Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 26:




Hàn Diệp nắm chặt tay Thích Thời Tự, không cho hắn vùng ra.
Như ma xui quỷ khiến, anh không kiềm được mà hôn Thích Thời Tự.
Anh vốn cho rằng không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng mấu chốt là anh vẫn luôn thận trọng, anh có tư cách gì bắt người khác tin vào tình cảm mà chính bản thân mình còn không rõ? Bằng một lời cam kết hư vô mờ mịt ư? Nhưng anh cho rằng Thích Thời Tự có thể hiểu được, dù sao hắn cũng... Hiểu rõ anh như vậy.
Sau khi cẩn thận xâu chuỗi các chi tiết trong hai năm qua, mới phát hiện người đối xử thật lòng với anh trước mắt dè dặt biết bao.
Thậm chí là một tháng trước, Thích Thời Tự bất ngờ làm rơi hoa trên tay.
Hắn biết anh dị ứng với phấn hoa.
Cho nên lúc đó mới lầm tưởng rằng Thôi Húc là nguyên nhân để anh nhận hoa nên cứ cúi thấp đầu, không cho anh nhìn vào ánh mắt khổ sở của hắn.
Còn có một số việc anh cần suy nghĩ rõ ràng, nhưng anh không biết nên làm sao để đối mặt với những năm này, giống như anh đã trao nhầm tình cảm, sao có thể nói được tình sâu đậm bao nhiêu? Không biết nông sâu thế nào, chỉ bằng nói không có là không có?
Anh còn cần một chút thời gian, để anh có thể suy nghĩ rõ ràng về tình cảm với Thôi Húc.
Nhưng anh thích Thích Thời Tự.
Nhất định là anh thích Thích Thời Tự.
Người trước mặt là người yêu, nhưng Thích Thời Tự chưa từng dám tin vào điều đó.
Cây bạch quả ngoài sân lay động theo chiều gió, nửa vàng hoang vắng, nửa trắng xóa chẳng nơi nào suy tư. Vàng trắng đan xen, như thể chỉ có thể rơi xuống là lựa chọn duy nhất.
Anh đã từng hỏi Ngô Y một câu hỏi, nếu Thích Thời Tự không vui vẻ khi ở bên cạnh anh, vậy thì có phải để hắn rời đi mới là lựa chọn tốt nhất hay không.
Ngô Y đang thu dọn hồ sơ khẽ dừng lại, anh yên lặng hồi lâu, cố ý muốn chờ một đáp án.
Sau đó Ngô Y cắn môi, giống như là hạ quyết tâm: "Cậu ấy rất yêu ngài.''
Người ngoài cũng nhìn ra được Thích Thời Tự rất yêu anh.
Anh cũng đã hiểu ý nghĩa Ngô Y ẩn giấu trong lời nói đó, nếu anh thật sự không có tình cảm với Thích Thời Tự, anh sẽ cảm thấy mình sẽ thờ ơ với Thích Thời Tự cả đời, thậm chí còn cho rằng tình cảm của Thích Thời Tự dành cho mình là một kiểu cản trở, nếu vậy anh muốn ném là có thể ném đi, cần gì phải đi hỏi người khác để rồi nhận được một câu trả lời tàn nhẫn?
Hắn rất yêu anh.
Cho nên mới chân chân thật thật núp dưới bóng dáng của người khác mà sống ba năm, những ba năm, à, những ba năm...
Là anh đã lừa mình dối người để xác định, nhiều lần nói đi nói lại với chính mình rằng đây chẳng qua chỉ là một trò chơi vì lợi ích, nhưng anh chưa bao giờ có những suy nghĩ nhu tình này đối với Thôi Húc, vậy những ham muốn của anh đối với Thích Thời Tự đến từ đâu?
Thích Thời Tự mượn vỏ bọc của Thôi Húc để yêu anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng dụ được hắn trút bỏ lớp vỏ bọc của chính mình, bộc lộ tình yêu thầm kín, mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ anh, nhưng anh lại đi hỏi người ngoài, có nên để Thích Thời Tự rời đi hay không?
Làm sao mà thả đi được?
Trong lòng biết rõ. Thích Thời Tự sẽ nghĩ thế nào? Sau khi nhận ra được tình cảm của hắn nên sinh lòng chán ghét, cảm thấy vô cùng ghê tởm, thế nên mới chấm dứt hợp đồng muốn hắn cút đi.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hắn vẫn cố đặt tên cho tình yêu của hắn, trớ trêu thay.
Ánh mắt sáng rực của Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự, thấy ánh mắt tránh né của đối phương, anh đột nhiên cảm thấy có hơi không muốn nói ra điều mình đã hạ quyết tâm.
Anh đưa tay ra, xoa đầu Thích Thời Tự: ''Đừng trốn tránh anh, được không?''
''Không phải...''
Thích Thời Tự có chút khó chịu phản bác lại một cách yếu ớt, Hàn Diệp chỉ cười, tùy ý lộ ra sự ngông cuồng của thời niên thiếu.
''Em có. Em còn không dám nhìn anh.''
''Thích Thời Tự, em có nghe thấy anh gọi em không?'' Hàn Diệp nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt của Thích Thời Tự.
''Em có nghe thấy anh gọi em là Tiểu Thất không?'' Anh không định chuẩn bị nghe Thích Thời Tự trả lời, anh muốn để Thích Thời Tự tự mình suy nghĩ rõ ràng, tránh cho người này không tin, nghĩ rằng anh đang lừa gạt hắn...
''Em cảm thấy anh sẽ còn đưa ai tới chùa sao?''
''Em có biết anh đã viết một bản kế hoạch cho tối nay, nhưng không biết phải ước gì, cũng không biết làm sao để mở miệng nói chuyện với em, nói tường tận về cái 'kế hoạch hoạt động' này?''
''Thích Thời Tự, sự chân thành của anh, em có cảm nhận được không?''
Hàn Diệp mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhìn đuôi mắt của người trước mặt đỏ hoe, giống như là bị đánh phấn không đúng chỗ, nhưng liếc mắt là có thể lộ ra vẻ hồ ly quyến rũ mê người.
Thích Thời Tự mê mang không biết nên diễn đạt thế nào, có lẽ hắn đã bị những lời nói của Hàn Diệp lấn át, đến nỗi mặc dù hắn đang do dự nhưng không thể phát ra âm thanh.
Em biết.
Em có thể cảm nhận được.
Nhưng hắn không nói ra được gì cả.
Hắn luôn coi những ngày qua là một sự bù đắp, như một hiểu lầm khó buông bỏ trong nhiều năm, hắn cho rằng Hàn Diệp cùng lắm chỉ là nhất thời trong một thoáng chốc mà thôi, dù sao hắn là hắn, Hàn Diệp là Hàn Diệp.
Bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt, hắn với... Thôi Húc lại càng như vậy.
Nhưng trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực không nghe lời khuyên nhủ của bản thân, nhảy cẫng lên sung sướng như thể muốn trả lời câu hỏi của Hàn Diệp ngay lập tức.
Hắn đưa tay còn lại ấn xuống, nhưng ấn thế nào cũng không được, làm sao đây? Trong đầu không biết nên làm thế nào.
Hình như hắn mắc bệnh.
Bất kể cơ thể đang giằng co của Thích Thời Tự, Hàn Diệp biết rằng phản ứng của đối phương sẽ không quá tốt.
Nhưng không ngờ lại xuất hiện triệu chứng mất ngôn ngữ nghiêm trọng hệt như lời Ngô Y nói.
Chán ghét bản thân đến mức cực đoan, sự tổn thương của bản thân khiến hắn ngày càng đau đớn hơn, vì vậy mà trầm cảm và lo lắng đồng thời xuất hiện, ép Thích Thời Tự trở thành dáng vẻ này.
Thế nên ngay cả một chữ yêu cũng không thể nói nổi...
''Thích Thời Tự, anh thích em.''
Hàn Diệp vẫn muốn nói, anh nhìn vẻ mặt không thể tin được của người trước mặt mà cứ như bị một con dao sắc nhọn cứa vào tim, nhưng anh phải nói.
Bất kể Thích Thời Tự phản ứng ra sao, thậm chí anh còn không dám tin mình yêu hắn, vậy thì tình yêu phải được diễn đạt như thế nào mới có hiệu quả.
Cuối cùng Thích Thời Tự cũng ngừng vùng vẫy, không phải hắn không thể thoát khỏi những xiềng xích của Hàn Diệp, chẳng qua là ánh mắt của người trước mặt nhìn về phía hắn quá mức nóng bỏng, hắn không muốn làm đối phương tổn thương.
Sau khi cẩn thận phân tích cảm xúc trong mắt Hàn Diệp, hắn mới phát hiện tất cả đều chân thành hệt như những lời anh nói.
Nụ cười của Thích Thời Tự mang theo mùi máu, đưa tay ôm lấy Hàn Diệp vào trong ngực, nâng cằm anh lên, cúi đầu hôn.
Môi của Hàn Diệp rất mềm, hoàn toàn không giống với tính cách của anh, giờ phút này nhắm mắt lại, che giấu đi sự đau nhói lẫn sợ hãi bên trong, lông mi có vẻ rất dài, run run suýt chút nữa đã làm đáy lòng hắn nhiễu loạn.
Hắn hôn gần như là cuồng bạo, liếm láp răng lưỡi của Hàn Diệp, thu thập dư vị của tình yêu mà anh đã bày tỏ không còn sót lại chút gì. Tình yêu anh bày tỏ, tình yêu hắn cảm nhận được một cách sâu sắc.
Môi lưỡi đỏ thẫm vẫn quấn quít vào nhau, mười ngón tay đan chặt. Cơ thể của bọn họ đã nhiều lần không tách rời, nhưng chỉ khi vào giờ phút này mới thật sự hiểu được cái gì gọi là ôm nhau.
Bạch quả màu bạc rơi rụng tự nhiên, nhưng hàng năm hoa nở, hàng năm hoa rơi, cuối cùng là một vòng tuần hoàn vô tận, thu hồng là tình, lá rụng đa cảm, ôm lấy đất đai chưa bao giờ buông tay, mà là hóa thành bùn xuân, hứa hẹn một ngày sum họp tốt đẹp hơn.
Bọn họ không tuân theo các mùa tự nhiên, Hàn Diệp phác họa xương mày cao cao của Thích Thời Tự, cố gắng áp sát vào cơ thể hắn hơn, môi răng vẫn quấn quít, khẽ khàng cọ xát vào nhau.
Bọn họ là nhân định thắng thiên*.
(*nhân định thắng thiên: có thể được hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận, thay đổi vận mệnh.)
Gió không ngừng thổi, lá cây xào xạc rơi, tựa như tuyết từ trên trời giáng xuống, hai người họ trao nhau hơi thở.
Cuối cùng vẫn là Hàn Diệp không nhịn được mà khẽ đẩy Thích Thời Tự một chút.
Thích Thời Tự thưởng thức nhìn gương mặt đỏ bừng của Hàn Diệp vì thiếu không khí. Sự thỏa mãn không khắc chế nổi nhất thời hiện lên trong mắt hắn.
''Em còn chưa nói cho anh biết, em có nghe thấy hay không?'' Hàn Diệp buồn bực nhìn nụ cười nở trên gương mặt Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự nắm chặt tay Hàn Diệp, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng: "Nghe thấy.''
Khó khăn lắm mới chờ được một câu thích, làm sao hắn có thể bỏ qua?
Thích Thời Tự suy nghĩ, em yêu anh, yêu từ rất lâu rồi.
Là khoảnh khắc ánh nắng mặt trời rọi vào gương mặt của thiếu niên trong phòng bệnh năm mười tám tuổi.
Là bắt đầu khi hắn ở bên anh, muốn hôn anh mọi lúc.
Là khi hắn hiểu rằng mình là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Nhưng hắn không quen biểu đạt, cảm thấy tình nồng ý mật quá sến súa, lại cảm thấy lúc này thật khó nói thành lời.
Thích Thời Tự suy nghĩ rất nhiều, hắn đã che giấu chân tình của mình quá lâu, không biết phải bày ra làm sao mới không để người khác cảm thấy chán ghét.
Cho nên càng yêu càng vụng về, càng nâng niu càng bế tắc.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Thích Thời Tự nắm lấy bàn tay đang đan mười ngón của Hàn Diệp, dán nó vào trái tim mình.
Giờ phút này, quả thật là trên đầu ba thước có thần linh.
Đại điện nghi ngút khói.
Khi anh nói về tình yêu vào lúc này, không có vẻ gì là hời hợt.
Khi khoảng cách ngày càng gần, Thích Thời Tự để Hàn Diệp cẩn thận cảm nhận nhịp đập của trái tim hắn.
Khi đó, hắn đã chết một lần.
Điều cuối cùng hắn nghĩ đến là Hàn Diệp.
Thế nên, có được coi là yêu cả đời hay không?
Tình yêu giấu kín cả đời này đang được ủi trong biển tim, dần dần sắp chìm vào biển sâu, nhưng chỉ bằng một câu người này nói thích hắn, sóng thần đột nhiên nổi lên, rúng động dữ dội.
Thế nên, Hàn Diệp, từng nhịp tim anh cảm nhận được này, chính là tiếng vọng của đại dương vỗ vào đá ngầm.
Em rất yêu anh.
''Anh nghe thấy không?''
Trong nụ cười của Thích Thời Tự còn mang theo nước mắt, trái tim mà Thôi Húc chưa kịp lấy đi chính là bằng chứng cuối cùng về việc hắn là Thích Thời Tự. Em lấy nó ra để chứng minh em yêu anh, Hàn Diệp, hẳn là anh sẽ nghe thấy.
Hàn Diệp bật cười, anh muốn lau nước mắt cho Thích Thời Tự, chợt suy nghĩ mình giống như toàn chọc Thích Thời Tự phải khóc.
Nhưng những giọt nước mắt này xưa nay chưa từng rơi trước mắt anh, đó có phải là nỗi oan mà Thích Thời Tự đã phải chịu đựng ở những nơi anh không thể nhìn thấy trong suốt những năm qua?
Nhất thời anh không muốn lau nó đi nữa, mà muốn nâng lên xem một chút.
Những giọt nước mắt lấp lánh lăn dài qua nốt ruồi son, Thích Thời Tự vẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
''Nghe thấy.''
Dâng trào còn mãnh liệt hơn cả sóng biển, nhanh hơn cả tần số rung động của con bướm, nếu không thì giải thích làm sao với những gió bão dâng lên trong lòng lớn như vậy.
Thắp hương bốn phía, ngước nhìn thần linh.
Điều ước đêm qua không nghĩ ra, đột nhiên lại có được đáp án.
Ngài ngồi trên cao đường, có nhìn thấy rõ người bên cạnh con không? Cậu ấy tên là Thích Thời Tự, ngàn vạn lần đừng nhận nhầm cậu ấy.
Con đã nhận nhầm ba năm rồi, cũng vĩnh viễn bỏ lỡ ba năm kia.
Ngài nhìn thấy rõ không? Người con yêu, người mà con yêu, con cầu nguyện cho cậu ấy được bình an cả đời.
Xin hãy ban tất cả may mắn trong quãng đời còn lại của con cho cậu ấy, để cả đời cậu ấy được bình yên suôn sẻ.
Mà quãng đời còn lại này, anh có hắn bên cạnh, may rủi đều không còn quan trọng.
Thích Thời Tự không nghe thấy nguyện vọng của Hàn Diệp, nhưng hắn có thể nhìn thấy đôi mắt phản chiếu bóng dáng hắn.
Hắn không có gì cả.
Nếu không thể thực hiện được lời hứa với trời Phật, thì cũng từng suy nghĩ trước sân lớn, nếu Hàn Diệp thật sự thích hắn, hẳn là đã tiêu hao hết may mắn cả đời này rồi.
Thế nên, nếu quả thật trời cao có linh thiêng, thì hãy để con có thể một mực ở bên cạnh anh ấy.
Nói cho anh ấy nghe tình cảm sâu đậm mà vô dụng này của con.
Dùng tình yêu của con để bảo vệ anh ấy trong bình yên và vui vẻ.
Mãi mãi bình yên và vui vẻ.
Hai người họ yên lặng không nói khi xuống núi.
Cảm xúc vừa mới bùng phát vừa rồi đang dần rút đi, hiện tại cảm thấy có đối phương bên cạnh mình cũng rất tốt rồi.
''Lúc nãy em vừa mới ước gì vậy?'' Hàn Diệp nghiêng đầu hỏi Thích Thời Tự.
''Công viên giải trí.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.