biết cười nhìn chằm chằm Hàn Diệp, tủi thân đáng thương nói: ''Muốn em biết thân biết phận gọi tổng giám đốc Hàn chính là ngài, không thích em gọi tổng giám đốc Hàn cũng là ngài, yêu cầu của ngài cũng nhiều quá rồi đó...''
Hàn Diệp có chút ngạc nhiên với giọng nói than phiền của Thích Thời Tự, vuốt ve con hồ ly nhỏ đang nũng nịu trước mắt, anh biết mình không có lý, vốn muốn phản bác rằng ai muốn hắn gọi là tổng giám đốc Hàn, nhưng khi nhớ đến lần ở trong bệnh viện, Thích Thời Tự mơ hồ nhận nhầm anh thành Triệu Lục, trong tiềm thức đã phủ nhận A Diệp.
Sự chua xót lan đến trái tim anh ngay lập tức, cuối cùng cũng để ý tới tại sao bây giờ Thích Thời Tự lại nói ra điều đó bằng thái độ đùa cợt.
Rất khó chịu, đúng không?
Khi bị mình nhấn mạnh rằng không có tư cách, cho dù chỉ có là mối quan hệ giao dịch với anh, thì đó cũng là một sự chà đạp lên lòng chân thành.
Anh cũng không thể khóc lóc nói vì diễn ra một vở hài kịch mà giả vờ không thèm quan tâm, nhưng thật ra anh rất khổ sở.
Hàn Diệp suy nghĩ, trong miệng tràn ngập sự chua xót, lấy tay che kín ánh mắt bi thương của Thích Thời Tự, thấp giọng ra lệnh: ''Không được cười...''
Tủi thân, vậy tại sao cũng không biết làm nũng chứ?
Thích Thời Tự chớp mắt, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay của Hàn Diệp dán lên da thịt hắn nóng rực khiến gò má hắn ngứa ngáy.
Cảm thấy tâm trạng của mình vào giờ khắc này cứ như nắng chiều đang lặn, những đám mây hừng hực như lửa cháy, ngọn lửa đẹp đẽ đang réo rắt, cảnh đẹp ngàn hoa không đáng kể tên, lặng lẽ đắm chìm vào đó.
''Hàn Diệp...''
Đó là một câu nỉ non rất nhẹ, rất nhẹ. Rõ ràng hắn không làm nũng, chỉ là một tiếng gọi đơn giản nhưng lại chất chứa rất nhiều hoài niệm, quyến luyến, say mê day dứt không thôi, xen lẫn đủ loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời, sau đó âm cuối hơi nâng lên, ngược lại khiến tất cả ý nghĩa đều mất đi giá trị, đúng vậy, hắn chỉ muốn gọi tên anh, để xác nhận anh vẫn còn ở bên cạnh mình... Xác nhận hắn trong mắt anh... Chỉ là Thích Thời Tự.
Thật sự rất đau lòng...
Một ảo ảnh ngắn ngủi, trước kia anh cảm thấy mình không thích lắm những thứ quá sặc sỡ, càng không thích thể hiện bề ngoài bằng những màu sắc đậm, vì vậy, anh đã mặc nhiên cho rằng nhịp đập hùng vĩ như biển cả của trái tim ngày đó là điềm báo trước của tình yêu, hay không phải tình yêu...
Nhưng trái tim vốn đập như loạn nhịp vì tình yêu dành cho Thích Thời Tự đã bứt ra khỏi vỏ bọc thật chân thành và tha thiết.
Nó tiết lộ một câu trả lời quá rõ ràng, Hàn Diệp nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.