Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 49:




Thích Dương giả vờ vô tội, nhìn biểu cảm của Hàn Diệp thay đổi.
Chốc lát sau mới nhìn thấy Hàn Diệp cứng đờ mở miệng: ''Cậu là đứa trẻ năm đó được A Húc cứu?''
Thích Dương gần như bật khóc ngay lập tức, nhưng cố nén nước mắt đi, nói: ''Vâng... Lần này em về nước là vì muốn tìm anh A Húc, nhưng em không biết anh ấy đã mất...''
Gương mặt Hàn Diệp lạnh như băng sương: ''Tôi chưa từng nghe thấy Thích Thời Tự từng nhắc đến với tôi.''
Quả thật Thích Thời Tự chưa từng nói với anh.
Sự ấm áp của ngày hôm đó vẫn còn đọng lại trong ký ức, thậm chí mùi bạc hà tươi mát trên tóc còn vẫn còn quẩn quanh nơi chóp mũi.
Lúc ấy Thích Thời Tự nói thế nào?
''Em không hiến, vốn dĩ em không muốn hiến.''
''Ừm, có vẻ trong ngoài đều không phải là người.''
Còn anh lúc đó thì sao? Hẳn là anh đã rất đau lòng.
Dùng sức ôm chặt lấy người nọ, không cầm lòng được còn phụ họa theo.
Nhưng dưới mắt xem ra sự thật lại không phải như vậy.
Thích Dương nhìn thấy sự đau xót khó lòng giấu được trong mắt của Hàn Diệp.
Nhân cơ hội nói: ''Em chưa từng muốn anh trai hiến thận cho em, thậm chí em cũng không biết sức khỏe của mình lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy.''
''Em chỉ nghĩ lâu rồi chưa được gặp lại anh trai, lại thấy quan hệ giữa mẹ và anh ấy không tốt, muốn một mình ra ngoài tìm anh ấy ôn chuyện cũ mà thôi.''
Hàn Diệp lặng lẽ nghe, một câu cũng không nói.
Đã nhiều năm như vậy, nhìn thấy đứa trẻ mà Thôi Húc liều mình cứu giúp, anh cũng không nói ra được cảm giác của mình là gì. Nó giống như một chiếc ấm nước được rót đầy nhưng lại quên đậy nắp, thế nhưng lại ngồi trên xe buýt đung đưa qua lại, không thể làm gì khác ngoài dè dặt giữ chặt, nếu không nước sẽ vung vẩy đầy đất.
Thích Dương cũng không để ý đến phản ứng của Hàn Diệp: ''Nhưng anh trai không muốn gặp lại em, em cố ý muốn giúp anh ấy điều chỉnh lại quan hệ với mẹ, nhưng...''
Thích Dương vừa nói vừa mím môi, sắc mặt mang theo sự khó chịu, không biết nên tiếp tục thế nào.
Lúc này Hàn Diệp không còn sức để chống đỡ bản thân nữa, thuận thế nằm ngửa trên giường, mệt mỏi xoa mi tâm.
Thích Dương cười gượng, rối rắm trong chốc lát: ''Tốt nhất là em không nên nói...'' Sau đó cậu không nói nữa, sửa sang lại hộp đồ ăn mình mang tới.
Trái tim Hàn Diệp đau nhói, đột nhiên nhắc lại chuyện của cố nhân, anh còn đang bị bệnh, rốt cuộc vẫn không được yên tĩnh như trong tưởng tượng của mình.
Giọng nói khó che giấu cảm xúc, cảm giác như bộ lọc trước mắt sắp sửa rơi xuống đất, vỡ tan: ''Nói đi...''
Nói đi, tôi cũng muốn nghe thử xem phản ứng của cậu ta thế nào.
Thích Dương vẫn còn lâm vào tình thế khó xử, mím môi không muốn nói thêm nữa.
Hàn Diệp chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta, nhưng lại mang theo một loại cảm giác áp bức — dù sao tư thái cũng được rèn luyện từ nhỏ, cho dù có cố ý thu hồi thì cũng sẽ lơ đãng bộc lộ ra ngoài.
Thích Dương giống như bất mãn: ''Tại sao phải ép em nói? Không phải anh với anh trai là người yêu sao?''
Hàn Diệp nhấc mí mắt lên, ánh mắt thâm thúy vừa trầm tĩnh vừa nguy hiểm: ''Người yêu?''
Cuối cùng vẫn không nhịn được, hừ lạnh một tiếng: ''Cậu ta nói với cậu là người yêu à?''
Hàn Diệp không quá tin.
Thích Dương hơi rụt cổ lại, giống như sợ hãi, ánh mắt còn tránh né.
Hàn Diệp mới cảm giác được sự châm chọc của mình quá nặng, không nói chuyện nữa, chỉ gật đầu tỏ ý muốn cậu ta tiếp tục nói.
Thích Dương dứt khoát vò đã mẻ lại sứt*: ''Chính là anh trai cảm thấy mẹ đối xử với anh ấy rất tàn nhẫn, sau đó lại cho rằng em ở phía sau dùng thủ đoạn muốn thận của anh ấy.''
(*Vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)
Thích Dương cắn răng, định giải bày: ''Em cảm thấy anh trai nghĩ như vậy cũng không sai, dù sao mẹ cũng thật sự không làm đúng, anh trai nghĩ như vậy cũng dễ hiểu.''
Hàn Diệp nhàn nhạt ừ một tiếng, sắc mặt có vẻ đã bình tĩnh lại, đặt câu hỏi với Thích Dương: ''Thế nên tại sao cậu lại cho rằng tôi và cậu ta là người yêu?''
Thích Dương thấy cánh môi của Hàn Diệp đã khô khốc, đi tới cạnh bàn bưng ly nước đưa cho anh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: ''Nhất định là anh trai em đã nhắc tới! Nếu không tại sao em lại chăm sóc cho anh chứ?''
Kết quả là Hàn Diệp bưng ly nước chứ không uống, nhìn ánh mắt cố chấp của Thích Dương.
Thích Dương thở dài: ''Anh trai hiểu lầm em, nhất định em phải giải thích với anh ấy. Lần đầu tiên em nghe mẹ nói anh Thôi Húc và anh trai em là anh em cùng cha khác mẹ, em bèn nói cho anh ấy biết em là đứa trẻ năm đó được Thôi Húc cứu, sau đó em thật sự không muốn thận của anh ấy.''
Có lẽ Thích Dương cũng cảm thấy khát, thuận tay rót cho mình một ly nước, ''ực ực'' uống sạch rồi mới tiếp tục nói: ''Anh trai sửng sốt một lúc, sau đó hỏi có phải em đang uy hiếp anh ấy hay không?''
''Lúc ấy em cũng rất bối rối, uy hiếp chuyện gì chứ? Sau đó nghe anh ấy nói rằng anh rất yêu anh ấy, nhất định sẽ ủng hộ anh ấy, rồi không nói gì nữa.''
Thích Dương háo hức giương mắt nhìn chằm chằm ly nước trong tay Hàn Diệp, hiển nhiên là vẫn chưa đã khát, ngoài miệng vẫn còn lải nhải: ''Mặc dù em nghe không hiểu, nhưng cũng nghe được anh ấy nói ủng hộ gì đó, thế nên em cho rằng anh ấy sẽ nói cho anh biết chuyện này...''
Đến đây, câu chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hàn Diệp cảm thấy trong đời mình chưa từng mệt mỏi đến thế.
Anh đã sớm nghe tin đồn Thích Uyển rất cưng chiều con trai của mình từ lâu, lại nhìn thấy dáng vẻ không rành thế sự của Thích Dương, anh rất có ấn tượng về cách mà Thích Uyển đã cưng chiều con trai mình.
Hơn nữa lời nói của Thích Dương rất có lý, lời nào cũng có ý bênh vực anh trai ''không định gặp mặt'' đó của mình, còn có thể có ác ý gì chứ?
Hàn Diệp đau đầu dữ dội, nhưng cũng có thể là vì đối mặt với người trước mắt — đứa trẻ được Thôi Húc cứu, anh khó lòng mà không có sự tín nhiệm dành cho Thích Dương.
Vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.
Thích Thời Tự giấu anh thân phận của Thích Dương, thậm chí còn lật lọng không muốn hiến cho Thích Dương, tự mình chuyển ra ngoài, khẳng định không nhắm vào Thích Dương.
Dẫu sao ban đầu Thích Thời Tự đúng là đã đồng ý.
Anh hiểu Thích Thời Tự, ánh mắt kia ngay từ đầu đã có tám mươi phần trăm khả năng là đồng ý, tại sao lại đột nhiên thổ lộ tất cả sự thật với anh, nũng nịu tỏ vẻ đáng thương bày tỏ mình không muốn hiến, giống như những gì Thích Thời Tự đã nói — Hàn Diệp nhất định sẽ ủng hộ tôi.
Bởi vì chỉ có như vậy mới chắc chắn mình sẽ ủng hộ hắn.
Nếu thật sự không phải vì muốn cho em trai ruột thịt của mình chết, thì là vì ai?
Bởi vì Thôi Húc...
Hay là bởi vì Thôi Húc.
Thích Dương không nên nói ra thân phận của mình, nếu như không nói ra, Thích Thời Tự cũng sẽ không đột nhiên đổi ý.
Cái này không khó để nghĩ ra, Thích Dương coi như là hình thức biểu hiện sinh mạng cao nhất của Thôi Húc, làm sao Thích Thời Tự sẽ nguyện ý gặp lại chứ? Thậm chí hắn còn ẩn giấu di vật của Thôi Húc nhiều năm như vậy...
Thích Thời Tự hận Thôi Húc.
Cho nên mới hận cả Thích Dương, nếu không vì sao hắn lại không nói thân phận của Thích Dương cho anh biết? Nhưng cùng lắm là hắn thật sự sợ Thích Dương đứng bên cạnh là người được Thôi Húc cứu, làm sao anh có thể đứng nhìn cậu chết?
Anh không muốn.
Nhưng Thích Thời Tự nguyện ý, Thích Thời Tự cũng đủ nhẫn tâm.
Hàn Diệp cảm thấy khổ sở.
Cho tới bây giờ, anh vẫn không cảm thấy Thích Thời Tự là một người như vậy, nhưng anh không thể không tin vào lời bào chữa nhất mực bảo vệ của Thích Dương.
Quả thật, Thích Thời Tự chính là một người như vậy, giấu kín mười hai bức thư tình còn chưa đủ để nói rõ sức nặng sao? Cho tới bây giờ, anh vẫn còn đang kiếm cớ cho Thích Thời Tự...
Thôi Húc là một người tốt như vậy, tại sao Thích Thời Tự lại có thể tàn nhẫn đến thế?
- ------------------------------------
Dần dần trở về từ trong ký ức, ánh mắt Hàn Diệp nhìn về phía Thích Thời Tự vừa cay nghiệt lại lạnh lùng.
Câu trả lời tự giễu của Thích Thời Tự rơi vào tai anh càng giống như một lời thừa nhận ngụy trang.
Thật ra, đối với Thích Thời Tự mà nói, chuyện dưới mắt đã quá rõ ràng.
Thích Dương tính toán rất tốt, hắn cũng hiểu được Hàn Diệp, dù sao cũng là đến để hỏi tội, mặc dù hắn không biết mình đã mang tội gì, nhưng không phải cũng đã mang tội rồi sao?
Nếu Hàn Diệp đã đưa ra kết luận cho hắn thì hắn nên ngoan ngoãn phối hợp nằm vào quan tài, dù sao cũng đúng là hắn đã mắc nợ anh...
Nợ anh những năm này.
Rõ ràng Hàn Diệp có thể bình thường yêu Thôi Húc, nhưng hắn lại phá rối từ bên trong, giống như một tên trộm, dựa vào một lời nói dối để tìm được tình yêu.
Đến nay, hắn vẫn có chút không hiểu, rốt cuộc toan tính là gì...
Thích Thời Tự cười khổ nói với Hàn Diệp: ''Nếu trong lòng anh đã suy đoán xong rồi thì còn hy vọng em nói gì nữa chứ?''
Gương mặt Hàn Diệp vô cảm, lời nói tựa như những thỏi băng, lạnh lẽo đâm vào lòng người: ''Thích Thời Tự, cậu thật sự rất nhàm chán.''
''Chuyện đến nước này, cậu cũng không nguyện ý giải thích đúng không? Bởi vì không có cách nào cãi lại? Hay bởi vì sự thật như vậy mà cậu vẫn còn muốn giấu giếm, nói ra những lời nói vô hại, điệu bộ cứ như mình bị oan.''
''Nếu như không muốn hiến, cần gì phải ở chỗ này ra vẻ giả vờ?''
''Thích Thời Tự, khả năng diễn xuất của cậu cũng cao thật...''
Thích Thời Tự nghe những lời nói đầy ác ý cùng với đôi mắt cực kỳ chán ghét kia của Hàn Diệp, đủ để khiến hắn không thể nói nên lời.
Máu thịt nơi cổ họng hợp với trái tim đều đã bị cướp đi, hắn dựa vào đâu để mà biện bạch? Đối phương tìm được lời khai, ôn lại từng câu, hắn lấy cái gì để mà phản bác?
Hàn Diệp không hiểu, gần như là đau lòng ôm đầu: ''Thích Thời Tự, cậu thật sự có trái tim sao?''
''Vốn dĩ trước giờ tôi chưa từng hối hận vì đã quen biết cậu, cho dù là vào khoảnh khắc cậu lấy ra mười hai bức thư tình của Thôi Húc đưa cho tôi...''
Dường như Hàn Diệp đang nghẹn ngào, khó khăn nuốt chửng những lời tiếp theo: ''Nhưng bây giờ tôi thật sự rất hối hận... Tôi lại phát hiện người mình yêu chính là Thích Thời Tự trong tưởng tượng, một Thích Thời Tự mà cậu đã diễn rất lâu.''
''Thôi Húc có làm gì sai không? Ngay cả mạng sống của anh ấy cũng không còn nữa, nhưng cậu hận anh ấy tới mức muốn phá hủy chút tưởng niệm và danh dự cuối cùng của anh ấy, phải không? Có phải cậu ở trong mộng... Ở trong mộng cũng nghĩ xem phải làm cách nào để nghiền nát anh ấy đến tro tàn xương tán? Có phải hay không... Có phải chỉ khi cậu nghiền nát anh ấy tro tàn xương tán, cậu mới có thể hả dạ vui vẻ?''
Âm thanh của Hàn Diệp càng nói càng thấp, Thích Thời Tự khó khăn nhìn anh, gương mặt tái nhợt thanh tú tràn đầy nước mắt, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu.
Giọng nói của Hàn Diệp cứ như những lời thì thầm của ác ma.
Thích Thời Tự khó chịu đến mức gần như không thở được, hắn nghe Hàn Diệp nói: Tại sao người cứu tôi năm đó lại là cậu? Tôi thật sự rất hối hận khi gặp cậu.
Cho nên, đến cuối cùng, cho dù em có cứu anh, anh cũng cảm thấy rất chán ghét có đúng không?
Thích Thời Tự phát hiện mình nói không nên lời.
Giống như có vô số bàn tay đang quấn quanh, siết chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của hắn, một câu cũng không phát ra được.
Hắn muốn giải thích, không phải như vậy, không phải. Làm sao hắn sẽ hận Thôi Húc chứ? Hắn làm gì có tư cách hận Thôi Húc?
Hắn muốn khuyên nhủ A Diệp của hắn, có thể đừng hối hận hay không? Cho dù có hối hận, thì cũng chỉ hối hận cuộc gặp gỡ năm năm trước thôi, chứ đừng hối hận lần đầu tiên bọn họ gặp nhau được không?
Máu của hắn không bẩn, có thể đừng ghê tởm hắn nữa không?
Trước năm mười tám tuổi, hắn không làm gì cả, hắn không hề ghê tởm chút nào...
Có thể đừng hối hận vì đã gặp hắn được không...
Nhưng Thích Thời Tự không thể phát ra âm thanh, nhưng bàn tay lại run run muốn kéo vạt áo của Hàn Diệp, đuôi mắt đỏ bừng, bị nước mắt thấm nhuần trở nên trong suốt, hắn bất chấp lau nước mắt, chỉ muốn Hàn Diệp đừng đi.
Anh đừng đi...
Thích Thời Tự dùng hết sức lực để lắc đầu, dùng hết sức lực nhưng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rít.
Đỗ quyên đề huyết* cùng lắm cũng chỉ là như vậy.
(*Chim Đỗ Quyên kêu đến mửa máu miệng.)
Hàn Diệp tàn nhẫn muốn rời đi, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc như con thú nhỏ lại không nhịn được muốn ôm người trước mắt vào trong lồng ngực để vỗ về.
Hàn Diệp đau khổ nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn tách bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của Thích Thời Tự ra.
Thích Thời Tự... Tôi nên làm gì với cậu đây?
Tôi thất vọng về cậu như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng cậu...
Tại sao lại không giải thích? Chỉ cần cậu nói một lời, tôi cũng sẽ thuyết phục bản thân mình tin tưởng.
Tại sao lại phải khóc? Cậu cũng đang khổ sở sao?
Thích Thời Tự không muốn buông tay, ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, bóng người trước mắt đang nhân lên gấp đôi, nhưng hắn vẫn muốn kéo Hàn Diệp lại.
Lần này buông tay, có lẽ lần sau sẽ không thể gặp được anh nữa...
Tại sao lại vậy? Hắn đã ở đây, chuẩn bị cứu Thích Dương, tại sao đến bây giờ vẫn không chịu tin hắn?
Hàn Diệp nghe thấy tiếng thở dốc của Thích Thời Tự, ngay khi vừa cảm thấy có chuyện không ổn thì đã trông thấy Thích Thời Tự nôn ra một ngụm máu đỏ tươi.
Máu vương vãi trên ống tay áo, diễm lệ nhức mắt.
Anh choáng váng, đôi tay đang cố đỡ Thích Thời Tự đều run rẩy, ngay cả động tác cũng trở nên chậm chạp.
Anh nhìn thấy Thích Thời Tự mấp máy miệng vài cái nhưng không nghe rõ hắn nói gì, thế giới trước mắt anh liên tục chuyển động tới lui, anh mềm oặt khụy xuống đất, gấp gáp muốn dùng tay chặn lại không cho Thích Thời Tự nôn máu tươi ra khỏi miệng nữa.
Không được... Không được...
Thích Thời Tự... Không được...
Cuối cùng bàn tay của anh cũng chạm được tới môi của Thích Thời Tự, máu dính trên đầu ngón tay, nhưng anh lại nhìn thấy người đang co quắp đau đớn dưới đất đang cố gắng nhổm dậy, ánh mắt anh được chặn lại nhẹ nhàng.
Ánh mắt được Thích Thời Tự chặn lại nhẹ nhàng.
Rõ ràng đã nôn ra máu đến mức không còn sức, nhưng vẫn cố gắng chống người lên che tầm mắt lại cho anh.
Dường như Hàn Diệp nghe thấy Thích Thời Tự đang nói.
Đừng sợ... A Diệp, anh đừng sợ...
Hàn Diệp mở to hai mắt, một giọt nước mắt cũng không chảy ra nổi, bàn tay của Thích Thời Tự che đi tầm mắt anh một cách hoàn hảo, nhưng tay của anh vẫn không thể ngăn được Thích Thời Tự tiếp tục nôn ra máu...
''A Diệp... Em không có... Anh tin... Tin em...''
Hàn Diệp hoảng hốt gật đầu, nhưng lại trơ mắt nhìn bàn tay trước mặt mình, dần dần trượt xuống...
''Thích Thời Tự!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.