Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 48:




Thích Thời Tự không ngờ mình sẽ nhìn thấy Hàn Diệp trong bệnh viện.
Đặc biệt là bên cạnh còn có Thích Dương.
Nếu Thích Dương vẫn chưa tiết lộ thân phận, có lẽ hắn cũng chỉ có thể ở bên cạnh im lặng quan sát, dù sao hắn và Hàn Diệp bây giờ không còn quan hệ gì nữa.
Hắn không có tư cách, cũng không có lập trường can thiệp vào chuyện của Hàn Diệp.
Nhưng hôm nay xem ra, Thích Dương tuyệt đối không thân thiện với Hàn Diệp.
Nhưng hắn có thể làm gì chứ?
Nếu đi nhắc nhở Hàn Diệp, phỏng chừng câu nói đầu tiên của Hàn Diệp chính là: "Còn có ai nguy hiểm hơn so với cậu sao?''
Quả thật là vậy, người lừa gạt Hàn Diệp là hắn, tổn thương Hàn Diệp là hắn, nhân danh tình yêu mà ích kỷ cũng là hắn, còn có ai có thể nguy hiểm hơn hắn đây?
Ánh mắt Thích Thời Tự lóe lên, muốn tiến lên phía trước nhưng bước chân nhất thời dừng lại.
Cần gì chứ? Sự xuất hiện của hắn cuối cùng cũng chỉ phản tác dụng.
Thích Thời Tự đánh giá mình bây giờ, dưới bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng chính là một cơ thể bệnh tật xấu xí gầy trơ xương.
Bộ quần áo bệnh nhân đã không còn vừa người nữa.
Chỉ mới một tuần lễ mà thôi, nhưng lại bị phản ứng dừng thuốc đột ngột khiến mình trông chật vật đến vậy.
Thế nhưng giờ phút này hắn vẫn còn lo lắng cho Hàn Diệp.
Cũng thật buồn cười.
Không bằng suy nghĩ xem sau khi hiến thận rồi, mình còn có thể sống sót hay không.
- ------------------------------------
Thích Uyển đã tới mấy ngày trước.
Lúc ấy hắn đang vật lộn với cái dạ dày đã hỏng bét của mình.
Những bữa ăn vật lý trị liệu ở bệnh viện không làm khó hắn, chẳng qua là hắn làm nhiều điều ác nên không có phước để gánh chịu mà thôi.
Lúc Thích Uyển tiến vào, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ tiếc là còn chưa kịp tìm y tá để xin được truyền chút đường glucose nên không thể đứng dậy được.
Sau đó chính là một bàn tay.
''Thôi Thời Tự, cậu cố ý?''
Trong giọng nói của Thích Uyển lộ ra vẻ lãnh đạm, dường như còn có một sự mệt mỏi khó nói.
''Thôi Thời Tự, cậu làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu đã không thể thoát khỏi số phận của mình thì cũng không cần giở trò trì hoãn, cậu còn có thể gắng gượng được thêm mấy ngày?''
''Cho nên, bà đã đưa ra kết luận chưa?'' Nửa gương mặt của Thích Thời Tự sưng tấy đỏ bừng, trên đó nổi lên dấu tay không rõ ràng, nhưng hắn dường như không thèm để ý, chỉ lau đi vệt máu trên khóe miệng, bình thản hỏi ngược lại.
Có lẽ Thích Uyển tức giận, nhưng vẫn nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ cạnh giường, ý không rõ ràng: ''Không có ý nghĩa, Thích Thời Tự.''
''Tôi không biết rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì, hoặc là nói, tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ muốn biết làm thế nào để xóa bỏ bớt mấy thứ vòng vo này, sau đó tôi đạt được mục đích, cậu và tôi cùng rút lui, chuyện này không tốt sao?''
Biểu tình của Thích Thời Tự thoáng mờ mịt: Rút lui?
Theo sau chỉ có một nụ cười khổ, rõ ràng là không thể lui được nữa...
Bọn họ thật sự để mắt tới hắn.
Thôi Đình sợ mình sẽ bị trả thù, Thích Uyển luôn cảm giác hắn đang diễn trò, sau lưng vẫn còn bí mật không để cho người khác biết.
Ngay cả Hàn Diệp — có lẽ bây giờ cũng không còn tin tưởng hắn nữa.
Chắc là trên đời này không còn ai diễn vai tứ cố vô thân tốt hơn hắn.
Bọn họ vẫn còn phòng bị hắn.
Thật dở khóc dở cười.
Biểu cảm này rơi vào tầm mắt Thích Uyển cũng không khỏi có phần khiêu khích.
Chỉ khi nhìn thoáng qua nửa gương mặt sưng tấy của Thích Thời Tự, bà mới cảm thấy cơn tức giận được đè nén một chút.
Không mặn không nhạt mở miệng: ''Thích Thời Tự, hẳn là cậu biết tầm quan trọng của Thích Dương đối với tôi...''
Có lẽ là thiếu đòn, Thích Thời Tự nhéo lên gò má nóng bừng của mình, ôn hòa nói: ''Thật ra tôi không hiểu.''
''Cậu...'' Thích Uyển tức giận vốn muốn mở miệng nhưng lại bị cắt ngang.
''Tôi không hiểu, Thích Uyển.''
Lần đầu tiên, Thích Thời Tự để lộ ra vẻ thê lương trước mặt Thích Uyển, cơ quan dạ dày đè nén gần như khiến hắn không thể động đậy.
''Lúc trước bà nói, bà không phải là mẹ của tôi, nên tôi không bao giờ gọi bà là mẹ nữa.''
''Sau này, tôi muốn làm bà vui, lúc ăn tết ở nhà họ Thích, tôi sợ ông nội mất hứng nên mới không lên bàn ăn ngồi.''
''Về sau nữa, tôi nghĩ rằng tất cả những thứ tôi muốn đều cần phải trao đổi, tôi cầu xin bà đến công viên giải trí chơi cùng tôi một lần, ngược lại còn giúp bà thuận lợi vứt bỏ tôi...''
Thích Thời Tự ngẩng đầu lên, gương mặt sưng tấy như sắp nứt ra, hắn nhìn Thích Uyển mà nói từng câu từng chữ: "Tôi không hiểu.''
''Thích Dương rất quan trọng đối với bà.''
Thích Thời Tự có chút nói không ra lời, đối với một người hai mươi mấy tuổi như hắn mà nói, câu hỏi này quá giống một vở kịch trẻ con khóc lóc om sòm ở trường mẫu giáo, nhưng người ta trước giờ chưa từng thấy quan tài mà không đổ lệ, hắn biết kết quả, nhưng vẫn muốn nhắm mắt hỏi ra lời.
''Thích Dương quan trọng với bà bởi vì cậu ta là con trai của bà, còn tôi thì sao? Tôi có là con trai của bà không?''
Ánh mắt Thích Thời Tự đầy ắp đau thương, ánh trăng hóa thành sương giá, sự giễu cợt trong mắt hắn lúc này dường như đã ngấm vào màn đêm rất lâu, ngưng tụ lại thành những câu hỏi mà hắn vẫn luôn tự hỏi mình trong suốt ngần ấy năm qua mà vẫn không có kết quả.
''Còn tôi thì sao? Tôi được coi là cái gì chứ?''
Nhưng Thích Uyển lại mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài cong lên lộ ra phần ranh mãnh, cho rằng Thích Thời Tự đang không biết tự lượng sức mình.
''Thôi Thời Tự? Hay là Thích Thời Tự? Cậu vẫn còn ôm ảo tưởng viển vông về tôi à?''
Mỗi một lời Thích Thời Tự nói, bà đều không có bất kỳ ấn tượng nào cả. Tuổi hắn còn nhỏ như vậy mà vẫn có thể nhớ được, nhưng Thích Uyển không cho rằng mình sai.
Nhưng có thể câu hỏi của Thích Thời Tự thực sự đã gợi lên những ký ức không mấy tốt đẹp, thậm chí bà còn nhìn Thích Thời Tự bằng ánh mắt hung ác: ''Thôi Đình cưỡng gian tôi, cậu cảm thấy tôi nên đối xử tốt với cậu sao?''
Thích Thời Tự chưa từng nghĩ câu trả lời là thế này, hắn đã nghĩ về đủ loại lý do tại sao Thích Uyển và Thôi Đình đều không muốn gặp hắn, nhưng hắn không biết sự thật lại như vậy.
''Nhưng... Tại sao bà vẫn còn sinh ra tôi?''
Cổ họng Thích Thời Tự nghẹn ngào, cuối cùng không còn khống chế được tâm trạng của mình nữa.
''Tại sao tôi không thể? Tôi không cần trút giận sao? Tôi không thể trả thù sao? Tôi không sinh ra cậu là có thể quên đi phần khuất nhục này sao?'' Thích Uyển gần như nổi điên.
Thích Thời Tự khép hờ hai mắt, cứ mãi suy nghĩ về kết quả đằng sau nó lâu như vậy cũng thật vô ích, cuối cùng chính hắn thật sự không chịu được.
Sự tồn tại của hắn là vì để báo thù.
Đúng vậy, nếu đã thế, hắn còn cầu mong điều gì ở Thích Uyển chứ?
Thích Thời Tự không nén được máu tươi nơi cổ họng, nhưng vẫn còn cậy mạnh nở nụ cười, cho dù nhìn Thích Uyển cũng không mất tinh thần: ''Vậy thì tôi thật sự... Rất cảm ơn ngài...''
Thích Thời Tự mãnh liệt nuốt xuống, trong chốc lát có hơi không kiên trì nổi, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ muốn đuổi người đi: ''Tôi biết, tôi sẽ cứu Thích Dương, làm phiền ngài phải chạy tới đây một chuyến, thật xin lỗi...''
Thích Uyển lấy được câu trả lời khẳng định rồi, đương nhiên cũng không định nán lại lâu.
Khi bước tới cửa, dường như bà cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn định hỏi nguyên nhân thuốc còn dư lại trong thận, lại bắt gặp Thích Thời Tự đã rúc vào trong chăn, dáng vẻ như đã ngủ say.
Nghĩ vấn đề cũng không có gì lớn nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thích Thời Tự bị cơn đau dạ dày dữ dội ăn mòn lý trí, mùi máu ở cổ họng còn chưa tan, có xu hướng dần dần trào dâng.
Nhưng lúc này hắn thật sự không còn sức để gọi y tá tới giúp hắn nữa.
Đau dạ dày...
Có thể còn xuất huyết một chút.
Sẽ không chết người, cũng sẽ không chạm đến ranh giới cuối cùng của Thích Uyển.
Chỉ cần thận của hắn vẫn ổn là được.
Cơn bất tỉnh vẫn ập tới, Thích Thời Tự rất nhanh mất đi ý thức.
Câu chuyện bi thảm năm đó có thể thoáng thấy qua nét mặt đơn giản của Thích Uyển.
Mặc dù những ân oán của thế hệ trước có liên quan đến hắn, nhưng hắn lúc này khó tự mình bảo toàn cũng là thật.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết tại sao Hàn Diệp lại ở bệnh viện, hơn nữa vết băng bó trên đầu trông còn rất nghiêm trọng.
Tại sao, chuyện gì đã xảy ra?
Sự xuất hiện của hắn có phản cảm quá hay không, hơn nữa hắn cũng chưa biết rõ mục đích của Thích Dương.
Thích Thời Tự che vết mổ, run rẩy bước đi.
Cuối cùng cũng đi tới cửa phòng bệnh, lại trông thấy đôi mắt như sao lạnh của Hàn Diệp đang nhìn hắn chằm chằm.
Hàn Diệp?
Thích Thời Tự gầy quá.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hàn Diệp khi nhìn thấy Thích Thời Tự.
Vốn là gương mặt lớn chừng một bàn tay, cằm nhọn hơn không ít, chẳng qua là nửa gương mặt hơi sưng đỏ, không biết là bị ai đánh.
Hàn Diệp vốn đã sốt ruột chờ đợi, lại càng lo lắng hơn khi nhìn thấy Thích Thời Tự.
Thế nhưng Thích Thời Tự đứng ngây người tại chỗ.
Tại sao Hàn Diệp lại tới tìm hắn?
Thật sự là não đã bị thuốc làm tổn thương rồi, đến nỗi bây giờ hắn cũng không nghĩ ra một vấn đề đơn giản như vậy.
Thích Thời Tự mấp máy chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Hàn Diệp nói chuyện.
''Cậu còn tính đứng đó tới khi nào?''
Thích Thời Tự nghe vậy thì run lên, không để ý đến lưỡi dao, nhanh chóng di chuyển vài bước, vặn chốt cửa.
Hàn Diệp bước vào, đứng yên.
Nhìn đồ đạc trong phòng, tuy nói rằng không có người nào đến nhưng cũng nhìn ra được Thích Thời Tự không muốn để bản thân mình chịu thiệt — ở trong phòng bệnh tốt nhất.
Lúc này, thuốc tê của Thích Thời Tự đang dần hết tác dụng, đau đến mức gần như không thể đứng vững, nhưng Hàn Diệp đang ngăn ở trước mặt hắn, hắn chỉ có thể bối rối đứng yên tại chỗ.
Hàn Diệp lạnh mặt, tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt không mấy dễ nhìn.
Thích Thời Tự di chuyển đến gần giường, gần như là tham lam nhìn Hàn Diệp.
''Cậu không có gì muốn giải thích sao?''
Thích Thời Tự bị hỏi, sửng sốt một chút.
Theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại không hiểu Hàn Diệp đang ám chỉ điều gì.
Sau khi Hàn Diệp nghe Thích Dương nói xong, thái độ đối với Thích Thời Tự bèn lạnh như băng, lúc này cũng không muốn nói nhiều.
Vì vậy hai người chỉ chăm chú nhìn đối phương, trong phòng im lặng lạ thường.
Thích Thời Tự liếm cánh môi khô khốc, hắng giọng một cái, lại nhớ tới Hàn Diệp không cho phép hắn gọi anh là A Diệp, bèn nuốt xuống cái tên chuẩn bị thốt ra khỏi miệng: ''Là đang hỏi nguyên nhân vì sao em lại ở nơi này ạ?''
Thấy Hàn Diệp không đáp lời, Thích Thời Tự đành phải tự mình nói tiếp, mang theo vẻ ân cần: ''Vậy còn tổng giám đốc Hàn thì sao? Tại sao anh lại bị thương?''
Hàn Diệp mím môi, thật sự rất khó chịu với những câu hỏi khác của Thích Thời Tự.
Bèn nói thẳng vào điểm chính: ''Thích Thời Tự, cậu có biết Thích Dương là đứa bé năm đó được Thôi Húc cứu không?''
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Sắc mặt của Thích Thời Tự gần như trắng bệch ngay lập tức.
Đối diện với ánh mắt cay đắng của Hàn Diệp, hắn thừa nhận: ''Biết ạ.''
Hàn Diệp cười lạnh một tiếng: ''Bây giờ cậu thừa nhận cũng dứt khoát thật đấy.''
Thích Thời Tự miễn cưỡng nở một nụ cười: ''Cho nên, anh đang trách em không nói cho anh biết sao?''
Hàn Diệp cảm thấy mình thật sự chưa bao giờ hiểu về Thích Thời Tự: ''Cậu có từng nghĩ sẽ nói cho tôi biết không? Không phải cậu chỉ mong tôi không biết hay sao? Giống như chiếc hộp năm đó...''
Đạp phải chỗ đau, Thích Thời Tự lẳng lặng không một tiếng động.
Ánh mắt ảm đạm phụ họa theo: ''Đúng, anh nói đúng.''
Nhỏ giọng như đang lẩm bẩm: ''Làm sao em dám để cho anh biết...''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.