Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 37:




Hàn Diệp không thích nhìn Thích Thời Tự khi hắn cụp mi mắt xuống.
Những lúc này, anh đều không thể thấy được biểu cảm của Thích Thời Tự, không thể thấy rõ cảm xúc của Thích Thời Tự, cũng căn bản không hiểu liệu hắn có khổ sở đến mức chỉ có thể lựa chọn trốn thoát hay là tốc độ mình chìa tay ôm lấy hắn không đủ nhanh.
Thích Thời Tự không nói gì thêm từ lúc anh nói ra câu ''Em có thể yêu anh mà...'' nữa, đôi mắt khô khốc và đau rát như đang làm bay hơi những giọt nước mắt bất lực.
Không khí trong xe có chút yên tĩnh lạ thường, Thích Thời Tự táy máy vạt áo, hốc mắt đỏ hoe nhưng lại không có nước mắt để rơi.
Hắn đã từng an ủi mình rằng hắn đã quen rồi, quen với những phản hồi mà bản thân vốn sẽ không bao giờ có được, nên cho dù là khi Thích Uyển quay lại để xin một quả thận từ trên người hắn, hắn dường như cũng có thể mặt không đổi sắc vừa giễu cợt vừa thỏa hiệp.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao Hàn Diệp phải an ủi hắn chứ?
Rõ ràng hắn sẽ không cảm thấy tủi thân.
Hắn không tủi thân...
Lời hứa với Thích Uyển cùng lắm chỉ là thỏa thuận, cuộc sống hiện giờ của hắn đã đủ tốt rồi, nếu chỉ là chuyện quả thận thì tại sao Thích Uyển lại phải làm loạn đến mức này trước khi thỏa hiệp?
Không có ý nghĩa gì cả.
Hắn cũng đã nhận ra từ rất sớm rằng Thích Uyển sẽ có một gia đình mới, sẽ có một đứa con thật sự để bà sẵn lòng cam tâm tình nguyện làm một người mẹ tốt, sẽ quên đi hắn...
Thật ra hắn còn tưởng rằng Thích Uyển đã quên hắn rồi, nhưng không ngờ hơn mười năm sau hắn vẫn còn có chút giá trị còn sót lại có thể sử dụng được.
Cũng tốt.
Sau đó Hàn Diệp khàn giọng nói với hắn — ''Em có thể tủi thân...''
''Em có thể yêu anh mà...''
Có thể yêu anh sao?
Một người như hắn...
Khi tất cả những gì ghê tởm được tích lũy để hình dung ra ngoài, không một mô tả nào cụ thể hơn câu trả lời mà Hàn Diệp đã nghe thấy của Thích Thời Tự vào lúc này.
Những sợi tóc mai trên trán Thích Thời Tự vừa mỏng lại vừa mềm, xen lẫn với hàng mi dày, che gần hết khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn của hắn, đôi mắt kia vào giờ khắc này lại sáng đến lạ thường, nước mắt lất phất tựa như những viên phỉ thúy trong suốt long lanh như pha lê, anh nhìn thấy Thích Thời Tự đang nghiêm túc chăm chú nhìn anh.
Hỏi anh rằng: ''Em thật sự có thể không?''
Hắn thật sự có thể không?
Hàn Diệp đột nhiên có chút không kiềm được, quay đầu tránh né tầm mắt của Thích Thời Tự, nhìn đôi mắt sáng ngời của Thích Thời Tự phản chiếu trên cửa kính.
Tại sao hắn có thể hỏi nghiêm túc như vậy...
Anh vất vả nuôi hồ ly nhỏ lâu ngày như thế, vừa mới học được cách dùng đuôi hồ ly để dụ dỗ nó, để hồ ly nhỏ nũng nịu với anh, nhưng hôm nay ở bên ngoài đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, cho dù bị đối xử tệ bạc cũng muốn hỏi anh một câu có thể không?
Mẹ nó lòng anh cũng sắp đau đến mức vỡ nát rồi...
''Tiểu Thất...''
''Em có thể, có thể càn rỡ, có thể không cần kiêng kỵ điều gì, phạm phải trăm điều cấm kỵ cũng chẳng sao, em đã từng hỏi anh... Hỏi anh tự do là gì... Lúc ấy anh không trả lời được...'' Hàn Diệp khó khăn nuốt nước bọt: ''Bây giờ anh suy nghĩ rõ ràng rồi, tự do là những gì em nghĩ trước mặt anh...''
''Tất cả đều đã được tiết lộ cả rồi.''
Hàn Diệp nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt Thích Thời Tự một cách trịnh trọng mà trìu mến, chắc chắn rằng không để Thích Thời Tự dám rút đôi bàn tay đang run rẩy của mình về.
A Diệp thật dịu dàng.
A Diệp thật sự rất dịu dàng, nắm lấy tay hắn và giữ hắn thật chặt, không cho hắn lùi bước, nhưng anh lại không dám dùng quá nhiều sức, ngay cả động tác của đầu ngón tay cũng mang theo sự thương tiếc.
Anh giúp đôi tay hắn ổn định lại, để hắn đón nhận tất cả tình yêu và may mắn lần này rơi xuống người mình...
Thích Thời Tự giật mình.
Hàn Diệp cười khổ, giọng nói như sắp khóc: ''Tiểu Thất, chúng ta không mang họ Thích nữa được không?''
Thích Thời Tự chớp mắt, có chút luống cuống: ''Nhưng mà em...''
Nhưng mà em cũng không có họ khác...
Ký ức của Thôi Thời Tự quá khổ sở và dai dẳng, khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt và khó chịu khi phải ở trong nhà họ Thôi suốt ngày, không được nhìn thấy mặt trời, khiến hắn im lặng không một tiếng động dõi theo bãi cỏ trôi qua bốn mùa, hắn không thể nhớ được hết những cái tên theo năm tháng trôi qua, nhưng hắn nhớ những con số tăng dần trước cửa lớp như đang tinh tế thông báo cho hắn biết về sự vội vã của tuổi tác.
Thật ra giao thừa mỗi năm, hắn đều cảm nhận được rất sâu sắc.
Sâu sắc đến nỗi lần đầu tiên đón giao thừa cùng Hàn Diệp còn bộc lộ suy nghĩ điên rồ muốn thay đổi.
Đêm giao thừa, mọi người trong gia đình trở về nhà cũ đoàn tụ, khu biệt thự rất an tĩnh, không có ai khác, chỉ có pháo hoa được thắp sáng xa xa giữa khung cảnh hoang vu ngoài đồng.
Hắn lấy ra những chiếc bánh sủi cảo hoặc là mì sợi được dì cất trong tủ lạnh đã lâu, ăn đối phó là có thể trải qua một ngày.
Khi ở nhà họ Thích, hắn chưa bao giờ được yêu mến.
Khi ở nhà họ Thôi, cuối cùng hắn cũng học được cách khiến mọi người yêu mến mà không cần phải suy nghĩ.
Dần dần học được cách đối mặt với ánh sáng rực rỡ một mình, học cách thắp hết ngọn nến này đến ngọn nến khác rồi lại dập tắt từng ngọn nến một.
Lúc còn nhỏ ngồi vào bàn học, thường không đợi được đến mười hai giờ đã bắt đầu buồn ngủ, nhưng càng về sau lại có thể thoải mái cầm lon bia lên, mở cửa sổ nhỏ trước mặt, ngắm nhìn pháo hoa bay lên rồi biến mất.
Hắn đã thích nghi rất tốt.
May mắn thay, sự hối hả và nhộn nhịp của ngày đó chưa bao giờ có thể lây nhiễm cho hắn, rồi nó trở nên thật bình thường từ ngày này sang ngày khác.
Nhưng hắn vẫn không tìm được kết quả.
Thà ở nhà họ Thích, cả tuần ồn ào và đầy rẫy ác ý tốt hơn, hay thà ở một mình nhìn ánh đèn sáng mờ sẽ tốt hơn.
Ý nghĩa của cuộc sống có thể nằm ở việc phá bỏ những niềm tin trước đây hết lần này đến lần khác.
Những gì hắn đã quen, những gì hắn đã học được, và sự lạnh lùng đã khắc sâu vào xương tủy của hắn hóa ra cũng sẽ bị đánh bại bởi những kỳ vọng...
Thậm chí cho đến tận bây giờ mà nói, hắn cũng chưa từng chuẩn bị.
Giao thừa năm ấy, lần đầu tiên hắn chủ động nhờ Triệu Lục giúp đỡ trong cuộc sống.
Thậm chí hắn còn nhớ vẻ mặt khiếp sợ khi đó của Triệu Lục.
Khi năm mới sắp kết thúc, hương vị cả năm nồng nàn dày đặc, Thích Thời Tự hỏi Triệu Lục về lịch trình của mình hai ngày sau, thấy Triệu Lục cười đáp: ''Đại minh tinh của tôi ơi, dù bận rộn đến đâu chúng ta cũng phải đón năm mới chứ!''
Có lẽ Thích Thời Tự còn chưa kịp điều chỉnh biểu cảm của mình, dường như có chút mê mang.
Triệu Lục không nhịn được: ''Hử? Bận rộn quá nên đần ra rồi? Đúng là hai ngày sau chúng ta phải ăn tết đấy!''
Thích Thời Tự vẫn luôn không nhạy cảm với các ngày lễ tết, nghe Triệu Lục trả lời, cũng chỉ cười chứ không tỏ thái độ.
Triệu Lục hơi đau lòng con trai của mình bận rộn tới mức sắp ăn tết cũng không biết, bèn quan tâm: ''Không mua đồ Tết à? Hay là qua năm mới, qua một bầu không khí mới, anh dẫn cậu đi chọn đồ nhé?''
Thích Thời Tự có chút cảm động, nhưng hắn không có gì cả, chỉ nghĩ đến đối tượng ăn Tết của mình chính là Hàn Diệp, trong lòng không khỏi nổi lên chút hy vọng không tên.
Hắn không giỏi trong những chuyện đó, có Triệu Lục hướng dẫn thì sẽ tốt hơn, thế nên hắn bèn gật đầu đồng ý với đề nghị của Triệu Lục.
Dù sao hắn cũng là người của công chúng, đi đến một cửa hàng buôn bán đông đúc quả thật không thực tế.
Thích Thời Tự đi theo sau lưng Triệu Lục, đi xuyên qua đường phố.
''Giăng đèn kết hoa, mấu chốt là ở đèn.''
Triệu Lục xách đèn lồng cho Thích Thời Tự lựa chọn.
Thích Thời Tự nhìn những chiếc đèn lồng đỏ lớn gần như giống hệt nhau trước mặt, không biết nên lựa chọn thế nào, bèn thành khẩn hỏi: ''Cái này có gì khác nhau không ạ?''
Có thể là biểu cảm trên mặt Triệu Lục quá mức một lời khó nói hết, Thích Thời Tự cũng không tự chủ được mà mỉm cười: ''Đúng là cảm thấy rất có không khí vui mừng.''
Triệu Lục lắc đầu: ''Chọn kích thước, hoa văn đó không phải sao?''
Anh ta chỉ đèn lồng đang được treo, giới thiệu: ''Ông chủ của cửa hàng này đã hơn tám mươi, mấy chiếc đèn lồng mà cậu thấy đều là do người xưa vẽ bằng tay, chỉ có một cặp, kích thước không giống nhau, kiểu dáng cũng không giống nhau, cho nên cậu phải chọn kích thước trước.''
Thích Thời Tự nghe, cảm thấy những chiếc đèn lồng trước mặt quả thực khác với những chiếc đèn lồng được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp công nghiệp, nhưng vấn đề này quả thật đã chạm trúng điểm mù của hắn, vì vậy hắn ngập ngừng hỏi: ''Anh cảm thấy em treo đèn bao lớn thì tốt ạ?''
Triệu Lục buộc miệng nói ra một câu, cảm thấy có chút không đúng.
Anh ta biết chuyện của Hàn Diệp và Thích Thời Tự, đột nhiên vẻ mặt trở nên kỳ quái, anh ta lắp bắp cố gắng nói: ''Cậu đang nói nhà của tổng giám đốc Hàn hay là nhà của cậu?''
Thích Thời Tự vốn muốn hỏi chuyện này có quan trọng không? Lại đột nhiên hiểu được ý trong lời Triệu Lục.
Nhà hắn không phải nhà Hàn Diệp, làm sao Hàn Diệp có thể sẽ đến nơi của hắn để ăn Tết chứ?
Là hắn suy nghĩ viển vông, cho rằng trên thế giới này ai cũng cô đơn như hắn...
Có lẽ là vẻ mặt của Thích Thời Tự nhất thời quá mức lúng túng, Triệu Lục có hơi áy náy với cái tật không biết nồi nào nên đậy, nồi nào nên bưng của mình.
''Thoải mái, mặc đẹp, chỉ có mặc đẹp mới cảm thấy vui vẻ. Tết Nguyên Đán của chúng ta cũng không phải cho người khác.''
Thích Thời Tự nghe xong thì không biết nên nói gì cho phải.
Giống như quả bóng bay căng đầy bị xì hơi cho đến cuối cùng, mọi cảm xúc quá trọn vẹn vừa rồi đều bị phân tán theo luồng khí dồn dập, cho dù có nhặt thế nào thì cũng không nhặt lại được.
Cưỡng ép nở một nụ cười, Thích Thời Tự nhìn Triệu Lục đang ngượng ngùng, nghiêm túc nói: ''Dù sao cũng còn dư lại không nhiều, em muốn mua hết.''
''Đẹp như vậy mà không mua thì tiếc lắm...''
Đẹp như vậy, có lẽ hắn sẽ không hào hứng đi mua đồ Tết dự trữ nữa, dứt khoát mua một lần duy nhất về nhìn, coi như là một chút an ủi?
Triệu Lục mấy lần muốn khuyên, khổ nỗi không tìm được thời điểm thích hợp để mở miệng, chỉ có thể chán nản thương lượng với ông chủ, để Thích Thời Tự mang mấy chiếc đèn lồng này về nhà.
Lần đó Hàn Diệp không trở về nhà cũ.
Sau khi tốt nghiệp, anh trở về tiếp quản công việc của công ty, bố Hàn mẹ Hàn vui vẻ thanh nhàn đã xuất ngoại mấy ngày trước rồi.
Anh cũng không có tâm trạng đi tham gia hoạt động xây dựng đội nhóm của công ty, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra có chỗ nào hay để đi, lái xe khắp nơi mới bất giác phát hiện mình đã lái đến biệt thự của Thích Thời Tự.
Anh không ngờ cả nhà tối om, từ thông báo của Triệu Lục, công việc năm trước của Thích Thời Tự cũng đã xử lý xong hết rồi, lẽ ra giờ này hắn đã phải trở về. Nhưng vào lúc này anh nhìn bóng tối đen nhánh trước mặt, không giống với dáng vẻ có người ở.
Một loại phiền não khó nói nổi lên.
Giống như chuyện đã đi đến hồi kết, chỉ còn thiếu một bước vào cửa, trái tim vốn đang dần vui tươi khi khoảng cách dần rút ngắn giờ đây lại lạc mất.
Hàn Diệp cũng lười nhìn ngôi nhà không có tí hơi thở cuộc sống nào trước mắt, chẳng qua là lái xe mệt rồi nên chưa muốn đi ngay, bèn rút một điếu thuốc ra trong bóng tối.
Anh tựa trên xe, làn vải tao nhã ôm sát đôi chân thon gầy, phác thảo một đường cong quyến rũ, cổ tay tựa vào cửa xe, rít một hơi khói từ điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay.
Khởi động xe...
Thích Thời Tự hoàn toàn không biết chuyện Hàn Diệp đã đến.
Không biết có phải mong đợi đã tiêu hao quá nhiều tâm trạng mà hắn không có hay không mà hắn luôn cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, Thích Thời Tự bỏ qua giờ cơm tối, nằm trên giường ngủ bù.
Khi mở mắt ra, hít một hơi khí lạnh, nhận ra không có ai ở đó nên thản nhiên mỉm cười.
Những chiếc đèn lồng mua của ông chủ được đặt ngay ngắn trong phòng, lớn có nhỏ có, tràn ngập sắc đỏ trông rất vui mừng.
Thích Thời Tự đứng dậy, tiến tới thắp từng ngọn nến rồi lấy dây treo chúng lại với nhau.
Hoa văn vẽ trên đèn lồng tinh tế và sống động như thật, khi đặt chúng cạnh nhau có cảm giác như đang đọc một cuốn sách tranh, ánh nến nhấp nháy theo chiều gió, tỉ mỉ chiếu lên gương mặt của Thích Thời Tự, làm nổi bật các đường nét xuất sắc trong bóng mờ.
''Đẹp thật...''
Hàng ngàn ngọn đèn, hắn cũng có...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.