Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 28:




Lại là một ngày đẹp trời khác.
Thích Thời Tự nở nụ cười ấm áp nhìn những bông hoa sinh trưởng tươi tốt trong vườn, mang theo chút ngái ngủ khẽ vươn vai một cái.
Thời tiết rất tốt, tâm trạng cũng rất tốt.
Nhiều năm đã quen với sự đùa bỡn, nhưng vào thời điểm tuyệt vọng nhất, hắn lại đặt niềm khao khát suốt bao năm qua vào trong lòng bàn tay.
Chỉ là hắn có hơi không dám nhận.
Ranh giới của vách đá vẫn còn trong tầm mắt, sự an ổn trước mặt chẳng qua chỉ là ảo ảnh tự mình dối lừa.
Thà rằng nói hắn biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, không bằng nói hắn hiểu rất rõ đám người kia, hiểu rất rõ những thủ đoạn đó.
Cho nên hắn vẫn phải khống chế bản thân, chỉ khẽ hưởng thụ tình yêu dịu dàng trước mắt một chút, sau đó chỉ có thể lao mình vào biển sâu, dựa vào từng tí ánh sáng mà nhung nhớ.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện lột bỏ chiếc mặt nạ giả tạo ra, nói cho Hàn Diệp biết trận mưa máu gió tanh mà tiếp theo anh sẽ thấy, nhưng mà hắn... Cũng muốn xem thử, lựa chọn của Hàn Diệp.
Có lẽ hắn bị tổn thương vẫn chưa đủ? Vẫn còn một chút kỳ vọng, nghĩ rằng có lẽ bọn họ sẽ không tàn nhẫn với hắn như vậy, nhưng mà...
Làm gì có nhưng mà, hắn rất ít khi đánh cược vào những thứ có xác suất khả thi thấp, nhưng kẻ đã định sẵn có kết cục thua cuộc rõ ràng mười phần trước mắt chính là hắn, hắn chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn kết quả.
Kết quả gì?
- ------------------------------------
- ------------------------------------
Xuân tốt, xuân tốt, xin hãy cho hắn nhìn thêm một chút ánh sáng mùa xuân nữa thôi, còn héo tàn thất bại là chuyện của sau này.
Thích Thời Tự dùng tay không hái hoa, hắn giữ chặt một cánh hoa nặng nề, cẩn thận ngắt một cánh.
Đóa hoa đó vốn đã rũ rất thấp, bởi vì cánh hoa rất to, nở rộ xum xuê, gặp gió to không bao giờ né tránh, buông thõng xuống giống như đang đáp ứng một câu nói kia, tươi đẹp ướt át.
Không bằng ngắt xuống.
Thích Thời Tự cẩn thận rửa sạch những đóa hoa vừa mới hái, mở hộp cơm vừa làm xong ra, những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn dường như bị linh hồn của những bông hoa rơi xuống nhuộm đỏ, đầu ngón tay ửng hồng, gắp hoa tươi trang trí lên miếng bít tết, thay cho miếng bông cải xanh kia.
Thích Thời Tự rũ mắt nhìn, ánh mắt tối sầm khiến người ngoài nhìn khó hiểu. Cẩn thận bỏ đồ vào túi rồi sửa sang lại, sau đó lái xe đến công ty của Hàn Diệp.
Không biết có phải do Hàn Diệp đánh tiếng trước hay không mà Thích Thời Tự trang bị đầy đủ khẩu trang lẫn mắt kính nhưng dọc đường vẫn có người đi theo để dẫn đường cho hắn.
Chỉ có thể nói bây giờ không còn giống như ngày xưa, Thích Thời Tự có chút buồn cười suy xét những lời này.
Thật ra hắn chưa từng tới phòng làm việc của Hàn Diệp được mấy lần, chỉ là hắn đã từng một mình đến tầng đại bình* của Hàn Diệp không ít lần.
(*Một trong những loại biệt thự cao cấp, theo baidu thì nó là nhà một tầng, rộng khoảng 200 mét vuông, giống một căn biệt thự nhưng khác ở chỗ là một tầng một căn, diện tích nhà lớn, chức năng đầy đủ và nằm duy nhất ở một tầng.)
Từ việc bị bỏ rơi trước đó, một mình ở ngoài cửa thật lâu thật lâu cũng chỉ có thể rời đi, rõ ràng là Hàn Diệp gọi hắn tới trước, nhưng cuối cùng lại vì đủ loại chuyện mà xếp hắn ở vị trí cuối cùng, sau đó hắn ở trong hội nghị không mang theo bất cứ hy vọng gì, rằng Hàn Diệp có thể tin tưởng hắn.
Các loại ký ức tồi tệ trộn lẫn vào nhau, trở nên vô cùng chua xót, khiến hôm nay hắn đến phòng làm việc của Hàn Diệp cũng không tránh khỏi có chút buồn bã vô cớ.
Thích Thời Tự mất tự nhiên vặn ngón tay mình, nhưng lại giả vờ thờ ơ khi bắt gặp ánh mắt lén lút của thư ký.
Làm gì có chuyện không hề quan tâm, chẳng qua là cứng rắn biểu hiện không hối hận mà thôi.
Đường từ cửa đến phòng làm việc rất dài, hắn phải mất năm năm mới có thể lấp đầy hố sâu không tên đó.
Chất vấn của hắn, tủi thân của hắn, chỉ mong có thể thu hút được sự chú ý của Hàn Diệp nhiều hơn.
Mà hiện giờ, tất cả đều ở đây.
Thật ra, sau khi trở về từ chùa hôm đó, hắn nắm tay Hàn Diệp rất chặt, tâm tư còn hy vọng con đường này có thể dài hơn một chút, đi lâu hơn một chút.
Nhưng khi đi đến cuối cùng, Hàn Diệp khẽ móc ngón tay của hắn, đột nhiên hắn không còn sợ nữa.
Giống như bây giờ hắn một mình đi đến phòng làm việc của Hàn Diệp.
Thích Thời Tự nghĩ về cảnh tượng khi mình mới đến công ty lần đầu, khóe mắt còn khẽ ngậm ý cười.
Hắn chưa từng nghĩ, Hàn Diệp sẽ thẳng thắn công nhận sự tồn tại của hắn như vậy.
Thừa nhận sự tồn tại của hắn, một điểm này vốn dĩ khiến lòng người rung động mãi không thôi.
Hắn không quan tâm liệu những người trong công ty sẽ gọi hắn là đối tượng bao nuôi của Hàn Diệp, hay là tình nhân hoặc là người yêu gì đó. Nhưng khi hắn nghe được thư ký trưởng nói chuyện với quầy lễ tân là vợ của tổng giám đốc, hắn gần như đứng sững tại chỗ.
Thư ký trưởng cũng sửng sốt, gì mà... Vợ, của tổng giám đốc?
Thư ký trưởng vẫn rất chuyên nghiệp, thản nhiên quan sát một phen, mặt mũi bình tĩnh đưa hắn vào trong.
Có thể đó chỉ là sở thích xấu của Hàn Diệp, nhưng cũng không cản trở hắn lay động bởi tính chiếm hữu chứa đựng trong danh hiệu này.
Đôi mi như cánh ve sầu của Hàn Diệp khẽ rung rinh, giống như đã lấy hết can đảm để đẩy cánh cửa trước mắt ra.
Hàn Diệp còn chưa kịp đặt điện thoại di động xuống đã bốn mắt nhìn nhau với Thích Thời Tự.
Ai mới là người đầu tiên mất kiên nhẫn?
Tổng giám đốc Hàn bày tỏ, thật ra anh không định gọi, anh chỉ đang ngắm nghía chiếc điện thoại của mình một chút mà thôi.
Ánh mắt Thích Thời Tự sáng rỡ, đôi mắt ngậm nước quyến rũ, tỏ ra nhìn chuyên chú.
Hàn Diệp giả vờ như sự lúng túng vừa rồi không xảy ra: ''Cái đó... Vừa mới trò chuyện với khách hàng xong.''
Thích Thời Tự làm bộ bày ra dáng vẻ đã hiểu.
''Ừm, cho nên A Diệp không nghĩ em sẽ tới sao? Làm phiền rồi.''
Hàn Diệp khẩn trương liếm cánh môi hơi khô, cuống cuồng phản bác: ''Đó không phải... Chính là... Chính là...''
Thích Thời Tự không nhịn được muốn xoa đầu Hàn Diệp, tại sao một giám đốc lớn lại có một sự tương phản lớn đến vậy chứ?
Nhưng cũng biết người trước mắt rất kiêu ngạo, nói năng cũng không được khéo, vẫn luôn là vậy, nếu mình cứ tiếp tục ''so đo'' kỳ lạ, có thể sẽ khiến thỏ nhỏ lo lắng, thế nên hồ ly liền rụt móng vuốt thoáng lóe lên.
Thích Thời Tự mỉm cười: ''Ăn cơm thôi ạ.''
Hàn Diệp rối rắm, suy nghĩ đến lời Ngô Y nói — cách thức chữa trị tốt nhất đối với Thích Thời Tự chính là sự công nhận của anh dành cho hắn.
''Anh muốn em đến, nhưng anh lại lo được lo mất.''
''Cảm xúc kỳ lạ như vậy đấy.'' Hàn Diệp có chút khó hiểu khẽ cười: ''Trước đây anh chưa từng có cảm giác này.''
''Muốn em đến, muốn xem sau khi em đến, nhìn thấy sự sắp xếp của anh thì có vui vẻ hơn chút nào không.''
''Nhưng anh cũng cảm thấy cách tuyên bố chủ quyền của mình ngây thơ quá, tấm lòng muốn tuyên bố cũng ngây thơ.''
Xấu hổ phân tích bản thân, Hàn Diệp nhắm mắt tiếp tục.
''Nhưng mà anh không nhịn được.'' Ánh mắt của Hàn Diệp lại thẳng thắn mà nóng bỏng.
''Không nhịn được, kiềm chế bày tỏ tình yêu có lẽ là chuyện khó khăn nhất trên thế giới này."
Hàn Diệp bất đắc dĩ che trán: "Sau đó, hiện giờ anh mới phát hiện, thẳng thắn cũng là một chuyện rất khó.''
Thích Thời Tự mỉm cười nhìn tổng giám đốc Hàn đang giằng co với cực hạn của bản thân.
Lời giải thích vụng về của Hàn Diệp giống như đang viết một bài văn nghị luận, đòi hỏi phải suy nghĩ rõ ràng và đầy đủ ví dụ, nhưng sự cứng nhắc đó của anh lại khiến trái tim hắn mềm đi.
Vừa nghĩ như thế là có chút không nhịn được phản bác lại: "Không có, không hề ngây thơ.''
Thích Thời Tự cũng có tính nhẫn nhịn, suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: ''Em rất thích.''
Hàn Diệp ngạc nhiên nhìn Thích Thời Tự thẳng thắn.
Hai người nhìn nhau không nói, chỉ có thể bật cười.
Cuối cùng ánh mắt chuyển sang hộp cơm hộp tình yêu trước mặt.
Hàn Diệp nhận lấy đôi đũa do Thích Thời Tự đưa tới, nụ cười trên mặt vẫn không giảm đi: ''Tự làm à?''
Thích Thời Tự cẩn thận sắp xếp hộp cơm trước mặt anh, không phản ứng lại lời trêu chọc của Hàn Diệp.
Biết rồi còn hỏi, cái người này.
Hàn Diệp cũng không giận, đang muốn nói gì đó thì lại bị đóa hoa kia hấp dẫn, đóa hoa trước mặt đỏ rực và lộng lẫy, Hàn Diệp bất giác nhíu mày.
Anh biết với tính cách của Thích Thời Tự, hắn sẽ không trực tiếp ngắt những đóa hoa đang nở rộ đó xuống, nhưng đóa hoa trước mắt anh lại héo úa vào thời điểm rực rỡ nhất này, thật đáng tiếc.
Sau khi suy nghĩ, Hàn Diệp vẫn kiềm chế ý định hỏi Thích Thời Tự.
Nhìn người ngồi ngay thẳng trước mắt mình, anh chợt hiểu cái gì gọi là phong nhã.
Dáng vẻ của Thích Thời Tự rất nổi tiếng trong giới giải trí, lúc hắn mới ra mắt trước đây cũng được săn đón rất nồng nhiệt nhờ vào khí chất và phong thái xuất sắc, Hàn Diệp đùa giỡn đánh giá ''người đẹp'' trước mặt, trong lòng lặng yên đồng ý: Đúng thật là cảnh đẹp ý vui.
Thích Thời Tự chú ý tới tầm mắt dính chặt vào người mình của Hàn Diệp, hắn nâng cằm, đối mặt với Hàn Diệp như thể đang khoe khoang.
Trước mắt là làn da trắng trẻo tinh xảo, đôi mắt hồ ly nhuốm ý cười, giờ phút này cong môi cười một tiếng, thật sự khiến người ta mê mẩn. Hàn Diệp cảm giác hô hấp của mình cứng lại.
Quả nhiên, đàn ông là không thể nuông chiều.
Ai mà ngờ rằng Tiểu Thất đáng yêu nhà bọn họ cũng rất dâm đãng trên giường, chỉ cần cưng nựng một chút là bắt đầu làm loạn.
Tuy Hàn Diệp nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn bổ sung thêm một câu: Nhưng anh tình nguyện tiếp tục cưng chiều.
Dẫu sao khi con hồ ly nhỏ này tự tin thì trông vô cùng đẹp mắt.
Điện thoại Hàn Diệp chợt rung lên một cái, cho rằng là tin nhắn gì đó quan trọng, nhìn chằm chằm vào người đẹp trước mặt mình rồi vuốt lên màn hình điện thoại.
Là tin nhắn đã bị thu hồi trong nhóm lớn của công ty.
Hàn Diệp nhướng mày, thầm nghĩ nội dung của tin nhắn đã thu hồi này có gì thú vị.
Thích Thời Tự có chút bất mãn nhìn sự chú ý của Hàn Diệp đột nhiên thu về, tay chống lên bàn, gắp một miếng salad rồi đút vào miệng Hàn Diệp, đôi mắt hồ ly như hạt thủy tinh vô cùng ranh mãnh.
Hàn Diệp để Thích Thời Tự quậy phá, nhấp vào cửa sổ tin nhắn của thư ký trưởng.
Chỉnh sửa nội dung.
Không khó để đoán ra cái gì đã được thu hồi, sau cùng, chỉ có một sự kiện lớn trong công ty hôm nay đáng để mọi người thảo luận sôi nổi — Thích Thời Tự.
Vậy mối hận nho nhỏ nào đã gửi nhầm tin nhắn vào nhóm làm việc chung của công ty vậy?
Hàn Diệp không có hứng thú với người đó, mà anh tương đối cảm thấy hứng thú với chủ đề thảo luận của công ty hơn.
Hàn Diệp ngước mắt nhìn Thích Thời Tự, phát hiện hồ ly nhỏ đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Anh buồn cười đưa ảnh chụp màn hình cho Thích Thời Tự xem.
Dưới sự cưỡng ép của tổng giám đốc Hàn lạm dụng uy quyền, thư ký trưởng đã trực tiếp đóng góp thông tin, sau đó vô cùng hạnh phúc vì anh có quá nhiều việc và không thể đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào.
Thích Thời Tự đánh giá nội dung, phát hiện tất cả đều là hiện trạng ăn dưa của nhân viên trong công ty.
Thích ăn dưa hấu: Tôi không muốn nghĩ nữa, nói cho cùng, trong nhà có một người vợ như vậy thì tôi cũng không thèm đi làm nữa!
Mờ mịt bộn bề nhiều việc: Câu này sai rồi, không có năng lực của tổng giám đốc Hàn thì sao có thể có được một người vợ như vậy! Muốn được gần gũi với phu nhân! Phu nhân là đóa hoa trên núi!
Trụ sở LSP thu mua đồ phế thải: Mời khiêm tốn một chút được không? Tôi chỉ muốn nói dáng vẻ của vợ Tổng giám đốc rất đẹp, dưới khóe mắt của cậu ấy còn có một nốt ruồi son không bị cặp mắt kính che khuất! Quá quyến rũ! Quá quyến rũ! Sao tổng giám đốc Hàn có thể nhịn được mà không hôn hôn chứ?
123 tôi là con người: Phê bình công khai tổng giám đốc Hàn không được!
Bộ vi xử lý Windows: Tổng giám đốc Hàn không được!
Trưởng nhóm ăn dưa: Tổng giám đốc Hàn không được!
...
Thích Thời Tự có chút buồn cười nhìn những bức ảnh chụp màn hình không ngừng gia tăng, chọt chọt vào mặt Hàn Diệp: ''Nhân viên của anh nói anh không được mà anh còn cười vui vẻ đến vậy ạ?''
Hàn Diệp hưng phấn nhìn chằm chằm nụ cười của Thích Thời Tự: ''Điểm quan trọng là bọn họ đều cảm thấy anh ở phía trên, OK?''
Đầu lưỡi Thích Thời Tự khẽ chạm vào môi dưới, cẩn thận suy nghĩ về tác hại không ăn trưa của tổng giám đốc Hàn và khả năng khiến tổng giám đốc Hàn không thể ăn trưa: ''Xem ra tổng giám đốc Hàn chưa hiểu rõ về bản thân mình rồi ạ.''
''Hay là chúng ta tự thân thực hành thử xem?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.