Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 35:




Điểm khởi đầu của câu chuyện hơi sáo rỗng.
Hàn Diệp nghe được lời bài hát này thì hơi ngẩn ra.
Thích Thời Tự từng nói hắn hát không hay, thế nên vẫn luôn trốn tránh album mà công ty muốn chuẩn bị cho hắn, nhưng chỉ với chất giọng đó của hắn cũng không biết là không hay chỗ nào.
Thích Thời Tự nói muốn hát dường như chỉ là ý thích bất chợt trong buổi phát sóng trực tiếp, nhưng bài hát không có nhạc đệm này, có thật sự là không có ý nghĩa gì hay không?
Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa.
Câu này...
Hàn Diệp không biết nên phản ứng thế nào, trên màn hình vẫn là nụ cười của Thích Thời Tự, nhưng dường như hắn không còn đối diện với ống kính nữa, tư thế chơi đàn của hắn không được thành thạo, nhưng từng nốt nhạc giờ phút này dường như đã được trau chuốt không biết bao nhiêu lần.
Thế nên, Tiểu Thất, đây là lời em muốn nói cho anh nghe sao?
Anh không biết nên trả lời thế nào, hoặc Thích Thời Tự trước nay chưa từng cần một câu trả lời.
Lấy tình yêu ràng buộc chính mình, thế nên mới một mực không tìm được lối thoát, đúng không...
Lời giải thích trên Baidu rất đơn giản — ''Quýt xấu có hai loại, Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa*...''
(*Xuân Kiến: là quýt kishu mikan, một giống lai của cam Nhật, hay cam quýt được tìm thấy ở miền Nam Trung Quốc và cũng được trồng ở Nhật Bản.
Bất Tri Hỏa: là quýt dekopon, một giống cam trồng trọt, là biến thể dạng ngọt và không hạt của loài cam satsuma. Đây là giống lai giữa kiyomi và ponkan (Nakano số 3), được phát triển ở Nhật Bản vào năm 1972.)
Hàn Diệp cụp mắt xuống, khóe môi cong cong có hơi cứng ngắc.
Đương nhiên là biết đọc hiểu, hàm nghĩa trong đó cũng rất đơn giản.
Không phải hắn không buông được, mà là bọn họ không buông được.
Thích Thời Tự kết thúc một cách du dương, lúc ngẩng đầu lên lại thì sự khổ sở ban đầu đã thay đổi. Vẫn nở nụ cười niềm nở ấm áp đối với những người hâm mộ.
Hắn không biết Hàn Diệp có nghe ra được ý của hắn hay không, thật ra vốn dĩ hắn không có ý gì cả, không phải châm chọc cũng không phải kể khổ, chỉ là hơn mười năm cực nhọc, vất vả quá, vất vả đến mức chỉ muốn nghỉ ngơi để tìm một chút kẽ hở lấy hơi, với một chút suy nghĩ trở thành lời ca bên tai người.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình không có cơ hội được hát.
Thích Thời Tự nói lời tạm biệt với những người hâm mộ, tắt thiết bị phát sóng trực tiếp đi và nằm ngửa trên ghế.
Hắn vừa sợ Hàn Diệp nghe thấy sẽ tức giận, lại sợ Hàn Diệp thật sự ''không biết gì cả'', hắn vẫn luôn không phải trước sau như một, hắn cũng là con người, cũng sẽ ích kỷ, cũng sẽ thèm muốn những thứ mình không có được, sẽ hao tốn tâm trí để đi tranh giành.
Nói ra cũng thật đáng khinh.
Nhưng Hàn Diệp có biết dáng vẻ này của hắn không?
Thích Thời Tự nghĩ đến bí mật bị khóa sâu bên trong ngăn kéo đó, đột nhiên có một sự thôi thúc liều mạng, muốn kết thúc sự tra tấn lâu dài này.
Đưa cho Hàn Diệp?
Để anh nhìn tình đầu ý hợp năm đó một chút?
Thích Thời Tự cười khổ không thôi, nhưng vẫn tự nghĩ vậy để làm khó mình, chẳng lẽ lúc này bày ra để Hàn Diệp đến giễu cợt hắn sao? Nói cho hắn biết thế sự trêu người, cười hắn hai bên đều tình nguyện nhưng kết quả lại bị một tên tiểu nhân hèn hạ dùng những thủ đoạn mờ ám để cưỡng ép biến anh thành một mối tình đơn phương không được đáp lại?
Hắn cũng không có ý này, nhưng nghĩ lại chỉ còn sự mỉa mai nằm trong đáy mắt.
Làm thế nào để mở miệng, làm thế nào để tiết lộ sự thật, làm thế nào để nói năm đó Thôi Húc cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều năm, và từ đầu anh đã có cơ hội nghe được câu trả lời của anh ta...
Sau đó thì sao, sau đó hắn chỉ vào bia mộ, mỉm cười và nói với Hàn Diệp rằng chúc anh được hạnh phúc?
Hắn không buông được.
Ngay từ khi bắt đầu đã không buông được.
Không thể nói được ban đầu là ích kỷ nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn, nhưng cho dù giải thích ra sao, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của Hàn Diệp.
Tình yêu là xiềng xích, hẳn là vậy.
Thôi Húc chết, nếu như lúc Hàn Diệp sắp xếp lại di vật của Thôi Húc, phát hiện tình yêu sâu sắc như thế, vậy thì suốt quãng đời còn lại anh có tiếp nhận được một người khác hay không?
Đây là sự ích kỷ của hắn. Hắn muốn có một cơ hội, nghĩ rằng mình có thể đứng trước mặt anh và nói rằng hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên khi đó.
Sau khi xem xong, Hàn Diệp có được bù đắp được chút nào, hay là sẽ hối hận nhiều hơn? Có phải sẽ hối hận vì không phát hiện ra tình cảm của nhau sớm hơn một chút, có phải sẽ đau khổ vì trong quá khứ, đáng ra bọn họ có thể là người yêu của nhau? Liệu có cảm thấy tự trách vì sao mình không ngăn cản Thôi Húc lại?
Hẳn là sẽ có, sẽ lại hận hắn thêm một lần nữa.
Hắn không hy vọng Hàn Diệp sẽ như vậy.
Đây là nỗi đau của hắn.
Nhưng thời gian trôi qua, chưa từng chậm lại, quá khứ cuối cùng cũng ngủ quên, nhưng hắn lại tham lam muốn xác nhận sự chân thành của tình yêu này, xé bỏ vết sẹo của Hàn Diệp, còn phải hỏi một câu: ''Thế này thì sao? Hàn Diệp, dù vậy thì anh vẫn lựa chọn yêu em sao?''
Không vẹn nguyên, đổ nát, mưu mô, một em tồi tệ như vậy.
Vẫn cảm thấy có lỗi chứ? Tự trách mình không kiên trì yêu Thôi Húc, bị ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm thế thân, rồi vô tâm yêu người khác?
Chắc là vẫn sẽ lựa chọn Thôi Húc, một người ấm áp và nhiệt tình, trong sáng và ngây thơ, một Thôi Húc tốt đẹp như vậy.
Quá dễ dàng để đưa ra lựa chọn.
Chất lỏng khổ sở như nước biển mặn chát, như tuyết lặng lẽ rơi trong đêm đông, từng hạt từng hạt, khi ngày mới đến, nhìn ra từ cửa sổ, màu tuyết trắng trong mắt có lẽ chỉ còn là sự kết thúc của mọi thứ.
Thích Thời Tự run rẩy, nhấn số điện thoại.
Hàn Diệp bị nỗi đau khổ hành hạ không nói nên lời, điện thoại gọi tới rất ồn ào, nhưng khi nhìn thấy dãy số hiện lên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nghe máy: ''Tổng giám đốc Thích?''
Thích Uyển nhưng mang theo ý cười đáp lại: ''Gần đây tổng giám đốc Hàn bận rộn lắm sao?''
Trong lòng Hàn Diệp có chuyện cần suy nghĩ, giọng nói lãnh đạm: ''Không tệ, không biết tổng giám đốc Thích có chuyện gì cần nói cặn kẽ không?''
Đôi mắt xinh đẹp của Thích Uyển lóe lên vài tia sáng vụn vặt, tỏ ra rất hứng thú, nghe được sự xa cách trong giọng điệu của Hàn Diệp cũng không quá để ý, thản nhiên nói: ''Hẳn là cậu đã tra được rồi...''
Hàn Diệp không bày tỏ ý kiến.
Nhưng Thích Uyển chợt cười to: ''Tôi và Thôi Đình?''
''Thật ra thì chuyện rất đơn giản, không phức tạp như cậu nghĩ đâu, lộ thủy tình duyên* có thể có động cơ thầm kín khác hoặc không, nhưng tôi không yêu Thôi Đình, Thôi Đình cũng không yêu tôi, bây giờ lấy chuyện cũ năm xưa ra nói cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng khi nhìn thấy Thích Thời Tự có vẻ thật sự không muốn để cậu biết, tôi lại đặc biệt muốn nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra...''
(*Duyên tình tựa sương sớm, ý chỉ những mối quan hệ ngắn ngủi, chỉ bên nhau tạm thời.)
''Thích Thời Tự? Cái này có liên quan gì đến Tiểu Thất?'' Tai Hàn Diệp đau nhức vì tiếng cười chói tai, nhưng vẫn bắt được tên của Thích Thời Tự.
Đầu dây điện thoại bên kia cố ý kinh ngạc tột độ: ''Nó không nói cho cậu biết à?''
Hàn Diệp gần như là cảm nhận được sự ác ý của đối phương ngay lập tức, cũng biết không thể hỏi được gì nên tỏ ra yên tĩnh: ''Em ấy không cần chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết...''
Thích Uyển vẫn đang cười: ''Đúng vậy, nhưng không phải cậu vẫn quan tâm đó sao?''
Hàn Diệp cau mày, không rõ ý của Thích Uyển rốt cuộc là thế nào, hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng gọi điện thoại cho Thích Thời Tự, trực tiếp hỏi hắn sau khi phát sóng trực tiếp nửa giờ đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng Thích Uyển nhận ra được Hàn Diệp không có ý muốn dây dưa nữa, nhưng cũng không chuẩn bị bỏ qua cho anh: ''Nói cho cậu biết một bí mật nhé?''
''Ha ha ha ha, bị người khác đùa giỡn mà mình chẳng hay biết gì chắc là thú vị lắm nhỉ?''
Hàn Diệp không vui, một câu chất vấn còn chưa kịp thốt lên đã nghe thấy âm thanh bận phát ra do điện thoại ngắt máy.
Tâm phiền ý loạn.
Lý trí mách bảo anh phải nhanh chóng liên lạc cho Thích Thời Tự, nhưng anh gọi vài cuộc mà vẫn không ai nhấc máy.
''Cộp!''
Hàn Diệp ném điện thoại lên trên bàn, vô lực ngã vào ghế làm việc.
Bố mẹ của anh sắp trở về nước, anh đang không biết nên giải thích chuyện của Thích Thời Tự ra sao, nhưng bây giờ Thích Thời Tự lại là người xảy ra chuyện trước.
Anh nên làm gì đây...
Thích Thời Tự một thân một mình đến bệnh viện mà Thích Uyển đã chỉ định.
Giống như trước đây, một thân một mình nhưng mục đích không phải vì mình.
Liên tục cấy ghép thành công khiến hắn cảm thấy thân thể mình là thiên phú trời cho, nhưng không phải ai ai cũng nên dâng bảo vật trân quý như trong phim truyền hình trên tivi sao? Chỉ có hắn là vội vàng muốn cho người khác sử dụng, thật mỉa mai.
Ánh mặt trời nhức mắt, không biết là vì ở nhà lâu quá hay sao mà hắn luôn cảm thấy thời tiết không nên lạnh như vậy, hoa trong vườn đều nở rộ, nhưng tại sao lá cây trước mặt vẫn còn rụng rơi.
Hắn lừa Hàn Diệp.
Hắn đến gặp Thích Uyển.
Thậm chí là trước khi Hàn Diệp gặp Thích Uyển.
Bao nhiêu năm nay Thích Uyển đều ở nước ngoài, nói vẫn một mình thì không thực tế, nhưng nhìn thấy một nhà hạnh phúc như vậy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nghẹn ngào.
Đương nhiên hắn chúc phúc cho bà.
Ánh mắt Thích Uyển nhìn Thích Dương vô cùng dịu dàng, đây là con của bà.
Thích Dương không hiểu tại sao Thích Thời Tự lại đứng bất động ở nơi đó, vốn định gọi hắn tới, nhưng lại thấy Thích Thời Tự đang đi về phía bọn họ.
Thích Uyển giới thiệu: ''Em trai của cậu, Thích Dương.''
Thích Thời Tự nhỏ giọng khẽ đọc tên ''Thích Dương'', sau đó cười nói: ''Tên rất hay.''
Thích Uyển không thèm quan tâm phản ứng của Thích Thời Tự, rót một tách trà đưa đến trước mặt Thích Thời Tự: ''Thật ra tôi không muốn gặp cậu.''
Bàn tay nâng tách trà của Thích Thời Tự khẽ run lên một cái, nhưng vẫn vững vàng giữ tách trà nóng bỏng, không nhấp một giọt trà nào.
Thích Thời Tự nắm chặt tách trà để hút chút hơi ấm, sức khỏe của hắn không tốt, lại sợ lạnh, nhưng cũng không ngăn được lời nói của Thích Uyển, gần như ngoan ngoãn: ''Tôi biết.''
Thích Dương nhìn tới nhìn lui, một cậu bé mười lăm mười sáu tuổi luôn tràn đầy năng lượng, nhưng giờ phút này cũng bị cuốn vào bầu không khí quỷ dị của Thích Uyển và Thích Thời Tự, ngồi ở đó không biết nên làm gì cho phải.
Thích Uyển không nhìn thấy phản ứng mà mình muốn, bất mãn híp mắt: ''Cậu lớn hơn so với lúc trước không ít.''
Hơi ấm của tách trà tản đi rất nhanh, hắn rất lạnh, không muốn tiếp tục những đề tài dò xét lẫn nhau thế này nữa.
Vì vậy hắn rất trực tiếp nhìn chằm chằm Thích Uyển rồi nói: ''Thích Dương bị bệnh sao?''
Sắc mặt Thích Uyển thay đổi.
''Chú ý lời nói của cậu!''
Thích Thời Tự không thèm quan tâm, cười nhạt: ''Vậy có lẽ tôi phải đánh cược vận may của mình, một số nơi của tôi cũng đã hỏng rồi, không biết còn đổi được nữa hay không."
Thích Uyển cũng không ngờ Thích Thời Tự lại nói thẳng thừng ra như vậy, vừa giận vừa sợ, nhưng lại lo lắng Thích Dương sẽ biết tình trạng thân thể của mình không ổn, người đàn ông vẫn luôn im lặng bên cạnh bà bắt đầu ra tay điều khiển sân đấu.
Người đàn ông cười một tiếng, ông ta đưa tay ra: ''Tôi là Lâm Hàng Chi, bố của Thích Dương, xin chào.''
Thích Thời Tự cụp mắt xuống, không đưa tay ra: ''Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải quen biết nhau.''
Thích Uyển nhìn Thích Thời Tự đang tự xù gai, chợt cười: ''Quả nhiên, đây mới là bộ mặt thật dưới lớp da này của cậu đó sao? Không hổ là con trai của Thích Uyển tôi, làm sao có thể không điên cơ chứ? Hàn Diệp có biết cái bộ dáng này của cậu không?''
Có lẽ là giọng nói quá cay nghiệt, nhưng chưa để Thích Thời Tự chán ghét trước thì đã thấy tiểu thiếu gia Thích Dương kéo kéo ống tay áo của Thích Uyển, gọi một tiếng: ''Mẹ...''
Thích Uyển thoáng yên tĩnh lại, nhưng khóe miệng vẫn còn treo sự mỉa mai.
Thích Thời Tự cũng buông xuống tách trà không còn chút nhiệt độ nào.
Nhìn thẳng vào mắt của Thích Uyển: ''Anh ấy không biết, tôi cũng không điên. Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, nhiều năm không gặp lại như vậy, bà gọi tôi tới là có chuyện gì, đại khái là suy nghĩ ra một ít giá trị lợi dụng trên người mình, lại cảm thấy có lẽ bà sẽ không để ý đến gì hết nên mới thử dò xét, không ngờ lại đoán đúng rồi.''
Có thể là tự mình cũng cảm thấy buồn cười: ''Tôi không có ý từ chối, bà đừng lo lắng.''
Trong ánh mắt Thích Thời Tự như có ánh sao, cười nghiêm túc: ''Tôi thật sự lo lắng có một số bộ phận trên cơ thể mình có chất lượng không tốt, sợ bà đến một chuyến này vô ích rồi.''
Dứt lời, Thích Thời Tự cũng lười xem biểu cảm của Thích Uyển, quay đầu bước đi.
Chỉ là vừa quay lưng lại, bèn nghe thấy một tiếng gọi của Thích Dương: ''Anh hai.''
Thích Dương cũng là người ấm áp giống như Thôi Húc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.