Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 31:




Ngược lại với tình yêu thì chính là tình dục.
Giờ phút này, dường như Thích Thời Tự vẫn có chút không hiểu, tại sao tình yêu và tình dục phải đan vào cùng một chỗ.
Nhưng khi Hàn Diệp không yêu hắn, sự lơ đãng trong mắt anh sau khi đạt cực khoái sẽ chỉ phản chiếu cái bóng của hắn — cái bóng của Thích Thời Tự.
Nếu như đó cũng là tình yêu.
Sau đó lại có người nói tình yêu đẹp có thể không có tình dục, mà tình dục cũng có thể không có tình yêu.
Hắn một mực xác định mối quan hệ của mình và Hàn Diệp là loại thứ hai.
Có lẽ trên bản chất đúng là như vậy, cho đến đêm hôm đó trên con hẻm nhỏ đường dài, giữa những bóng cây lốm đốm, Hàn Diệp đã nói rằng anh yêu hắn.
Không thể nào không rung động, càng không thể để bản thân không tin một chút nào.
Tiếng hát của còi báo động sẽ cám dỗ vô số dũng sĩ, cho dù bọn họ biết rõ những nguy hiểm phía trước.
Lý tưởng cao quý cùng ánh sáng chói lọi rực rỡ đang ở ngay trước mắt, sao có thể vì nguy hiểm mà lựa chọn buông tay, cho nên mới do dự đến gần, càng đến gần lại càng có thể thuyết phục bản thân đừng nghi ngờ — đó là sự thật, thế nên mới bước vào mà không hề e dè, không hề chùn bước.
Hắn cũng như vậy.
Không chùn bước, không quay đầu lại nữa.
Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp ngủ say trước mắt, trong con ngươi nhàn nhạt nhu tình.
Tối hôm qua anh nói xin lỗi, nói mình không tốt, chọc cho người ta khóc, rồi lại thấy Hàn Diệp khóc còn dữ dội hơn.
Hết cách rồi, chỉ đành niêm phong lại bằng một nụ hôn.
Mọi thứ càng lúc càng vượt quá tầm kiểm soát.
''Hàn Diệp...''
Có tiếng nỉ non vừa đủ để nghe, chứa đầy tình cảm không thể diễn tả thành lời.
Đột nhiên Hàn Diệp không còn muốn dừng lại nữa.
Tâm trí của anh trở nên rối bời, mọi sự kiềm chế đều bị vứt bỏ.
Giờ phút này, anh đích thân tự mình dâng hết tất cả cho em.
Thích Thời Tự.
''Tiểu Thất.''
Dồn tất cả vào tên người yêu. Tình yêu vặn vẹo không thể chịu đựng nổi của anh, em có nghe thấy không?
Khi Thích Thời Tự nghe thấy hai tiếng kéo dài đó, hắn gần như bất động, nhưng chỉ chần chừ trong một cái chớp mắt, rồi sự chiếm hữu càng trở nên mãnh liệt hơn.
Em nghe thấy rồi.
Không phải là tình yêu không lành lặn hay không chịu nổi, mà tất cả đều là những gì em mong muốn.
Rốt cuộc trong mắt anh cũng có em, rõ ràng đó là một chuyện hạnh phúc như vậy, nhưng tại sao sự run rẩy của anh lại như khúc dạo đầu cho lòng muốn buông tay.
''Đừng buông tay...''
Hoa thủy tiên trong sân rực rỡ tươi tắn, như thể đã từng chứng kiến ​​một tình yêu ngây thơ nhất trên đời.
Trăng sáng vằng vặc, xuyên qua cửa sổ, núi non sông hồ, tất cả đều là hình bóng anh.
Hàn Diệp, đừng buông tay em.
Tất cả của anh, đều thuộc về em.
- -----------------------------------
Ngày hôm sau Hàn Diệp tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Thích Thời Tự như thường lệ.
Anh khó khăn đứng dậy, sau khi cảm nhận phía sau vừa đau vừa trướng, không khắc chế được mà khẽ thấp giọng mắng ''Tên điên'', vốn dĩ trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng giờ phút này tiếng cười lại khe khẽ kéo dài.
Anh rất thích.
Thích xem Thích Thời Tự vì anh mà mất khống chế, muốn trong mắt Thích Thời Tự từng phút từng giây đều là anh, mà không phải là bất an hay do dự.
Sự bao la trong đôi mắt cứ như chứa cả sự thiêu đốt của mặt trời.
Những nụ cười nhỏ nhặt trên gương mặt anh vừa thỏa mãn vừa đẹp đẽ, Hàn Diệp cảm thấy có chút không hợp thời, nhưng cũng có chút lãng phí.
Nằm trên giường một hồi, anh ngã vào chiếc chăn bông mềm mại, chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Thích Thời Tự — Bvlgari Pour Homme. Tối hôm qua anh gần như hôn mê, bị Thích Thời Tự dày vò một hồi, giờ khắc này hơi thở giống như được hòa vào nhau, rất thơm, rất khiến người khác an tâm.
Thích Thời Tự cứ như thấy anh là sẽ xịt Bvlgari, vô cùng dịu dàng, Hàn Diệp tham lam hít một hơi thật sâu, tay vẫn xoa xoa phần eo còn đau nhức.
Lúc Thích Thời Tự đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, tổng giám đốc Hàn trước đây vào những ngày thường luôn bất khả chiến bại đang nằm mềm nhũn ở trong chăn. Tối hôm qua lúc lên đỉnh, mái tóc cũng có phần rối loạn khẽ vểnh lên, khiến cả người trông vô cùng ngoan mềm.
Giống như đêm qua, phải cử động thế nào thì cử động thế ấy, khéo léo phối hợp, ánh mắt Thích Thời Tự tối đi.
Đặt đĩa cơm lên, nửa quỳ trước giường, nhẹ giọng dỗ dành: ''Dậy rồi à.''
Đôi mắt phượng của Hàn Diệp vẫn luôn sắc bén mỗi khi không có tâm trạng, giờ phút này mới thoáng ngậm một chút mềm mại: ''Ai dậy?''
Thích Thời Tự làm xong thì quên rồi à? Cái giọng nói này!
Thích Thời Tự bối rối chớp mắt một cái, sau đó lập tức phản ứng lại, cưng chiều cười một tiếng: ''Em nên gọi thế nào đây ạ?''
''Bé ngoan?''
Phong tình trong đôi mắt hồ ly của Thích Thời Tự bộc phát còn quyến rũ mê người hơn, rất hợp với giọng nói trầm thấp này, Hàn Diệp cảm thấy gương mặt mình đang nóng bừng.
''Cún con?''
Thích Thời Tự túm lấy Hàn Diệp đang định bỏ chạy suýt chút nữa đã lăn ra ngoài, cũng không vội kéo anh ra khỏi chăn.
Cách một lớp chăn, hắn xoa đầu Hàn Diệp, ghé sát vào lỗ tai, tiếp tục dùng âm thanh quyến rũ nói: ''Hay là gọi...''
''Bà xã?''
Thích Thời Tự phát âm hai từ này vô cùng mập mờ lại sắc tình.
Trong nháy mắt, Hàn Diệp nghĩ mình đã bị hắn làm cho thần trí mù mờ, buộc gọi lên một tiếng ''Ông xã''.
Hiển nhiên người nghĩ đến cảnh tượng đó không chỉ có mỗi anh, Hàn Diệp xấu hổ nhảy từ trong chăn ra, hô to một tiếng: ''Quá đáng.''
Lại bị Thích Thời Tự ôm lấy, cưỡng ép không cho anh trốn: ''Bà xã, chúng ta ăn cơm nhé ạ?''
Gương mặt Hàn Diệp đỏ lên, đột nhiên hiểu ra tại sao trên mạng không ai có thể từ chối được giọng nói của Thích ảnh đế.
Ai mà chịu cho nổi.
Hàn Diệp lại một lần nữa bị sắc làm cho mê mệt, quên mất phải nổi giận, ngoan ngoãn dựa vào chiếc gối mềm dựng trên giường mà Thích Thời Tự đã lót sẵn để anh không bị đau thắt lưng, hưởng thụ dịch vụ sau khi ngủ dậy của Thích Thời Tự.
Hàn Diệp liếc thấy Thích Thời Tự đang quỳ một chân dưới đất, hơi nhíu mày.
''Trên đất lạnh, chân em lúc trước còn bị thương.''
Thích Thời Tự thổi cháo trong tay cho nguội bớt, sau đó buồn cười nhìn Hàn Diệp đang lo lắng: ''Cho nên?''
Hàn Diệp tức giận nhìn chằm chằm Thích Thời Tự, nhưng lại phát hiện hắn đang nghiêm túc chờ câu nói tiếp theo của anh.
''Muốn em đứng dậy!''
Thích Thời Tự nháy mắt, cố ý không hiểu: ''Em là ai?''
Hàn Diệp liếm môi một cái, cảm thấy người trước mắt thiếu đánh không chịu nổi, lại nghe thấy người nọ nói tiếp: ''Không lẽ chỉ có trên giường thì tổng giám đốc Hàn mới nhận người thôi sao ạ?''
Trà xanh trước mặt, xin hỏi em là ai?
Hàn Diệp nghiêm mặt, bối rối nhìn Thích Thời Tự, cuối cùng vẫn là lo lắng cho hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: ''Ông xã...''
Thích Thời Tự cũng không ngờ Hàn Diệp lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy, lại đột nhiên hiểu ra tại sao ban đầu khi mình xấu hổ, Hàn Diệp lại hôn hắn, bà xã xấu hổ thật đáng yêu.
Với giọng điệu gây khó dễ, Thích Thời Tự thoải mái dùng cảm xúc của mình, tủi thân đáng thương nói: ''Nhưng mà tổng giám đốc Hàn vẫn không tình nguyện.''
''Ai nói anh không tình nguyện chứ? Thích Thời Tự!'' Hàn Diệp cảm thấy mình đang bốc khói.
Anh cũng tủi thân, bị quấn lấy cả một đêm, khóc đến khản cả giọng cũng không thấy hắn dừng lại hay chậm đi chút nào.
Cuối cùng Thích Thời Tự vẫn không khắc chế được mà cười thành tiếng.
''Không chọc anh nữa.''
Thích Thời Tự nhướng đôi mắt hồ ly lên, khều một cái, mặt mũi sống động: ''Bà xã.''
''Ăn cháo.''
Hàn Diệp nhìn thấy sức quyến rũ trong đó bèn chịu thua mềm nhũn eo.
Chậc, cứ để em ấy vậy đi.
Ngoan ngoãn ăn hết một muỗng rồi lại một muỗng cháo Thích Thời Tự đút tới.
Cháo kê mềm mại giúp dạ dày ổn định, Hàn Diệp như nhớ tới cái gì đó: ''Tại sao mùi nước hoa em xài mấy năm nay hình như chưa từng đổi vậy?''
Động tác múc cháo của Thích Thời Tự hơi dừng một chút, khẽ nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi: ''Anh thấy quen không?''
Hàn Diệp không nhận ra hắn có chỗ không đúng, trầm ngâm nương theo lời hắn nói: ''Cũng không biết có quen hay không, nhưng rất dễ ngửi.''
Thích Thời Tự thờ ơ hỏi: ''Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện nước hoa thế ạ?''
Hàn Diệp nhớ lại trí tưởng tượng tồi tệ trước đây của mình.
Mấp máy môi, suy tư trả lời: ''Mùi của em quanh quẩn anh... Ngửi thấy mà thôi...''
Thích Thời Tự thở phào nhẹ nhõm, tỉnh bơ tiếp tục hầu hạ: ''Anh thích không?''
Hàn Diệp bất giác phát hiện giọng của Thích Thời Tự không đúng, mặc dù anh không hiểu, nhưng vẫn theo bản năng dỗ dành: ''Mùi của em anh đều thích.''
''Vậy đổi loại khác thì sao?'' Giọng điệu của Thích Thời Tự quá thiếu kiên nhẫn, gần như là đợi Hàn Diệp vừa dứt lời đã đáp ngay.
Hàn Diệp có chút mờ mịt chớp mắt, sau đó trả lời lại đối phương: ''Được.''
Cảm thấy cơ thể căng thẳng của Thích Thời Tự đột nhiên được thả lỏng, Hàn Diệp dịu dàng nắm tay Thích Thời Tự.
''Anh nói thật, mùi của em anh đều thích.''
Dừng một chút, Hàn Diệp nói tiếp: ''Trước giờ anh không để ý đến những thứ này, nhưng mà bởi vì em nên anh mới chú ý tới.''
Lời nói của Hàn Diệp trần đầy sự an ủi, Thích Thời Tự cũng biết biểu hiện của mình quá kịch liệt, nên lúc này hắn mới khẽ rũ mày, ừ nhẹ một tiếng, bày tỏ mình biết rồi.
''Em thích mùi nồng hơn là mùi nhẹ thoang thoảng.''
''Nhưng em đã xài Bvlgari suốt ba năm.''
''Hàn Diệp, đây là lần đầu tiên anh hỏi mùi nước hoa của em...''
''Em cho rằng anh sẽ thích, Thôi Húc, bởi vì đó là mùi của Thôi Húc...''
Hàn Diệp lập tức buông lỏng tay Thích Thời Tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.