Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 32:




Lang diễm độc tuyệt*, công tử vô song.
(*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất -> Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh - trích trong bài Bạch thạch lang khúc.)
Ngay khi lời thoại trong bộ phim mới của Thích Thời Tự phát ra, Hàn Diệp cảm thấy vô cùng phù hợp.
Bốn chữ lang diễm độc tuyệt đọng lại trên miệng lưỡi, Hàn Diệp thấp giọng khẽ cười, đúng là Thích Thời Tự.
Khi Thích Thời Tự nhận được kịch bản, hắn chưa bao giờ nghĩ đến bộ phim này — mặc dù đây là bộ phim cuối cùng hắn nghĩ trong lòng, sẽ tuyệt vời như vậy.
Từ chất lượng kịch bản đến đội ngũ sản xuất có thể nói là không chê vào đâu được.
Chợt nhận thấy số phận thật sự yêu thương hắn, luôn đặt những bất ngờ ở một góc nào đó mà không ai ngờ tới được.
Ban đầu, hắn sẽ có chút miễn cưỡng, nhưng sau cùng hắn thực sự muốn rời đi, muốn theo đuổi ước mơ năm nào, chia tay thân phận chim hoàng yến bên cạnh Hàn Diệp, rồi hỏi Hàn Diệp một câu cuối cùng, rằng rốt cuộc anh đã từng yêu hắn chưa.
Vốn dĩ hắn không hề ôm mong đợi với bất kỳ kết quả nào, nhưng hắn không ngờ rằng bộ phim này lại mang đến cho hắn một bất ngờ lớn như vậy — thậm chí còn khiến hắn cảm thấy nếu sự nghiệp diễn xuất của hắn kết thúc ở bộ phim này, thì cũng sẽ không sao nếu những nhân tố khác bị loại bỏ.
Thích Thời Tự đóng vai thế hệ quý tộc kiêu căng tự cho là mình tài giỏi của triều đại phong kiến, bộ phim này còn có một nhân vật chính khác nữa là Hoàng Miên Từ, một ''lão hí cốt''* đã nổi tiếng nhiều năm, ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, có thể nói giới giải trí đã chứng kiến anh ta từng bước từng bước trưởng thành.
(*chỉ những tiền bối lâu năm trong giới điện ảnh diễn xuất.)
Là một bộ phim hai nam chính, với chủ đề cấm kỵ về những bi kịch của thời đại, mỗi khung hình đều là sự tài tình của người nghệ sĩ.
Hoàng Miên Từ thủ vai Kiều Minh, là đội ngũ mạnh nhất cố thủ dưới chân kinh đô trong cuộc hỗn chiến với quân phản động.
Hoàng Miên Từ là binh lính dưới trướng ông nội bảo vệ nền hòa bình cuối cùng của kinh thành, để một lượng lớn dân tỵ nạn chạy trốn tán loạn dưới thời đại mà ''hoàng cung quý tộc'' vẫn có thể đắm chìm trong xa hoa và trụy lạc. Nguyên soái trẻ tuổi Hoàng Miên Từ đã chế giễu hệ thống suy đồi này kể từ khi còn nhỏ, với sự giáo dục tốt và sự lãnh đạo có chủ đích của ông nội, có thể nói y là người đầu tiên chấp nhận tư tưởng ''cách mạng''.
Còn về Thích Thời Tự, vai mà Thích Thời Tự đóng là vai Khuất Ân, một bi kịch của một thời đại đổ nát.
Mẹ hắn là công chúa cuối cùng của một triều đại đã suy tàn, còn cha hắn là một Thừa tướng phong lưu, dưới vỏ bọc của một học giả tài năng và một người phụ nữ xinh đẹp chính là bất hòa về quyền lợi.
Công chúa không yêu Trạng nguyên mà lại yêu Thám hoa, mà Thừa tướng lại đắm chìm trong vàng son, chưa chắc đã không có người trong lòng.
Đảm nhiệm hoạn nạn trong ngoài, vị hoàng đế ngu ngốc vẫn đang chơi trò chơi quyền lực.
Công chúa và Thừa tướng, một đoạn giai thoại nhưng bốn mạng người, hai người yêu nhau sâu đậm, mà hai người lạnh lùng nhìn nhau, làm sao có thể nói là yêu!
Dưới tình huống này, Khuất Ân ra đời.
Khuất Ân ngây thơ lãng mạn, có trí thông minh tuyệt vời nên học gì cũng rất nhanh. Kiến thức của thầy đã không thể thỏa mãn được sự tò mò của hắn dành cho thế giới nữa, nhưng bên ngoài ngôi nhà cao chót vót là sự tự do mà hắn không thể với tới.
Nhưng âm thanh bên ngoài huyên náo như thế, tiếng hò hét nhiệt tình của thanh niên làm sao có thể không khiến người khác hiếu kỳ chứ?
Hắn muốn ra ngoài.
Mặc dù hắn bị tách ra khỏi những người trẻ tuổi nhiệt tình đó.
Với lòng tin chân chính kiên định, hôm đó hắn vô tình xông vào mật thất trong thư phòng.
Trong mật thất là ''kỳ trân dị bảo'', những vật dụng đã bị phương Tây ra lệnh cấm tích tụ thành bụi bên trong căn mật thất.
Khuất Ân mở cuốn sách nát bươm dưới đất ra, tương tự như lịch sử hiện đại của phương Tây, những tư tưởng được ghi chép lại trong đó. Sự tìm kiếm của khoa học, cuộc cách mạng công nghiệp và những từ ngữ mới mẻ mà hắn chưa từng thấy trong Tứ thư và Ngũ thư Kinh hạ trước đây đã hình thành một vũ trụ mới, rộng lớn và vô biên trong tâm trí hắn.
Đây chính là thế giới bên ngoài sao?
Ngón tay hắn run rẩy, thậm chí còn không thể vuốt phẳng những trang sách nhàu nát. Nhưng một ý tưởng lố bịch tự phát sinh này — lại là con đường duy nhất để cứu nước.
Hắn không biết gió mưa bên ngoài, nhưng hắn có thể nhìn thấy cha hắn cả ngày cau mày, vách tường có thể ngăn cản bước chân hắn, nhưng sẽ không thể cản trở tin tức được truyền ra.
Chế độ quân chủ phong kiến đổ nát, cần gì phải khổ nhọc duy trì trong mưa gió?
Một ý tưởng đại nghịch bất đạo!
Khuất Ân không thể tiếp nhận ý tưởng mới, nhưng cũng khó thuyết phục bản thân đặt cuốn sách trên tay xuống.
Nửa đêm sương dày đặc, nhẹ mỏng, thật lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, hắn men theo ánh trăng khuyết mà đi vào trong viện. Những bức tường của quá khứ dường như chỉ cần can đảm là có thể vượt qua.
Khuất Ân không mục đích đi trên đường chính, vô tình bước vào phố đông.
Có lẽ đó là định mệnh đã được định trước.
Đêm đó hắn không về phủ, dựa trên thân cây ngủ tạm cả đêm.
Lúc tỉnh lại là vì bị những lời diễn thuyết hùng hồn mà khẳng khái đánh thức.
Liên Kiều Minh.
Ánh mắt hắn dõi theo người sáng ngời trong đám đông.
Từng câu, từng dòng khiến tim hắn như rung lên một nhịp.
''Chúng ta nâng lên ánh nến, là để tiếp thêm dũng khí theo đuổi cho đồng bào phía sau.''
''Lửa cách mạng, ánh sáng cách mạng, chúng ta phải là người tiên phong.''
''Không đổ máu thì làm sao nói chuyện nam nhi!''
Khuất Ân khẽ cười khanh khách không tiếng động, người trước mắt là người mà hắn muốn trở thành nhất, cũng là người hắn vĩnh viễn không thể trở thành. Liên Kiều Minh nóng rực dũng cảm, ánh lửa cháy sáng trong lòng y, dám mở miệng nói rằng mình không sợ bất kỳ trở ngại nào, nhưng hắn thì không được, hắn là công tử vương tôn, sau lưng hắn là một vương triều mẫu mực.
Dù tràn ngập nguy hiểm, có thể bị lật đổ, nhưng cho dù thế nào thì cũng phải có xương máu của hắn.
Bên này chóng quên, Khuất Ân ngày đêm uống rượu mua say — nếu lý tưởng đã không thể thực hiện, vậy thì cần gì phải cố chấp, không bằng làm một tên vô dụng, còn tốt hơn là chạy ngược lại với từng tấc máu đổ và suy nghĩ ở trong lòng.
Sau khi trải qua đủ mọi chuyện, cuối cùng hắn đã thoát khỏi xiềng xích của gia đình mình và trở thành quân sư đắc lực nhất bên cạnh Kiều Minh.
Khuất Ân đã làm được rất nhiều, kế hoạch của hắn nhiều lần đánh lui được quân địch, hắn an ủi người bị thương, là định hải thần châm* trong quân đội, tư tưởng của hắn sâu sắc nên được người người tôn trọng, y thuật của hắn cao siêu, hết lần này đến lần khác cứu được những anh hùng bị thương trên chiến trường.
(*gậy Như Ý.)
Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn mâu thuẫn.
Hắn sinh ra trong bùn lầy dơ bẩn, nhìn ngọn lửa cắn nuốt máu thịt người hắn thân yêu, nhìn những chế độ lẽ ra không nên tồn tại bấy lâu nay sụp đổ, tuy đôi mắt hắn tỉnh táo, nhưng khóe mắt lại rưng rưng.
Hắn là người tiên phong, nhưng đồng thời cũng là một tên đao phủ.
Mâu thuẫn không chỉ có như vậy.
Khuất Ân đã sớm nghĩ xong về số phận của mình, mặc dù có thể hắn đã chết trên vùng đất mà xác chết phơi thây trong thời đại chiến tranh khốc liệt.
Thế nên hắn đã cất giấu những tâm tư không thể nói ra với Kiều Minh, nhưng lại bị tình yêu thiêu đốt đến mức không thể kiềm chế được.
Khuất Ân dành cho Kiều Minh không chỉ là tình yêu, mà còn là một người bạn tâm giao cùng chung chí hướng, là sao đôi ăn ý nhất, là tri kỷ đã tìm kiếm cả đời.
Nhưng Kiều Minh vẫn luôn là khát vọng của hắn. Là những gì mà hắn muốn trở thành sau khi dây leo vô hình trên cơ thể hắn bong ra khắp nơi.
Vẫn luôn là.
Nhưng Liên Kiều Minh đã có người mình thích, là tiểu sư muội của y, con gái nuôi của mẹ Kiều Minh, hai người là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, đâu ra chỗ nào cho hắn chen vào chứ?
Không thể phân biệt được cảm giác tội lỗi hành hạ con người hay là tình yêu không nói nên lời hành hạ con người.
Khuất Ân chỉ có thể tận dụng mọi cơ hội để được ở riêng với Kiều Minh, để Kiều Minh dành nhiều thời gian cho hắn nhất, vì hắn không còn lại bao nhiêu thời gian nữa.
Hắn đúng là không còn lại bao nhiêu thời gian nữa.
Chiến tranh sắp giành được thắng lợi, hắn muốn chuộc tội.
Cuộc chiến cuối cùng.
Khi bọn họ rút lui, kẻ địch phía sau không cam lòng nhận tin đầu hàng, ném đạn pháo cuối cùng về phía người bọn họ.
Khuất Ân gắng sức đẩy Kiều Minh ra phía ngoài, nhưng hắn lại đi sâu vào ngọn lửa.
Từng bước từng bước, quyết tâm đến mức bịt tai trước tiếng gầm thấu tim của Liên Kiều Minh.
Liên Kiều Minh bị nổ thương hai chân, vẫn giùng giằng muốn đứng dậy, kéo Khuất Ân lại.
Liên Kiều Minh cũng có một loại cảm giác mình không giữ được người trước mắt nữa.
Nhưng tại sao chân lại không nghe theo sự điều khiển của y, tại sao ngón tay lại di chuyển chậm chạp trên nền đất thô cứng như vậy? Tại sao người hay đau lòng y nhất, thấy y bị thương cũng nhất quyết không chịu quay đầu lại?
Máu từ đầu ngón tay nhuộm đỏ nền đất, quân tiếp viện không đến, Liên Kiều Minh gào thét, giọng khàn đến mức không phát ra được âm thanh nào nữa.
''Ngươi đừng đi...''
''Ngươi đừng đi...''
''Khuất Ân! Ngươi trở lại đây!''
Cho dù mắt của Liên Kiều Minh nứt toác, tơ máu trượt dài nơi khóe mắt, từng giọt từng giọt ngập tràn máu tươi, ngón tay y đã bét nhè, nhưng vẫn không ngăn được Khuất Ân trước mặt dù chỉ là một giây.
Đau nhói trong lòng là vì sao?
Ta sợ ngươi rời khỏi ta là vì sao?
Ngươi quay đầu nhìn ta một chút, nhìn ta một chút...
Tên lừa gạt, tên lừa gạt đã nói sẽ không để ta bị thương...
Khuất Ân, ngươi trở lại đi... Khuất Ân...
Không còn thấy rõ bóng người nữa, cuối cùng là khóc không thành tiếng.
Khuất Ân nghe thấy những tiếng kêu gào kia, nhưng hắn không quay đầu, hắn không quay lại được nữa...
Cơ thể máu thịt này cuối cùng sẽ phải hoàn trả.
Còn về Liên Kiều Minh, Khuất Ân cảm thấy trước mặt như có làn sóng lửa nóng thiêu đốt, hơi khựng lại, hắn vẫn quay đầu, muốn nhìn người mình yêu sâu đậm một lần cuối.
Hắn biết Liên Kiều Minh không nhìn thấy được hắn.
Y sẽ hận hắn.
Sẽ nhớ hắn cả đời.
Có lẽ ở tuổi bát tuần, nhìn những sự kiện đó được ghi lại trong sách, y sẽ chỉ vào một sự kiện không tên, gọi một tiếng Khuất Ân.
Nhưng mà, thật xin lỗi, Liên Kiều Minh.
Khuất Ân cố gắng mở to hai mắt, rõ ràng đó là một nụ cười đã đạt được những gì mà hắn muốn, nhưng hắn lại bị nước mắt làm cho tầm mắt nhòe đi.
Hắn cũng không thấy rõ y nữa...
Để ta được kêu gào tên ngươi một lần cuối cùng, chôn chặt nỗi nhớ này mãi trong đáy tim, thiêu hủy theo ngọn lửa, tình yêu tràn đầy trong tim lẫn xương cốt đều không còn.
Ta rất ích kỷ, Liên Kiều Minh, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ ta.
Ta rất tự phụ, Liên Kiều Minh, ta không bao giờ thích người khác đặt câu hỏi về quyết định của mình.
Ta cũng rất kiêu ngạo, Liên Kiều Minh... Ta tin tưởng ngươi, ngươi sẽ hiểu sự lựa chọn của ta...
''Đừng giữ ta lại, để ta chết ở thời đại kia đi...''
Xương tan vào lửa, khắc cốt ghi tâm. Đừng cứu ta, để ta chết ở thời đại kia đi...
Ta là hầu tước Trường Bình — Khuất Ân.
Trong mắt Liên Kiều Minh tràn đầy tơ máu, chỉ có thể nhìn ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, không thể nhìn rõ đường nét của bóng người.
Khuất Ân sẽ không quay đầu lại.
Những binh lính đến muộn đỡ y dậy, bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Thiếu tướng chật vật như thế này, mà Khuất Ân một mực ở bên cạnh Thiếu tướng đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Liên Kiều Minh khàn giọng, vốn muốn để bọn họ kéo Khuất Ân trở về, nhưng cuối cùng ngón tay chỉ nhìn thấy phương hướng những đốt ngón tay chỉ về.
Ngực y như bị khoét đi một mảnh, còn đau thấu hơn cả những ngón tay cụt.
Không cứu được nữa...
Khuất Ân của y...
Khuất Ân lang diễm độc tuyệt của y.
Thuộc hạ im lặng hiểu những lời Liên Kiều Minh nói, có người xúc động đứng thẳng dậy muốn lao vào ngọn lửa, mang Khuất Thiếu tướng trẻ tuổi của bọn họ trở về.
''Đừng đuổi theo.'' Sắc mặt Liên Kiều Minh tái nhợt, âm thanh nghẹn ngào, y không rơi nước mắt, nhưng những giọt máu nơi khóe mắt chảy ra cũng không thể chứng minh sự trong sạch của y: "Đừng đuổi theo, để cho hắn đi đi...''
Để cho hắn đi đi...
Không vừa lòng ý của hắn, hẳn là hắn sẽ mất hứng.
Liên Kiều Minh nghĩ đến Khuất Ân ồn ào, cưng chiều cười một tiếng nhưng lại tràn đầy chua xót, hắn sẽ mất hứng...
Rốt cuộc, một giọt nước mắt rơi xuống nền đất, bị nhiệt độ cao làm bốc hơi không còn lại gì, không tìm được một chút dấu vết nào nữa.
- ------------------------------------
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Kịch bản không nói Liên Kiều Minh có rung động với Khuất Ân hay không.
Nhưng có lẽ cả đời Liên Kiều Minh sẽ không thể quên được hắn.
Cuộc đời Liên Kiều Minh diễn ra thuận buồm xuôi gió, y là người tiên phong của cuộc cách mạng, y là anh hùng có một không hai, chiến công của y hiển hách, đánh đâu thắng đó.
Trong những năm cuối đời, y rời bỏ thuốc súng, đến sống trong viện nơi mà Khuất Ân đã từng sống mười bảy năm, cùng vợ bạc đầu giai lão, chôn cùng mộ, con cháu quây quần, coi như là cả đời hạnh phúc.
Hàn Diệp ngồi đó xem hết bộ phim.
Cảnh cuối cùng là Liên Kiều Minh đã trở thành một ông lão ngồi trên ghế tựa và ngủ thiếp đi, y nhắm mắt lại, sau đó không bao giờ tỉnh dậy nữa, mà khi hấp hối, lại thấy Khuất Ân còn trẻ nhảy xuống từ cành cây, đôi mắt lấp lánh, xung quanh rực rỡ.
Xem như đã gặp lại rồi.
Hàn Diệp xoa khóe mắt đỏ hoe của mình, yên lặng buông xuống kết luận trong lòng.
Gặp nhau trong mơ, cũng xem như đã đoàn tụ.
Gương mặt của Thích Thời Tự và Khuất Ân nhập thành một, nhưng Hàn Diệp dễ dàng đắm chìm, bộ phim điện ảnh kéo dài ba tiếng, nhưng vô cùng bi kịch.
Anh rất đau lòng, nhưng khi quay đầu lại trông thấy mi mắt của Thích Thời Tự cong cong cười với anh, giận mà không có chỗ phát tiết.
''Tại sao em lại nhảy vào lửa chứ!'' Thích Thời Tự nghe vậy thì cười khẽ, tổng giám đốc Hàn đây là đang không phân rõ thực tế sao?
''Sai rồi, là cậu ấy muốn nhảy vào lửa.''
Hàn Diệp càng tức giận hơn: ''Tại sao cậu ấy phải nhảy vào lửa! Phim dở, phim quá dở!''
Thích Thời Tự không nhịn được xoa đầu Hàn Diệp: ''Có lẽ chỉ có như vậy thì cậu ấy với Liên Kiều Minh mới được hạnh phúc, đúng không?''
Hàn Diệp ra vẻ thông thạo: ''Nhưng rõ ràng Liên Kiều Minh thích cậu ấy! Nếu cậu ấy không chết, nói không chừng là sẽ ở bên nhau.''
Thích Thời Tự nhíu mày suy nghĩ một hồi: ''Nhưng Khuất Ân quá kiêu ngạo.''
''Nếu Liên Kiều Minh thật lòng yêu cậu ấy, vì tình yêu này là điều mà Khuất Ân mong muốn, cậu ấy sẽ không cho phép nó lẫn bất kỳ tạp chất nào.''
''Nhưng mà...''
Ánh mắt Thích Thời Tự dịu dàng: ''Tiếp tục sống, ngoại trừ Liên Kiều Minh, cuộc đời của Khuất Ân không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.''
''Cậu ấy tồn tại ở thời đại đó, cậu ấy phải trở về, sinh mạng theo thời đại kia cùng nhau biến mất.''
Hàn Diệp uất ức khó tiêu, anh biết Thích Thời Tự nói đúng, nhưng cái kết này quá bi thảm.
Thậm chí Khuất Ân còn không nghe thấy, Liên Kiều Minh nói yêu hắn.
Cho đến khi chết, hắn cũng không biết Liên Kiều Minh có yêu hắn, và yêu ngay từ khi còn rất sớm.
Thích Thời Tự thở dài: ''Người trong kịch.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.