Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 47:




Hàn Diệp sốt ruột nhìn đồng hồ, không hiểu mục đích bố muốn anh trực tiếp tới sân bay là gì.
Chuyến bay liên tục bị trì hoãn, mà kiên nhẫn của anh đã gần như cạn kiệt.
Mọi người hay suy nghĩ quẩn quanh mỗi khi họ nhàm chán rảnh rỗi.
Là tổng giám đốc Hàn, anh hiếm khi phải chờ đợi một ai đó. Tại các bữa tiệc riêng tư, ít nhiều gì cũng sẽ có lý do để mình tới trễ.
Những năm này, Thích Thời Tự cũng chỉ từng để anh chờ đợi một lần.
Lần đó anh đợi gần nửa giờ, cuối cùng rời đi có lẽ là vì không nhìn thấy Thích Thời Tự, trước khi đi còn để lại một câu: ''Nếu Thích đại minh tinh đã bận rộn đến vậy, tôi cảm thấy cậu vẫn nên tập trung làm tốt chuyện của mình thì hơn.''
Hẳn là lúc ấy anh đang bực bội, mà bây giờ xem ra Thích Thời Tự còn phải bận rộn hơn anh, nhưng rất nhiều lần, Thích Thời Tự chưa từng đến muộn.
Hoặc nói đúng hơn là vẫn luôn một mực chờ anh.
Có đôi khi không kịp cũng cố gắng không để lộ vẻ mặt mệt mỏi ở trước mặt anh, sau khi trằn trọc mấy tiếng đồng hồ trước khi máy bay hạ cánh, hắn sẽ ép mình ngủ trong xe một lúc, sợ tinh thần của mình sẽ làm ảnh hưởng đến hứng thú của anh.
Nếu có đủ thời gian, chỉ cần anh vừa đẩy cửa là có thể nhìn thấy Thích Thời Tự đang nấu cơm trong phòng bếp.
Cũng không biết hắn học những thứ này ở đâu, ngay cả một người kén chọn như Hàn Diệp cũng khen thức ăn do Thích Thời Tự nấu rất khá.
Hàn Diệp nghĩ đến những chi tiết trước đó, mặt mũi cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhưng tại sao Thích Thời Tự phải đưa cái hộp đó cho anh chứ?
Rõ ràng anh nguyện ý chẳng hay biết gì...
Nếu biết những chuyện này rồi, làm sao anh có thể không hận hắn?
Chỉ có Hàn Thích trở về một mình.
Từ xa, Hàn Thích đã nhìn thấy con trai mình đang đứng nghe điện thoại giữa đám đông, tựa như một cây trúc cao ngất trời.
Đúng là Hàn Thích nghe tin của Thôi Đình nên mới quay trở về.
Còn nghe được một số tin đồn...
Thích Uyển.
Chuyện năm đó, ông ta không hối hận, nhưng cho dù Thích Thời Tự có là con trai của Thích Uyển, ông ta cũng không thể tiếp nhận chuyện Hàn Diệp ở bên một người không được rõ ràng.
Huống hồ... Huống hồ làm vậy cũng quá có lỗi với Thôi Húc...
Đứa bé Thôi Húc kia cũng coi như là ông ta nhìn nó trưởng thành, tình yêu của ông ta dành cho Thôi Húc cũng không kém cạnh Hàn Diệp là bao.
Sau đó Thôi Húc bất ngờ qua đời, Hàn Diệp tan vỡ nói với ông ta rằng anh thích Thôi Húc, cũng bởi vì đối tượng là Thôi Húc nên ông ta mới dễ dàng duy trì thái độ tha thứ.
Ông ta cho phép Hàn Diệp tưởng nhớ Thôi Húc, dù sao cũng chỉ mấy năm, nhiều nhất cũng chỉ mất mười mấy năm. Hàn Diệp còn trẻ, không thể nào cả đời này chỉ thích mỗi một mình Thôi Húc.
Nhưng Thích Thời Tự là sao chứ?
Hàn Thích vừa nghĩ đến mớ hỗn độn Hàn Diệp gây ra đã giận mà không có chỗ phát tiết.
Hai người gặp nhau nhưng không cảm nhận được một chút tình cảm hạnh phúc bố con đoàn tụ nào, đôi bên nhìn nhau không nói gì cả.
Trong lòng Hàn Diệp rõ như gương, tuy không biết thời cơ Hàn Thích chân chính trở về nước, nhưng vì chuyện gì, những ngày qua anh cũng rõ mấy phần.
Hàn Diệp bất lực tự giễu, quay đi quay lại chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng phỏng chừng Hàn Thích không biết chuyện mà ông ta một mực lo lắng đã giải quyết xong rồi.
Uổng phí anh còn lo lắng mình sẽ không chịu đựng được cuộc thử thách của bố mẹ, không che chở được cho Thích Thời Tự, nào ngờ người ta còn không chịu cho anh ngay cả một cơ hội để bảo vệ.
Hàn Thích liếc nhìn Hàn Diệp ở nơi đó, lạnh lùng nói: ''Đi thôi.''
Vẻ mặt Hàn Diệp có chút mất tự nhiên, nhưng anh không muốn bố mình dây dưa gì nhiều với chuyện này: ''Con với Thích Thời Tự đã chia tay rồi. Không cần phải đi, bố nghe xong kết quả rồi thì cứ trực tiếp mua vé máy bay, ở đây chờ máy bay tới là được.''
Cuối cùng Hàn Thích cũng hiểu vì sao Hàn Diệp lại thất thần: ''Chia tay? Con hành động cũng nhanh đấy, bây giờ nhìn ra bộ mặt thật của thằng nhóc đó rồi?''
Hàn Diệp không biết tại sao mình lại không thích nghe người khác mắng Thích Thời Tự, khẽ cau mày: ''Bố đừng nói mấy lời quá khó nghe...''
Thấy Hàn Diệp còn dám phản bác, Hàn Thích đè nén lửa giận, nhẫn nại nói: ''Trở về rồi nói, chuyện thế này, nói ở bên ngoài sẽ khiến người ta chê cười!''
Thật nực cười, sau khi vấp ngã nặng nề như vậy mà anh vẫn còn bảo vệ Thích Thời Tự.
Cuối cùng hai người vẫn lên xe.
Đường từ sân bay đến khu đô thị không bị tắc nghẽn, khung cảnh ban đêm lần lượt lướt qua, Hàn Diệp bị đèn đường muôn hình muôn vẻ đong đưa làm cho nhức đầu.
Gần đây anh dùng công việc để làm mình tê dại, đúng là không chú ý nghỉ ngơi.
Hàn Thích nghiêng đầu nhìn Hàn Diệp, cười lạnh nói: ''Bởi vì chuyện tình cảm mà khiến bản thân chật vật thành ra thế này, Hàn Diệp con thật đúng là có tiền đồ!''
Hàn Diệp không muốn nói nhiều: ''Bố, con cảm thấy đây là chuyện của con.''
Hàn Thích: ''Chuyện của con? Chuyện của con mà chú Thôi phải gọi điện thoại cho bố về lại nơi này? Dì Thích Uyển của con sẽ đặc biệt từ nước ngoài trở lại?''
''Hàn Diệp, con sẽ không cho rằng bố thật sự là vì chuyện tình cảm của con nên mới trở về đó chứ?''
Đôi mắt Hàn Diệp sâu thẳm trong bóng tối, không nhìn ra là tâm tư gì.
''Dù sao tóm lại vẫn là Thích Thời Tự.''
Hàn Thích nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Hàn Diệp thì bốc hỏa, không nhịn được rống lên: ''Chính là vì Thích Thời Tự! Làm sao? Bây giờ vẫn còn nhớ nó không quên phải không?''
Hàn Diệp tự giễu trong lòng: Anh nào dám.
Nhớ không quên? Đi cùng Thích Thời Tự một chuyến như vậy, anh đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, không còn muốn nghĩ nữa.
Ngược lại, hiện tại anh mới có chút cảm giác giống với Thích Thời Tự khi nói câu đó với anh.
''Yêu và hận là những thứ lãng phí quá nhiều thời gian.''
Lãng phí tình cảm của con người một cách vô ích, chẳng có ích lợi chỗ nào cả.
Anh là cảm thấy mệt mỏi.
Không muốn lại nhắc về chuyện này, không muốn suy nghĩ tới Thích Thời Tự, cũng không muốn nghe thấy bất cứ một chuyện nào có liên quan đến chuyện của bọn họ.
Hàn Thích không nhìn được dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của Hàn Diệp cùng với thái độ qua loa cho xong việc, gần như là giận không kiềm được: ''Chẳng lẽ mày không biết Thích Thời Tự nó...''
''Ầm!''
Cú va chạm mãnh liệt đã khắc sâu nửa câu còn dang dở vào trong lòng người.
Sắt và sắt cắt rời phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến người khác ê răng.
Hàn Diệp cảm thấy có thứ chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống trán mình, giọng nói đã không còn phát ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Anh mệt mỏi nâng mí mắt lên, rồi lại nặng nề mà nhắm mắt lại.
Hàn Diệp mất đi ý thức.
- ------------------------------------
Lần nữa tỉnh lại, ánh mắt có nửa giây không thể nhìn thấy mọi vật.
Hàn Diệp chịu đựng cơn đau nhức trên người, cố gắng thích ứng với ánh sáng xung quanh.
Hẳn là bọn họ đã gặp tai nạn giao thông...
Thế nên bây giờ là đang ở bệnh viện sao?
Cuối cùng tầm mắt mơ hồ cũng thấy rõ được một chút, đáng giá những vật dụng xa lạ xung quanh, Hàn Diệp nhanh chóng xác nhận tình trạng của mình.
Trí nhớ đêm hôm đó dần dần hồi phục.
Bố anh thì sao?
Dù sao Hàn Diệp cũng chỉ bị thương nhẹ, cộng thêm các biện pháp an toàn thích đáng nên không sao cả, nhưng Hàn Thích thì sao?
Hàn Diệp lảo đảo nhổm dậy, muốn gọi bác sĩ tới để hỏi tình huống.
Bèn trông thấy một người tiến vào phòng bệnh của mình.
Người đến là Thích Dương.
Thích Dương đang xách cơm hộp đóng hộp, vẻ mặt vẫn che giấu trước sau như một.
Ngây thơ như ánh mặt trời — mỗi một thiếu niên mười lăm mười sáu nào cũng sẽ như thế này.
Hàn Diệp không quen biết người trước mắt, anh vốn định lên tiếng hỏi, nhưng có thể là do hôn mê quá lâu nên giọng khản đặc không nói ra được.
Thích Dương thấy người tỉnh rồi, cũng không kinh ngạc, đầu tiên là rót một ly nước cho Hàn Diệp, tự nhiên nói: ''A Diệp, anh tỉnh rồi, xem ra bác sĩ nói không sai. Anh uống một ly nước trước để thấm giọng đi ạ!''
Hàn Diệp uống ly nước, tuy không biết rõ thân phận của thiếu niên trước mặt, nhưng anh lo lắng cho Hàn Thích, mà dưới mắt hiện giờ chỉ có mỗi một thiếu niên này, thế nên anh chỉ muốn nhanh chóng xác nhận tình trạng của Hàn Thích.
Hàn Diệp khàn giọng hỏi: ''Người đến đây cùng tôi đâu rồi? Bây giờ có ổn không?''
Động tác mở hộp cơm của Thích Dương dừng một chút, ngay sau đó là cong cong đuôi mắt nhìn Hàn Diệp: ''À, chắc là anh nói chú Hàn, chú Hàn bị thương nặng hơn anh một chút, phải làm một cuộc tiểu phẫu ở chân, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mà anh A Diệp cứ yên tâm, tình trạng vẫn ổn.''
Sau khi xác nhận xong tình trạng của Hàn Thích rồi, lòng Hàn Diệp mới ổn định lại.
Nhìn thiếu niên không quen không biết trước mắt, gương mặt vừa mới bình tĩnh lại trở nên căng thẳng: ''Cậu là ai?''
Thiếu niên tựa như bừng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc nói: ''Xin lỗi, anh A Diệp, em quên tự giới thiệu chính mình, em là Thích Dương, con trai của Thích Uyển.''
Thích Dương?
Hàn Diệp lục lọi cái tên này, cảm thấy rất quen thuộc.
Âm thanh của Thích Thời Tự vang lên trong đầu.
''Thích Dương đến tìm em...''
''Cậu ta làm em thấy khó chịu...''
Cuối cùng Hàn Diệp cũng biết cảm giác quen thuộc của cái tên này đến từ nơi nào, nhíu mày đặt câu hỏi: ''Cho nên cậu là em trai của Thích Thời Tự?''
Thích Dương cũng không ngờ Hàn Diệp vẫn còn nhắc tới Thích Thời Tự.
Biểu cảm thoáng chốc có chút cứng ngắc, nhưng chỉ che giấu bằng cách dựng bàn ăn của Hàn Diệp lên, cẩn thận dọn xong thức ăn.
Cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Diệp: ''Nhiều ngày rồi anh A Diệp vẫn chưa ăn cơm, nhất định là đã đói bụng rồi, hay là anh nếm thử đi đã?''
Hàn Diệp không có ấn tượng gì tốt với người nhà họ Thích.
Bèn lãnh đạm bày tỏ: ''Không cần, tôi vừa mới tỉnh lại nên không có khẩu vị, tôi có thể hỏi điện thoại của tôi đang ở nơi nào không?''
Thích Dương không ngờ thái độ của Hàn Diệp lại lạnh lùng cứng rắn như vậy, âm thầm khẽ cắn răng.
Nhưng vẫn giữ một điệu bộ ngây thơ: ''Chắc là điện thoại mất rồi, tai nạn giao thông nghiêm trọng đến vậy mà! Sao lần đầu anh A Diệp gặp em mà lại tỏ ra thù địch như vậy chứ?''
Hàn Diệp vốn muốn phủ nhận, nhưng mới đầu hai người bọn họ cũng chẳng quen biết gì nhau, mỗi một tiếng đều là anh A Diệp làm anh đau cả đầu, sau đó lại nghĩ tới Bích Loa Xuân cao cấp mà Thích Thời Tự từng miêu tả về Thích Dương thì muốn nôn.
Nhưng anh đang ở nơi này, nên không trả lời.
Âm thanh của Thích Dương mềm nhũn, giống như đang tủi thân: ''Mặc dù em biết thái độ của anh A Diệp đối với em không tốt một phần nguyên nhân là vì mẹ, nhưng anh cũng đừng làm khó dễ cơ thể của mình, ăn một chút nhé?''
Hàn Diệp không lên tiếng, chỉ cầm đũa lên.
Thích Dương làm bộ lơ đãng nhắc tới: ''Món này là măng tây hầm, em từng nghe anh Thôi Húc nói anh thích ăn...''
Hàn Diệp dừng lại, khó tin nhìn Thích Dương: ''Cậu nói Thôi Húc? Cậu biết Thôi Húc?''
Thích Dương nhìn phản ứng của Hàn Diệp đúng như trong dự đoán, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đúng lý ra là vậy: ''Đúng vậy, anh trai không nói với anh sao ạ? Em nhớ em và anh ấy đã từng đề cập tới.''
Hàn Diệp cau mày: ''Anh trai?''
Thích Dương: ''Là anh trai ruột của em, Thích Thời Tự. Không phải hai người là người yêu sao?''
Ánh mắt của Hàn Diệp chợt lạnh đi phân nửa, phủ nhận nói: ''Không phải người yêu.''
Thích Dương cười nhạt trong lòng, cảm thấy Thôi Húc thật sự là mù rồi nên mới thích Hàn Diệp, thay lòng đổi dạ không nói, bây giờ đã biết chân tướng mà ngay cả đối tượng đồng cảm cũng không dám thừa nhận.
Thích Dương vâng vâng dạ dạ nói: ''Là vậy sao...''
Dù sao đầu Hàn Diệp cũng bị va chạm, cảm xúc có hơi kịch liệt nên cũng không quá hiểu vấn đề, sau khi trò chuyện mấy phút với Thích Dương, lượng thông tin lại quá nhiều.
Anh chỉ có thể dựa vào trực giác mà tiếp tục đặt câu hỏi: ''Cậu và Thích Thời Tự đã nói những gì?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.