Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 42:




Thích Thời Tự ôm lấy Hàn Diệp, tựa như đang lơ đãng hỏi: ''Vừa rồi anh gọi điện thoại với ai vậy? Lại gặp phải vấn đề gì sao?''
Hàn Diệp nhướng mày một cái, vẫn chưa trả lời.
Đúng là có vấn đề, bố mẹ lang thang ở nước ngoài ba năm của anh gần đây muốn trở về nước.
Cái từ ''gần đây'' này cũng rất ảo diệu.
Đủ loại trùng hợp chồng chéo lên nhau luôn mang đến cho người ta bầu không khí ''gió thổi báo giông tố sắp đến''.
Cho dù là Thích Uyển đột nhiên muốn phát triển kinh doanh trong nước, hay là Thôi Đình tìm đến trước cửa, bây giờ còn phải đối mặt với bố Hàn mẹ Hàn đột nhiên trở về nước.
Chẳng lẽ bọn họ đều là vì Thích Thời Tự sao?
Hàn Diệp không biết phải giải thích thế nào với Hàn Thích về mối quan hệ giữa anh và Thích Thời Tự.
Thản nhiên thừa nhận mình yêu Thích Thời Tự sao?
Nhưng năm đó anh vì Thôi Húc mà come out với bố mẹ, cùng với những biểu hiện trầm cảm sau đó, làm sao bây giờ có thể thừa nhận là anh yêu nhầm người rồi?
Hàn Thích sẽ không thừa nhận Thích Thời Tự.
Hàn Diệp có chút khổ sở nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Thích Thời Tự, không khỏi thở dài.
Lúc đầu cứ tưởng mở lòng ra được với nhau là có thể có được một mối tình đến khi đầu bạc, hôm nay mới phát hiện ra phía trước còn có vô số chướng ngại vật đang ngáng đường, căn bản không quan tâm người trong cuộc khó khăn ra sao.
Đột nhiên Hàn Diệp hiểu được nguyên nhân khiến Thích Thời Tự không chịu mở miệng ra giải thích gì cả, tựa như anh bây giờ vậy, cái gì cũng không muốn nói.
Vì vậy, anh nhích lại gần Thích Thời Tự, gác cằm lên cổ hắn, buồn bực nói: ''Không có gì, chuyện công việc thôi...''
Thích Thời Tự, anh nghĩ, anh cũng phải viết xong kết cục, mới có thể nói ra tất cả câu chuyện với em mà không giữ lại chút gì.
Càng kiềm chế càng bình tĩnh, càng khó mà suy nghĩ được sau này sẽ phát sinh những gì.
Thích Thời Tự đang điều chỉnh vị trí của máy chiếu, hỏi anh muốn xem phim nào.
Hàn Diệp không đáp lời.
Bọn họ giống như lúc nào cũng chỉ ở nhà.
Lúc đầu là vì thân thể của Thích Thời Tự cần phải được tĩnh dưỡng, không thể không ở nhà, tránh cho bệnh tình thêm nặng.
Sau đó là vì nhiều chuyện khác nhau, khiến lớp phòng thủ của hai người càng lúc càng dày, không còn hứng thú ra ngoài chơi nữa.
Hiện giờ, mắt thấy sóng gió sắp ập tới, đây là thời điểm tốt nhất.
Hàn Diệp nhớ tới nửa tháng trước, Thích Thời Tự đứng dưới núi nói đùa một câu: ''Công viên giải trí.''
Tâm tư dao động: ''Tiểu Thất, đến công viên giải trí không?''
Bàn tay cầm điều khiển từ xa của Thích Thời Tự cứng lại, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Diệp: ''Bây giờ sao?''
Hàn Diệp từ chối cho ý kiến: ''Ngay bây giờ!''
Thích Thời Tự có chút rối rắm.
Hắn muốn đi không? Đương nhiên là muốn, dù sao vẫn chưa được ngồi vòng đu quay khổng lồ, tuy rằng cảm giác hoàn toàn khác biệt với lúc nhỏ, hắn cũng biết cho dù có lên đến điểm cao nhất cũng sẽ không hái được một ngôi sao nào, nhưng hắn vẫn muốn bù đắp cho những tiếc nuối khi còn bé.
Nhưng làm sao cơ?
Dư âm của tiếc nuối quá dài, thật ra bây giờ hắn cũng không biết nên đối phó với những loại tâm tư nhạy cảm đó ra sao.
Những cảm xúc này thúc đẩy phản ứng của hắn, lỡ đâu sẽ khiến Hàn Diệp không vui thì sao?
Hơi muốn từ chối.
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự cúi thấp đầu, không biết lại đang xoắn xuýt chuyện gì, anh bèn dứt khoát kéo tay Thích Thời Tự, gọi điện thoại cho thư ký sắp xếp.
Nói một cách dễ dàng, cho dù là bạn trai của tổng giám đốc Hàn, đi du lịch nước ngoài hay không đi du lịch nước ngoài, chỉ là đến công viên giải trí thì vẫn phải có thẻ.
Thích Thời Tự đi đến chốn cũ một lần nữa, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
Hồi đó hắn còn nhỏ con, nhìn thấy tất cả mọi thứ đều vô cùng khổng lồ, thậm chí chiều cao của nón trong tay cũng bằng đường kính của đầu hắn.
Mà hắn của bây giờ, đứng ở chính giữa, không có nón trên tay, xung quanh cũng không có du khách, không có đèn màu sặc sỡ và con nít cầm bong bóng bay trên tay, càng không có cô bé nào cần hắn an ủi.
Không có gì cả.
Chỉ có Hàn Diệp ở bên cạnh hắn.
Thật ra Hàn Diệp không có ký ức rõ ràng đối với công viên giải trí.
Khi còn nhỏ, sức khỏe của anh không tốt, dù chơi thể thao rất nhiều nhưng cũng có nhiều thứ vẫn không dám làm.
Sau đó thân thể khỏe lại rồi, anh vẫn luôn bình tĩnh tự chủ, chưa bao giờ có hứng thú đối với những nơi vui chơi giải trí như công viên.
Thế nên hai người chạy như bay tới công viên giải trí rồi trố mắt nhìn nhau, không biết phải chơi thế nào.
Thích Thời Tự và Hàn Diệp nhìn nhau, rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười.
Không cần mua vé, trực tiếp vào chơi là được.
Đầu tiên là tháp rơi tự do, cánh tay của Hàn Diệp và Thích Thời Tự dính chặt vào nhau, nhưng làn gió mát vẫn trượt qua khe hở khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
Hàn Diệp cười nói: ''Thích Thời Tự, em có sợ không?''
Thích Thời Tự nhướng mày, nhìn Hàn Diệp một cái: ''Sợ ạ.''
Được lắm, lần nào cũng có thể giết chết cuộc trò chuyện, không hổ là em, Thích Thời Tự.
Hàn Diệp không nói nên lời.
Ngược lại Thích Thời Tự cực kỳ vui vẻ, bắt đầu trêu ghẹo: ''Cho nên lát nữa A Diệp nhất định phải bảo vệ em thật tốt.''
Vừa dứt lời, Hàn Diệp còn chưa kịp phản ứng, ngậm chữ ''được'' ở trong miệng bị tháp rơi tự do nâng thẳng lên cao làm cho nín trở về.
Mái tóc của Thích Thời Tự tung bay, cảm giác mất trọng lực rất rõ ràng.
Nếu sợ hãi, có lẽ lựa chọn tốt nhất là nhắm mắt lại, không nhìn mình điên cuồng lao xuống đất, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm Hàn Diệp, một cái cũng không chịu rời đi.
Hàn Diệp bị cả kinh, suýt chút nữa là la lên.
Đừng đột ngột như vậy được không, nếu một tuyển thủ nhảy bungee như anh mà hét ra tiếng thì ai mất mặt đây?
Hàn Diệp không nhịn được oán thầm.
Lơ lửng giữa không trung, cuối cùng anh cũng lấy lại được hơi thở, từ từ mở mắt ra, quay đầu lại muốn xem tình trạng của hồ ly nhỏ một chút, nào ngờ lại bắt gặp ánh mắt nóng rực kia của Thích Thời Tự.
Hàn Diệp giật mình.
Thích Thời Tự cũng không tránh đi, ánh mắt lưu luyến.
Hàn Diệp sau khi kinh ngạc thì khẽ cười.
Làm sao anh có thể quên chứ?
Họ là lớp áo giáp cuối cùng của nhau, là nguồn gốc của lòng dũng cảm và sức mạnh.
Có thể chạm vào được nhiệt độ của nhau, vĩnh viễn ở trong tầm mắt của nhau, làm sao còn có thể sợ hãi?
Trong ánh mắt Thích Thời Tự lộ ý cười, ngay cả âm thanh theo tốc độ cao lao xuống cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng hắn có thể nhìn thấy Hàn Diệp làm khẩu hình với hắn: ''Anh yêu em.''
Tình yêu được bộc lộ vừa phải, cả hai đều không bỏ lỡ.
Vững vàng đáp xuống đất.
Trước khi Thích Thời Tự cởi đai an toàn, liền bị Hàn Diệp cưỡng hôn trên ghế ngồi.
Hàn Diệp có chút thưởng thức nhìn Thích Thời Tự mở to hai mắt, rồi dần dần đưa tay từ sau đầu đối phương sang một bên cổ.
Giữa răng môi là mùi bạc hà lạnh thấu xương, hôm nay Thích Thời Tự không xịt nước hoa, nhưng Hàn Diệp vẫn cảm thấy rất dễ ngửi.
Không nhịn được, lại hôn sâu thêm một chút.
Thích Thời Tự liếm đầu lưỡi của Hàn Diệp, mút nước bọt từ gốc lưỡi, dần dần chiếm lấy quyền kiểm soát.
Có chút điên rồi.
Nhưng như vậy thì sao?
Cùng nhau điên đi...
Khi hai người tách ra, Thích Thời Tự vẫn còn gặm nhấm ở cổ Hàn Diệp một hồi, không thỏa mãn.
Hàn Diệp hít nhẹ một hơi vì đau, nhưng vẫn thuận theo nghiêng người về phía trước để Thích Thời Tự thuận lợi làm việc.
Lát nữa rồi tính sổ sau.
Hàn Diệp sờ vào dấu răng rướm máu, cười lạnh nói với Thích Thời Tự: ''Sợ à?''
Căn bản không cho Thích Thời Tự cơ hội giải thích.
''Sợ nhưng không nhắm mắt, toàn bộ quá trình đều nhìn anh chằm chằm?''
''Thích Thời Tự, anh thật sự bảo vệ em rất tốt.'' Câu cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Thích Thời Tự không nhịn được cười, dỗ dành: ''Sợ thật mà, nhưng muốn nhìn anh cũng là thật.''
''Nhìn anh với không sợ thì có liên quan gì?''
Thích Thời Tự rất nghiêm túc trả lời: ''Có ạ.''
Nhìn anh, em cảm thấy điều đáng sợ nhất trên đời này là lại bị bỏ rơi vào lúc này, tại đây.
Hàn Diệp không nói.
Hồ ly nhỏ nhà mình quá biết cách trêu ghẹo, tổng giám đốc Hàn bày tỏ chỉ muốn cưng chiều.
Vòng đu quay đẹp nhất khi màn đêm buông xuống, hai người ăn ý chừa vòng đu quay lại đến cuối cùng.
Hàn Diệp kéo Thích Thời Tự đến chơi tàu lượn siêu tốc: ''Thêm lần nữa nhé?''
Thích Thời Tự cười đáp: ''Được!''
Tàu lượn siêu tốc lúc bắt đầu rất chậm, sau khi lao xuống, âm thanh ken két khiến người ta ê răng của đường ray vang lên đặc biệt rõ ràng.
Tiếng gió rất lớn, lại không thể che giấu được tiếng thở dốc của người bên cạnh.
Hàn Diệp nghiêng đầu đối mặt với Thích Thời Tự, cười mắng: ''Chúng ta có thể tôn trọng trò chơi này một chút không?''
Thích Thời Tự nghe lời quay đầu lại, lộ ra gò má xinh đẹp.
Đây là góc nhìn từ trên cao.
Nỗi sợ hãi có phải là nguyên nhân khiến adrenaline tăng cao không? Nhưng lực kéo do không trọng lượng mang lại khiến hắn cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Cảm giác bị kéo đi, cảm giác cực kỳ tự do, cảm giác nguy hiểm đến tính mạng khiến da đầu tê dại.
Thích Thời Tự cảm thấy bệnh tình của mình hẳn là nghiêm trọng lắm rồi, cho nên mới luôn muốn nhìn chằm chằm vào Hàn Diệp một khắc không ngừng thế này.
Tìm về một chút nhân gian nhỏ bé chỉ thuộc về riêng hắn.
Như thế này, hắn mới có thể kiểm soát bản thân không di chuyển đai an toàn trên người.
''Bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng.''
''Kích thích, máu me, tự sát và vô số ý nghĩ xấu xa không có nơi nào bộc phát, tôi rất ngạc nhiên tại sao cậu vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh này.''
''Bệnh nhân không bao giờ muốn tự làm hại bản thân mà chỉ khao khát cảm giác được giải thoát khi tự làm hại chính mình.''
''Thích Thời Tự, cậu rất bình thường, bình thường đến mức tôi căn bản không có biện pháp trị liệu nào dành cho cậu cả.''
Lúc đó hắn đã trả lời thế nào.
Hắn nói: ''Tôi không có khao khát muốn chết, có lẽ là vì từ trước tới giờ tôi chưa từng sợ chết.''
''Tôi có thể duy trì bình tĩnh, là bởi vì tôi thật sự không muốn chết.''
Ngón tay đã mò mẫm đến nút dây đai an toàn, vẻ mặt Thích Thời Tự gần như thẫn thờ.
Cảm giác bay ra ngoài là thế nào?
Là tự do sao?
Là không còn gò bó?
Hay là, có thể bỏ lại mọi thứ ở phía sau?
Thật sự rất muốn trải nghiệm...
Ngón tay của Thích Thời Tự bắt đầu dùng sức.
''Tiểu Thất!''
Hàn Diệp mang theo nụ cười gọi hắn.
Thích Thời Tự cuối cùng cũng tỉnh lại, rút tay về.
Nghiêng đầu liền nhìn thấy Hàn Diệp đang bày tỏ tình yêu với mình.
''Muốn chụp hình!''
Hành động như vậy không phù hợp với tính cách của Hàn Diệp, nhưng Thích Thời Tự của anh chưa từng có, càng không biết nên nhận thức thế nào, chỉ có anh, chỉ có anh mới có thể bù đắp tất cả những tiếc nuối đó vào lúc này.
Đã như vậy, tại sao không để anh làm thế?
Gương mặt Hàn Diệp nhuộm ý cười. Tình yêu của anh đang chờ đợi anh đến để trọn vẹn.
Đột nhiên Thích Thời Tự cười một cái, chậm rãi đưa tay ra.
Hắn thật sự không muốn chết.
Thế giới này, quá tốt đẹp.
Cuối cùng hai người cũng có được một bức hình.
Hàn Diệp có chút kinh hãi nhìn Thích Thời Tự.
''Đại minh tinh, sao không nhìn ống kính?''
Hàn Diệp: ''Nhìn anh làm gì? Nhìn ống kính đi!''
Thích Thời Tự tóm lấy Hàn Diệp đang lao tới muốn chụp một bức ảnh khác.
Không thèm quan tâm nói: ''Rất đẹp rồi, chụp anh đẹp, chụp em cũng đẹp.''
Hàn Diệp có chút khó chịu: ''Nhưng không hoàn hảo...''
Thích Thời Tự ngắt lời: ''Hoàn hảo rồi.''
''Cho dù không hoàn hảo, chúng ta vẫn còn có lần tiếp theo, lần sau đó, sau sau đó nữa. Không nhất thiết là phải lần này.''
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn Thích Thời Tự bình tĩnh, vẻ mặt phức tạp.
Nhưng lỡ đâu...
Lỡ đâu, đây thật sự là lần duy nhất thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.