Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 39:




Thích Thời Tự thời đại học như thế nào?
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự vùi đầu vào bát bún, chóp mũi đỏ bừng, cảm thấy thời gian còn chưa trôi qua quá xa.
Như thể anh vẫn còn cơ hội tham gia vào thanh xuân của Thích Thời Tự.
Có lẽ là nhất thời nổi dậy, Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự đang nhai, khẽ hỏi: ''Em thích anh từ lúc nào vậy?''
Mấy câu này hỏi ra nghe tự luyến thật đấy.
Thích Thời Tự bị hơi dầu cay làm sặc, khó tin nhìn Hàn Diệp.
Hàn Diệp ngược lại không cảm thấy gì cả, còn thỏa đáng vỗ lưng thay Thích Thời Tự, thân thiết đưa tới một tờ khăn giấy, tỏ ý cho Thích Thời Tự lau một chút.
Nhìn Hàn Diệp nhàn nhã nhìn hắn chằm chằm, Thích Thời Tự biết lần này nhất định mình phải trả lời.
Rũ mắt trầm tư một hồi, cảm thấy mấy chuyện về mối tình đầu không có bản đồ gì có thể khám phá, bèn thoải mái thản nhiên nói: ''Vừa gặp đã yêu anh.''
Hàn Diệp nhướng mày, ánh mắt lóe lên ánh sáng hứng thú, tỏ ý hắn nói tiếp.
Lý do anh hỏi là vì anh nghĩ rằng khó có thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Ít nhất sẽ không phải chỉ một cái nhìn thoáng qua tại bữa tiệc mừng công liền quyết định được sự âm thầm của những năm này.
Thích Thời Tự làm chuyện xấu, giống như đang câu kéo sự thèm ăn của Hàn Diệp, không nhanh không chậm nhai miếng thịt bò, còn thúc giục Hàn Diệp ăn nhanh lên, tóm lại là ung dung thong thả không tiếp tục câu chuyện.
Hàn Diệp để mặc hắn gây chuyện, phối hợp ăn vài miếng bún, bị vị cay làm cho cau mày.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Thích Thời Tự không có gì khác thường, âm thầm hoài nghi — chẳng lẽ độ cay không giống nhau?
Sau đó uống vào mấy ngụm nước, rồi nếm thử của Thích Thời Tự.
Hàn Diệp gần như là bị nghẹn ngay từ khi vừa đưa vào miệng — cái này cũng quá cay rồi.
Thích Thời Tự sửng sốt hoảng sợ nhìn gương mặt của Hàn Diệp đỏ bừng, sau đó bắt đầu rót nước uống không ngừng, vội vàng mở chai nước chanh ướp lạnh bên cạnh ra.
Có chút đau lòng: ''Sao vậy ạ? Độ cay của chúng ta không giống nhau sao? Tại sao anh lại phản ứng kịch liệt như vậy?''
Hàn Diệp thuận miệng uống nước lạnh mới cảm thấy dạ dày đang bốc cháy của mình dịu đi một chút, nhưng đầu lưỡi và cổ họng đều bị vị cay làm cho tê rần không còn cảm giác.
Nghe thấy lời nói của Thích Thời Tự, anh cũng lười phản bác, đẩy phần của mình tới trước mặt Thích Thời Tự, làm động tác tay ''mời ngài''.
Thích Thời Tự nếm thử, cảm thấy không có gì khác biệt, còn có hơi nhạt.
Bèn nói ra cảm nhận chân thật của mình: ''Hình như hơi nhạt ạ?''
Hàn Diệp không biết Thích Thời Tự trình diễn quá hoàn hảo hay là hắn thật sự cảm thấy ''có hơi nhạt'', trong lòng ôm nghi vấn, nhưng trước mắt vẫn chưa nói ra.
Anh lại nhấp thêm một ngụm nước chanh mà Thích Thời Tự đưa cho: ''Không sao, em nói tiếp đi.''
Ánh mắt của Thích Thời Tự dần dần phân tán, như thể đang hồi tưởng lại lúc đó, Hàn Diệp cũng không thúc giục mà chỉ chăm chú nhìn hồ ly nhỏ của mình không chớp mắt.
Có chút ngoan ngoãn, như thể đang vuốt ve bộ lông mềm trên chiếc đuôi lớn.
''Em gặp anh năm mười tám tuổi.''
Hàn Diệp hơi ngạc nhiên, gần như là nhớ lại ngay lập tức: ''Khi đó?''
Thích Thời Tự nghịch đũa, cũng không còn tâm tư ăn tiếp nữa, thuận miệng ừ một tiếng.
''Chắc là kiểm tra tình huống sức khỏe một chút trước khi vào phẫu thuật hôm đó,'' Thích Thời Tự dừng lại: ''Nhìn thấy anh xuyên qua lớp cửa kính.''
''Vừa gặp đã yêu.''
Hàn Diệp lúc đó không có hề gì với tình trạng của mình, chỉ nhớ mình vẫn luôn hôn mê, đương nhiên không biết cảnh tượng trước phòng bệnh.
''Lúc ấy hẳn là anh trông rất chật vật nhỉ...''
Thích Thời Tự kiên định lắc đầu, khóe môi treo một nụ cười dịu dàng: ''Không có, rất xinh đẹp.''
''Lúc ấy em nghĩ, thứ nằm dưới tấm drap trải giường trắng không phải là một thân xác bệnh tật, mà là một linh hồn kiên cường.''
Những lời này đặt trong cuộc sống cũng tỏ ra quá văn chương.
Nhưng Hàn Diệp cảm thấy đây là cảm xúc chân thật nhất của Thích Thời Tự lúc đó.
Thích Thời Tự nói tiếp: ''Lúc ấy em còn suy nghĩ, em thật sự muốn cứu anh.''
''Không phải bởi vì uy hiếp, không phải không coi thân thể mình ra gì, chẳng qua là cảm thấy người như anh nên sống.''
Thích Thời Tự thấp giọng cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao của Hàn Diệp: ''Thật ra em cũng không biết rõ, là anh cứu em, hay là em cứu anh.''
''Bởi vì em vẫn luôn không hiểu cái gì gọi là cố gắng sống hết mình, còn sống chính là còn sống. Không có gì để theo đuổi, ngay cả việc theo đuổi cũng có khả năng cao là không thực hiện được, thay vì theo đuổi ý nghĩa cuộc sống một cách vô ích, không bằng cứ thế này, coi cuộc sống như một hành động cực kỳ đơn giản — tồn tại.''
''Nhưng khi em nhìn thấy anh, rõ ràng cơ thể nằm dưới lớp chăn đã yếu ớt lắm rồi, ngay cả những hô hấp phập phồng trông cũng rất tốn sức.''
''Rất kỳ lạ, em không hề thấy bất kỳ sự không cam chịu nào trên người anh, dù anh đã kiệt sức nhưng vẫn không hề sợ hãi.''
Thích Thời Tự nhìu chặt mày, suy nghĩ xem nên biểu đạt như thế nào, Hàn Diệp cảm thấy cái đuôi lớn của hồ ly đang nhẹ nhàng quét qua trái tim mình, nghe thấy giọng nói của Thích Thời Tự, kiên nhẫn chờ Thích Thời Tự nói lời tiếp theo.
''Em cảm thấy,'' Thích Thời Tự suy nghĩ: ''Anh đang cố hết sức để theo đuổi sự huy hoàng của cuộc sống trong khoảng thời gian duy nhất mà anh có, dường như nó có kết thúc vào một khắc nào thì anh cũng có thể đón nhận.''
''Có lẽ em đã từng nhìn thấy những biểu hiện tương tự trong rất nhiều tác phẩm văn học, nhưng mà,'' Giọng điệu của Thích Thời Tự cuối cùng mang theo một chút chế nhạo: ''Thấy sắc nảy lòng tham có lẽ sẽ chuẩn xác hơn so với linh hồn rung động.''
''Ngay một khắc đó, em muốn theo đuổi điều mình hằng mong muốn.''
Hàn Diệp làm sao có thể không hiểu giọng điệu của Thích Thời Tự, câu nào là muốn che giấu sự thật, câu nào là chân thành thẳng thắn, chẳng qua là không nói lời nào, cũng phối hợp cười với Thích Thời Tự, nỗi đau trong lòng anh vô thức lan rộng.
''Thế nên, đã theo đuổi được chưa?''
Lần đầu tiên Thích Thời Tự không tránh né ánh mắt của Hàn Diệp, vô cùng nghiêm túc trả lời: ''Em nghĩ em đã theo đuổi được rồi.''
Hàn Diệp trong thoáng chốc liền hiểu được ý của Thích Thời Tự — Vậy theo đuổi là đang ám chỉ chính mình sao?
Tiểu Thất của anh...
Những gì Thích Thời Tự theo đuổi là tự do, là bản thân.
Từ lâu hắn đã làm một đứa trẻ ngoan, cuối cùng vẫn bị Thích Uyển ném vào công viên giải trí. Từ lâu hắn đã làm cái bóng đứng sau lưng Thôi Húc, cuối cùng vẫn không có người nào thương tiếc cho sinh mạng của hắn, sau đó, khó khăn lắm hắn mới chấp nhận số phận, thích một người, cuối cùng lại trở thành thế thân cho người khác.
Ở mỗi một giai đoạn, đều không tìm được chính mình.
Thích Thời Tự yêu Hàn Diệp, vừa gặp đã yêu sao? Có lẽ vậy, thiếu niên kia bị vùi lấp trên giường, chờ hắn tới cứu. Là Thích Thời Tự cứu, không liên quan tới những người khác.
Một khắc tâm tư kia nảy mầm, cũng coi như là chuyện bình thường.
Nhưng Hàn Diệp không phải giấc mơ thuở thiếu thời của hắn.
Những thẻ bài chưa kịp đóng lại, những trò chơi trên tivi, còn có trái banh nằm trong góc.
Đôi khi hắn cũng tự hỏi phải chăng Hàn Diệp đã phát hiện ra dấu vết cuộc đời của hắn trong không gian bí mật, nếu không tại sao mỗi một lần không hẹn mà gặp như vậy, đều có ký hiệu của Hàn Diệp.
Cái này đương nhiên là không thể nào.
Thôi Húc không thường xuyên về thăm nhà cũ, thậm chí hắn cũng chưa từng gặp Thôi Húc vì những năm này cố ý hay vô ý tránh né, làm sao Hàn Diệp có thể biết hắn chứ?
Có thể do ánh mặt trời lúc đó quá ảm đạm, thế nên ngay cả màu sắc rực rỡ trên tivi cũng được đánh dấu bằng vệt sáng rõ ràng.
Hắn luôn nghe thấy tên của Hàn Diệp.
Nghe được những chuyện mà Hàn Diệp và Thôi Húc đã trải qua.
Cách một căn phòng nghe thấy tiếng máy chơi game của bên kia, nghe thấy động tác Hàn Diệp ngăn Thôi Húc tắt nó đi, chơi thêm một lát nữa.
Có thể hắn không có nhiều niềm vui tuổi thơ, tất cả đều từ những giây phút ''chơi thêm một lát nữa'', hắn biết cái kết của rất nhiều câu chuyện cổ tích, cũng nghe được rất nhiều tiếng GAME OVER phát ra từ trò chơi.
Khi còn nhỏ, hắn cũng từng mong đợi Hàn Diệp xuất hiện, mong đợi xem hôm nay trên tivi sẽ chiếu những câu chuyện gì.
Hóa ra tình yêu sâu đậm không phải vừa thấy đã yêu, sau đó chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, mà là bao năm mộng tưởng, cuối cùng đã đột phá và trưởng thành ở thời điểm gặp gỡ đầu tiên.
Trước khi gặp Hàn Diệp, trong đời hắn hiếm khi làm được việc gì bằng khả năng của mình.
Sau đó hắn cứu một người.
Hoàn toàn thuộc về hắn, hắn cứu Hàn Diệp.
Đủ để hắn thỏa mãn, cũng đủ để cho hắn biết cái gì gọi là tự do, không phải là một thế giới bị ngăn cách bởi một bức tường, mà là điều hắn thật sự khao khát.
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự, thời gian yên tĩnh, lúc này không nói gì cả trông có vẻ rất tốt.
Hai người bọn họ đều là vừa gặp đã yêu.
Mặc dù mọi chuyện cứ quay vòng vòng nhưng may mắn thay, bây giờ vẫn có thể ở bên nhau.
Thích Thời Tự cười: ''A Diệp, câu chuyện của em rất dài.''
''Anh có kiên nhẫn nghe hết nó không?''
''Đương nhiên.''
Thích Thời Tự hỏi, nhưng lại không tiếp tục câu chuyện của mình: ''Vậy anh đợi em một chút, em sẽ viết trước đoạn kết.''
Hàn Diệp vốn muốn nói mình không để ý, nhưng anh đã dừng lại khi nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Thích Thời Tự.
Anh nghĩ, anh phải để ý.
Một ngày tranh chấp đã kết thúc, rặng mây đỏ trên chân trời như bị lửa thiêu đốt cũng chuyển sang màu tím, phối hợp với màn đêm muộn màng, chứng kiến hàng vạn ánh đèn đang sáng lên.
Người đi đường nhộn nhịp, vội vã về những điều chưa biết nhưng cũng kỳ vọng vào tương lai.
Có người chờ ở ngoài cửa, hy vọng kết quả sau cùng sẽ được như mình mong muốn; có người đang dọn dẹp nồi thịt hầm, thưởng thức sự đoàn tụ với người quen cũ, suy nghĩ về cuộc gặp gỡ tiếp theo; có người nắm tay nhau, chờ người khác đến đưa cho mình một cái kết, kể lại câu chuyện một cách trọn vẹn.
Hàn Diệp nghiêng đầu nhìn đôi mắt ngái ngủ của Thích Thời Tự, cảm thấy buồn cười: ''Đợi một chút nữa nhé? Còn chưa tới cạnh xe mà?''
Thích Thời Tự dựa vào bả vai Hàn Diệp, giọng nói nhừa nhựa không tỉnh táo: ''Mệt quá đi...''
Hàn Diệp hết cách, chỉ đành kéo chặt áo của người nọ lại, gió đêm tuy dịu dàng nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo.
''Vậy chúng ta tới đó tán gẫu một chút nhé?''
Thích Thời Tự miễn cưỡng mở mắt mình ra, bởi vì quá mệt cùng với hơi nước dâng lên nơi khóe mắt khi ngáp khiến một giọt nước mắt lăn xuống.
''Trò chuyện một chút, xem xem Tiểu Thất năm đó trừng phạt cái ác, biểu dương cái thiện thế nào?'' Hàn Diệp trêu chọc.
Thích Thời Tự nghe vậy cũng cười: ''Không thể nói là trừng phạt cái ác, biểu dương cái thiện... Cùng lắm chỉ là giúp chút việc mà thôi.''
''Ban đầu tiệm thịt hầm của chú Triệu không tốt, nhưng chú là người hiền lành, cảm thấy một sinh viên đại học như em vừa học vừa làm cũng không dễ dàng gì nên vẫn phát tiền lương như bình thường.''
''Sau đó gặp một chút tranh chấp, em liền nhờ bạn học luật pháp đến giải thích tình huống.''
Hàn Diệp cảm thấy Thích Thời Tự rất giỏi tránh nặng tìm nhẹ, vẻ mặt khó tin: ''Chỉ là tranh chấp?''
Thích Thời Tự cũng không ngờ Hàn Diệp lúc này lại nhạy cảm như vậy: ''Ừm... Chắc là có mấy tên côn đồ?''
Hàn Diệp: ''Ôi, Tiểu Thất nhà ta hoang dã quá, diễn phim kungfu ở trường đại học à?''
Bây giờ Thích Thời Tự đã tỉnh táo rồi, nghe Hàn Diệp nói năng kỳ cục, cười mắng: ''Dùng lý trí thuyết phục người ta có được không ạ?''
Lấy lý phục người, chẳng qua là những người đó không nghe hắn khuyên bảo, hắn cũng không có biện pháp, ấn 110 đến giáo dục một phen.
Hắn vẫn phải cảm ơn Thôi Đình vì đã không thật sự nuôi hắn thành một tên vô dụng.
''Cho nên chú Triệu mới thích em đến vậy à?''
Thích Thời Tự không còn cách nào khác, bị ánh mắt thăm dò của Hàn Diệp nói rằng hắn nên thành thật thì tốt hơn, bèn nói thật: ''Đỡ cho chú Triệu một cú, xuất huyết dạ dày phải nằm viện một khoảng thời gian.''
Hàn Diệp cười nhạt.
''Thích Thời Tự, em...''
Thích Thời Tự đứng dưới ánh sáng, hôn lên cánh môi anh, gần như là thành kính.
Ánh sáng lan tỏa dọc theo đường nét của hắn, nửa sáng nửa tối.
Giống như anh đang đối mặt với một Thích Thời Tự đã biết và một Thích Thời Tự chưa từng biết.
May mắn thay, anh vô cùng cảm động.
Hàn Diệp hôn đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.