Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 4:




Khi Thích Thời Tự tỉnh lại thì không nhìn thấy Hàn Diệp, chỉ thấy những đóa hoa thủy tiên trắng ở bên mép giường.
Hắn muốn gượng người dậy, nhưng lại bị cơn đau ở thắt lưng khiến cơ thể bủn rủn không chống đỡ nổi, lúc ngã xuống còn suýt chút nữa đập trúng góc nhọn của chiếc bàn cạnh giường.
Như thể công tắc cảm giác đau được bật lên, cơn đau ở thắt lưng chợt trở nên dữ dội liên tục cùng dạ dày cũng bắt đầu làm loạn. Thích Thời Tự cứ nghĩ mình đã quen với cơn đau, được dạy cho một bài học nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm trên giường, nhẹ nhàng ngửi mùi hương yên tĩnh của Hàn Diệp vẫn còn vương từ cổ tay chưa tan, để chống lại mùi thuốc khử trùng nồng nặc kéo đến, kẻo bụng dạ của hắn nóng lên, ép thành cơn nôn mửa.
Hàn Diệp vừa vào cửa đã nhìn thấy Thích Thời Tự mềm nhũn vùi mình vào trong chăn, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhìn không khá hơn trước là mấy. Lại nhìn thấy hắn đang khẽ khoác cổ tay mình lên chóp mũi, đầu ngón tay trắng bệch rơi ra khỏi chăn, Hàn Diệp không kiềm được lo lắng sợ hắn bị lạnh.
Thích Thời Tự cảm thấy đầu óc mơ màng chóng mặt, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh đóng cửa, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy người trước mắt không rõ cho lắm, trong lòng vô thức cho rằng đó là quản lý Triệu Lục của mình tới đón hắn về đoàn làm phim. Hắn thấp giọng ho khan mấy tiếng, hắng giọng một cái: "Bây giờ em không bò dậy nổi, anh làm thủ tục xuất việc trước đi, rồi lát nữa tới giúp em, chúng ta trực tiếp về đoàn làm phim là được rồi.''
Hàn Diệp nghe tiếng, nhíu mày không vui, thầm nhận ra ý thức của Thích Thời Tự hiện giờ không rõ nên nhận nhầm anh thành người ngoài, nhịn một chút không lên tiếng, suy nghĩ xem Thích Thời Tự còn có thể làm những gì.
Thích Thời Tự nghĩ đợi lát nữa phải quay lại phim trường bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng mãi vẫn không nghe thấy Triệu Lục lên tiếng đáp lại, cảm thấy nghi ngờ, nhưng bây giờ lại không có đủ sức chống đỡ, chỉ lấy lại bình tĩnh giúp giọng nói của mình ổn định hơn, không run rẩy nữa: "Anh Lục, em không có sao, quay xong bộ phim này là em có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.''
Dừng một chút, lại khàn giọng nói tiếp: "A Diệp, không, tổng giám đốc Hàn muốn em tăng cân, không quay xong bộ phim này sớm thì đoán chừng là rất khó làm được.''
''Lần sau anh ấy gặp em, nếu em không giống người đó, sợ rằng anh ấy sẽ mất hứng.''
Nói xong lời cuối cùng, có lẽ Thích Thời Tự cũng cảm thấy giọng điệu của mình thấp đi, bèn ngẩng mặt mỉm cười với người mà hắn cho rằng là "Triệu Lục''.
Hàn Diệp bị tiếng cười gượng gạo của Thích Thời Tự làm cho nghẹn ngào đến mức gần như không thể đứng vững, anh muốn nói với Thích Thời Tự rằng đừng cười như vậy, anh rất đau lòng, chẳng qua những lời này thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Rốt cuộc anh đau lòng vì ai, trong lòng hai người đều biết rõ. Nhưng anh lại muốn nói, cậu muốn gọi A Diệp thì cứ gọi đi, không cần phải một mực kêu tổng giám đốc Hàn, nhưng e rằng Thích Thời Tự sẽ không nghe theo, ngược lại còn muốn châm chọc anh mấy câu, nói rằng hắn không dám vượt quá phận, Thôi Húc gọi thì được, còn hắn thì không xứng.
Đầu óc quay cuồng mấy hồi, cuối cùng vẫn không nói câu nào, bản thân Hàn Diệp cũng rất kinh ngạc, anh có thể chắp vá lại phản ứng của Thích Thời Tự đối với mỗi câu anh nói và những lời Thích Thời Tự nói, tựa như hắn biết anh rất rõ vậy, nhưng mà ai có thể ngờ rằng giữa bọn họ cùng lắm chỉ là một mối quan hệ giao dịch đơn giản mà thôi, nói yêu thì cũng quá ngông cuồng và phi thực tế.
Hàn Diệp thầm thở dài một hơi, đi lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ Thích Thời Tự dậy, cầm lấy gối mềm đặt sau lưng Thích Thời Tự, tránh cho thắt lưng của hắn bị trống rồi đau. Hành động của tay không ngừng, miệng cũng không quên dặn dò: "Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Kim chủ của cậu chưa có chết đâu, nghỉ ngơi mấy ngày thì có chuyện gì to tát chứ?''
Gần như là một giây khi Hàn Diệp vừa đến gần hắn, Thích Thời Tự liền sực tỉnh lại, hắn vô cùng quen thuộc với hơi thở của Hàn Diệp, còn chưa hoàn hồn hoảng sợ sau khi nhận ra người vừa rồi là Hàn Diệp thì hắn đã được Hàn Diệp ôm vào lòng, bên tai là lời dặn dò dịu dàng.
Chết mất thôi, Thích Thời Tự muốn chui mình vào trong đất, tự nói với mình một tiếng yên nghỉ.
Hắn sợ Hàn Diệp nghe ra chút gì đó từ những gì hắn nói với Triệu Lục, lại mâu thuẫn muốn thoát ra khỏi cái vòng xoáy vô tận này, vì vậy ánh mắt hắn phức tạp nhìn gò má của Hàn Diệp, khẽ liếm cánh môi khô khốc, nói vài câu dò xét không rõ ràng: "Vừa rồi tôi có hơi mê mang, chắc là nói mớ, nói chuyện không rõ ràng, hẳn là anh không để trong lòng nhỉ.''
Hàn Diệp nghe không được giọng nói của hắn vỡ vụn mà còn cứng rắn ép mình nói chuyện, bèn đi tới bên cạnh rót cho hắn ly nước, đưa tới tỏ ý Thích Thời Tự làm trơn cổ họng mình.
Đầu ngón tay của Thích Thời Tự run lên vì ly nước lạnh như băng, suýt chút nữa không ổn định được làm ngã ly xuống, hắn cố gắng hết sức để giữ vững bàn tay yếu ớt của mình, lễ phép nói với Hàn Diệp một tiếng cảm ơn, ngoan ngoãn uống một hớp nước.
Có lẽ... Hàn Diệp quên rằng hắn còn bị bệnh dạ dày.
Thích Thời Tự cụp lông mày, tạo thành bóng trên gương mặt thanh tú, có lẽ là vì đang bị bệnh nên còn mang theo vài phần yếu đuối, Hàn Diệp cảm thấy lòng mình rất đau.
Thích Thời Tự ngậm nước để môi và lưỡi làm ấm nước phần nào rồi mới chậm rãi nuốt xuống. Rốt cuộc là vẫn có hơi lạnh, phủ lên dạ dày liền cảm thấy dạ dày co quắp mấy cái, đau đến mức khiến cơ thể không nhịn được cong lại.
Sau khi ăn khổ, Thích Thời Tự không dám tiếp tục thách thức cơ thể mình nữa.
Dẫu sao, cho dù chỉ có mình quan tâm thì vẫn phải có lòng chăm sóc thân thể của bản thân một chút.
Hàn Diệp lạnh lùng nhìn, không quá vui vẻ nói: "Chấn thương ngay lưng là xảy ra chuyện gì? Tôi không hỏi anh Triệu thì cậu cũng sẽ không nói cho tôi biết à?''
Rồi có chút nổi giận xoa bóp mi tâm: "Cậu là người của tôi, không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt được, Tiểu Tự, cậu nghe có hiểu hay không?''
Khi nghe được hai chữ Tiểu Tự, cả người Thích Thời Tự cứng đờ, hồi lâu mới như vừa sửa sang lại tâm trạng của mình: "Tiểu Húc... Đương nhiên là biết.''
Thích Thời Tự cười rạng rỡ, rất hợp với nốt ruồi son nơi đuôi mắt, xinh đẹp động lòng người.
''Là tôi khiến ngài mất mặt rồi, sau này sẽ không tái diễn nữa.''
Hàn Diệp bỗng cảm thấy những lời này quá kỳ lạ, ý của anh muốn nói cho Thích Thời Tự biết rằng hắn có thể dựa vào anh. Rõ ràng bản thân bị bắt nạt mà một câu cũng không chịu nói cho anh biết, bị tủi thân cũng không nói, mặc dù tai cáo con đã tiu nghỉu cụp xuống nhưng vẫn dụi đuôi vào người anh, cậy mạnh như thể đang nũng nịu, cố tỏ ý rằng nó vẫn ổn.
Quá đau đớn rồi.
''Thích Thời Tự, đừng làm rộn.''
''Tôi rất đau lòng cậu.''
Giọng điệu của Hàn Diệp rất rõ ràng, lời nói rất trịnh trọng. Trong ánh mắt đầy ắp thâm tình, suýt chút nữa là Thích Thời Tự đã tin.
Thích Thời Tự cầm ly thật chặt, phớt lờ những đầu ngón tay lạnh ngắt của mình, buộc bản thân phải dời khỏi tầm mắt của Hàn Diệp đang nhìn mình chăm chú, tự giễu cười một tiếng.
Hắn gật đầu, lúc sau ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã cực kỳ bình tĩnh, lộ ra một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.
''Được.''
Hắn đã có kinh nghiệm, sẽ không như nằm mơ giữa ban ngày. Có mấy lời là nói với người nào, bản thân Hàn Diệp không rõ, nhưng hắn nhất định phải hiểu. Không phải của hắn, một xu hắn cũng không thể đòi được, đến cuối cùng khi hai người đã giải quyết xong rồi, nếu hắn vẫn không thanh minh, chắc chắn sẽ rất khó chịu...
Hàn Diệp không biết tại sao rõ ràng Thích Thời Tự đang cười với anh, nhưng ánh mắt lại như dời sang nơi khác, còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dù sao thì giao tiếp giữa anh và Thích Thời Tự không nhiều, anh không biết sở thích của đối phương, thậm chí cũng chưa từng nghiêm túc nhìn vào mắt của đối phương. Rốt cuộc, bóng dáng giống nhau của Thích Thời Tự và Thôi Húc mới là thứ mà anh nhìn trúng vào thời điểm đó.
Lần này, Thích Thời Tự không chống đỡ nổi mà ngã vào lồng ngực anh, anh mới nghiêm túc quan sát gương mặt của Thích Thời Tự. Thật ra hai người họ chẳng giống nhau một chút nào, nói Thích Thời Tự giống Thôi Húc, quả thật là quá có lỗi với gương mặt của một đại minh tinh, nhưng anh cũng không hiểu tâm trạng của mình thế nào khi cứ khăng khăng cho rằng Thích Thời Tự là kẻ thế thân, đến nỗi đau lòng hay yêu thích hiện tại cũng không biết bên nào mới là thật.
Hai người đối diện nhau không nói lời nào, im lặng hồi lâu, Thích Thời Tự vẫn cầm ly nước không chịu đặt xuống, mặc dù rất hưởng thụ khoảng thời gian hai người ở bên nhau, nhưng cũng có thể nhìn ra sự lúng túng của Hàn Diệp, hắn làm sao có thể cam lòng ép buộc anh, bèn dứt khoát mở miệng cho Hàn Diệp một nấc thang bước xuống: "Không phải anh bận sao? Mặc dù tôi là vì 'vất vả' quá độ nên mới ngã xuống, nhưng cũng không cần phải áy náy một mực trông nom tôi đâu?''
Thích Thời Tự đè vào trọng âm, giọng điệu mập mờ không rõ đúng là rất hấp dẫn, tuy ngoài mặt Hàn Diệp vẫn có thể duy trì hình tượng lạnh lùng, nhưng khi nghe thấy hai chữ ''vất vả'' giả tạo kia vẫn nhanh chóng mất tự nhiên mà chớp chớp mắt.
Lúc này có điện thoại gọi tới, Hàn Diệp ra ngoài nghe điện thoại, sau đó mới bất đắc dĩ che giấu sự ngượng ngùng.
Anh dựa vào tường, cẩn thận đóng cửa lại cho Thích Thời Tự, nghĩ tới sắc mặt của Thích Thời Tự vẫn tái nhợt như vậy, quyết định sắp xếp hôm sau cho hắn làm kiểm tra toàn thân: "A lô?''
Bên phía thư ký hình như rất ồn ào: "Tổng giám đốc Hàn? Chuyện của anh Thích hình như có chút rắc rối.''
Hàn Diệp tò mò nhíu mày, không lên tiếng đáp lại, tỏ ý đối phương tiếp tục nói.
''Bên kia là người của nhà họ Thôi.''
Hàn Diệp sững sờ tại chỗ, suýt chút nữa đã không cầm được điện thoại, cho nên, đây mới là nguyên nhân Thích Thời Tự không muốn nói cho anh biết?
''Minh tinh nhỏ đó hình như là người bên dòng thứ của nhà họ Thôi, chẳng qua là được bà Thôi vừa ý... Tổng giám đốc Hàn, anh còn nghe không?''
Hàn Diệp cảm thấy đầu óc mình vô cùng hỗn loạn, suýt chút nữa đã không tìm lại được âm thanh: "Người nhà họ Thôi, tại sao phải kiếm chuyện với Thích Thời Tự?''
''Tôi cũng không rõ lắm.'' Thư ký có chút khó trả lời: ''Nghe mọi người trên phim trường nói cái người họ Thôi đó đã nhiều lần tìm cách tiếp cận anh Thích, nhưng anh Thích vẫn luôn không để ý tới cậu ta.''
Hàn Diệp ừ một tiếng, cũng không phân phó thư ký tiếp tục tra nữa, tùy ý nhét điện thoại vào trong túi quần, cánh tay yếu ớt buông thõng bên hông.
Anh... Có vẻ không biết gì về Thích Thời Tự.
Trước khi anh kịp định thần lại đã nghe thấy trong phòng bệnh của Thích Thời Tự vang lên một tiếng động rất lớn, giống như âm thanh vật nặng bị rơi xuống đất. Đầu óc Hàn Diệp trống rỗng, không dám nghĩ nữa, vừa vọt vào đã nhìn thấy Thích Thời Tự ngã trên đất, mảnh vỡ bình hoa vương vãi khắp nơi, không biết có khiến hắn bị thương hay không.
Tim của Hàn Diệp đập loạn xạ, gấp đến nỗi hít thở không thông, nỗi sợ hãi đã mất từ ​​lâu giống như huyết mạch của biển sâu, khiến người ta muốn ngạt thở.
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh bước nhanh lên phía trước, đỡ Thích Thời Tự đứng dậy. Thoáng nhìn thấy một mảnh sứ dài cắm vào đùi của đối phương, máu tươi giống như không ngăn được mà điên cuồng chảy ra ngoài, Hàn Diệp không nhịn được nghẹn ngào, đau lòng đến mức cảm thấy đỡ Thích Thời Tự từ từ đứng dậy từ dưới đất lên cũng sẽ làm đau hắn.
Thích Thời Tự cảm nhận được sự hốt hoảng của Hàn Diệp, nhớ tới lời bác sĩ tâm lý đã từng dặn dò hắn. Hàn Diệp bây giờ không được nhìn thấy máu, có lẽ là cái bóng từ cái chết của Thôi Húc để lại trong lòng Hàn Diệp quá lớn, dẫu sao tổng giám đốc Hàn trước giờ chưa từng bất lực như vậy, lần đầu tiên trong đời không thể giành giật được mạng người với tử thần.
Thích Thời Tự bất chấp vết thương trên người mình, nhìn thấy ánh mắt mất đi tiêu cự của Hàn Diệp cùng đôi tay không dám chạm vào vết thương của hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là ép buộc bản thân mình đứng lên, đưa tay che mắt Hàn Diệp lại, ngăn cản anh và máu trên người hắn, không cho Hàn Diệp nhìn thấy hắn bị thương.
''Thật xin lỗi, là A Húc không tốt, Tiểu Diệp của chúng ta đừng quan tâm.''
''Thật xin lỗi, thật xin lỗi, A Diệp đừng sợ, tôi sẽ không bị thương nữa.''
''Nghe lời, đừng nhìn, vết thương nhẹ mà thôi, A Diệp của chúng ta là bình tĩnh nhất.''
Thích Thời Tự cảm nhận được độ ấm giữa những ngón tay của mình, hắn nghịch mái tóc rối bù của Hàn Diệp, cảm thấy người trong vòng tay mình thật đáng yêu, môi của hắn rất lạnh, nhưng hắn vẫn muốn hôn anh.
Đặt một nụ hôn lên trán Hàn Diệp, vẫn không ngừng an ủi.
''A Tự không đau."
Tôi thay A Húc xin lỗi vì đã để anh lo lắng, nếu như A Tự trước mặt anh có thể khiến anh mất khống chế dù chỉ nửa phần, vậy thì tôi thật sự không đau nữa.
Hàn Diệp, Thích Thời Tự tôi cũng chỉ có chút bản lĩnh này, nếu như anh không muốn nữa, tôi cũng sẽ không tranh luận với A Húc, anh có nghe thấy không? Không nghe thấy cũng không sao, suy nghĩ không rõ ràng cũng không sao, tôi vẫn có thể thích cái ôm của anh rất lâu, tôi cũng... Có thể chờ anh rất lâu, chỉ cần anh nhớ... Anh muốn đến, là được rồi...
Hàn Diệp nắm chặt bàn tay Thích Thời Tự đang run rẩy vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn cố chấp đứng ngăn trước mặt anh, không cho anh nhìn thấy một giọt máu nào, bèn thấp giọng lẩm bẩm nói: "A Tự, Thích Thời Tự...''
Thích Thời Tự...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.