Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 55:




Hàn Diệp sứt đầu mẻ trán đi đi lại lại ở trong phòng, biểu cảm có chút khó coi.
Những tin nhắn gửi đi trước đây vẫn chưa được hồi âm, nếu như không phải anh tin tưởng Triệu Lục, phỏng chừng bây giờ anh đã ném hết tất cả mọi chuyện sang một bên để đến thăm Thích Thời Tự.
Nhưng lúc này anh thực sự không thể rời đi được.
Dư luận trên mạng càng lúc càng giống một trận dịch hạch.
Ngày càng có nhiều nhận xét vu khống ác ý muốn hãm hại, tin vịt có liên quan đến Thích Thời Tự, còn có những câu chuyện bịa đặt mà anh thậm chí còn không biết nó đã xảy ra.
Đại chúng thường thường không có năng lực phân biệt, chỉ chấp nhận tất cả mọi chuyện theo kiểu giải thích ''không có lửa làm sao có khói''.
Hàn Diệp nghiến răng nghiến lợi, liều mạng đè nén lửa giận, cố gắng duy trì lí trí.
Thang đo này nếu không có ai dẫn dắt thì làm sao có thể cao như vậy? Anh không cần suy nghĩ cũng biết kẻ đứng sau thúc đẩy là ai.
Anh chỉ hy vọng Thích Thời Tự trong lúc không trả lời tin nhắn của anh sẽ không để ý đến những tin tức trên mạng, anh sợ hắn sẽ khổ sở.
Hàn Diệp suy tính phương án giải quyết, ngón tay gõ nhịp trên bàn theo tiết tấu.
''Lạch cạch'', cửa mở ra.
Hàn Thích để vệ sĩ đẩy mình vào, trên mặt mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng rất rõ ràng, Hàn Diệp và ông ta chỉ nhìn nhau một cái rồi thu hồi tầm mắt.
''Bố có chuyện gì không?'' Hàn Diệp không mặn không nhạt mở miệng, không ngừng sắp xếp công việc.
Hàn Thích ngồi trên xe lăn, sờ sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay: ''Bố không nghĩ con bây giờ sẽ bận rộn như thế.''
''Bố nhớ, Thích Thời Tự đã tự ý chấm dứt hợp đồng với công ty, đúng không? Vậy thì danh tiếng hiện tại của nó có liên quan gì đến con?''
Cuối cùng Hàn Diệp cũng chịu dời tầm mắt ra khỏi màn hình máy tính một chút, nhìn về phía bố mình: ''Con thích em ấy, con cảm thấy có liên quan.''
Nhưng Hàn Thích lại cười lớn, khóe mắt cũng cất giấu sự mỉa mai: ''Đương nhiên, đương nhiên có thể, nhưng con cảm thấy những chuyện con sắp xếp ổn thỏa sẽ có người thay con hoàn thành sao?''
Ánh mắt Hàn Diệp chợt lạnh: ''Bố có ý gì?''
Hàn Thích vẫn treo nụ cười, bình thản trả lời: ''Bố có ý gì, con không biết sao? Tổng giám đốc Hàn?'' Hàn Thích cố ý nhấn mạnh, ý trong đó rất rõ ràng.
Hàn Diệp có hơi nhức đầu, thật ra mấy ngày nay anh bị Hàn Thích và Thích Uyển liên tục tìm đến, đúng là mệt mỏi không chịu được.
''Bố, chúng ta cứ như vậy thật sự không có ý nghĩa.''
Hàn Thích từ chối cho ý kiến: ''À không, bố cảm thấy rất thú vị. Nếu như con thẳng thắn, ngay cả ranh giới cuối cùng cơ bản nhất cũng không cần, vậy thì đương nhiên bố phải giúp con xác minh sự kiên định này.''
''Chuyện của Thích Thời Tự, con sẽ hỏi rõ. Chúng ta thật sự không cần thiết...'' Hàn Diệp khổ não cân nhắc giọng nói, cố gắng hết sức chọn lọc lời nói.
Hàn Thích khoát tay cắt ngang anh, giọng nói trở nên kịch liệt: ''Cái gì không cần thiết? Hàn Diệp ơi là Hàn Diệp, có phải con quên mạng của con là do ai cứu rồi không?''
Hàn Diệp ngẩn người, khó khăn lên tiếng: ''Bố có ý gì?''
Hàn Thích cười lạnh: ''Bây giờ con còn mặt mũi hỏi bố có ý gì à? Chính con nói con thích Thôi Húc, năm đó bố cũng đồng ý để Thôi Húc đến cứu mạng con. Kết quả bây giờ...''
Hàn Thích có chút nghẹn, không biết nên mắng cái gì mới tốt: ''Bây giờ con còn nói không yêu, bố cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà Thích Thời Tự, Thích Thời Tự hại chết Thôi Húc, con bị điếc à? Cây bút ghi âm kia vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?''
Nhưng Hàn Diệp lại cười, cười vô cùng cay đắng.
Thích Thời Tự ơi là Thích Thời Tự, đây là nguyên nhân khiến cái mạng của em cũng sắp ném đi rồi nhưng vẫn có người không ngừng ép buộc em phải dốc hết tất cả. Ăn khổ không nói, còn phải làm áo cưới cho người khác...
Hàn Thích không hiểu: ''Con cười cái gì?''
Hàn Diệp lắc đầu, bày tỏ không có gì cả, giọng nói khàn khàn giống như uất ức mà hút thuốc lá cả đêm: ''Không phải Thôi Húc.''
''Con nói cái gì?''
Hàn Diệp lặp lại một lần nữa: ''Không phải Thôi Húc, người cứu con năm đó không phải là Thôi Húc.''
''Mà là Thích Thời Tự.''
Hàn Thích: ''Mày có biết mày đang nói gì không!''
Hàn Diệp chậm rãi đứng lên, cởi cúc áo vest như thể muốn trút bỏ gánh nặng, trút bỏ bầu không khí ngột ngạt suốt bao nhiêu năm nay: ''Năm đó Thôi Húc bị đưa ra nước ngoài, là Thích Thời Tự đã hiến tủy cho con, trong phòng bệnh không cho người khác tiến vào. Số lần mọi người tới thăm cũng ít, thế nên mới không phát hiện ra.''
Hàn Diệp đùa cợt, cụp mi mắt xuống: ''Con cũng không phát hiện ra...''
''Sau đó sức khỏe con hồi phục, khi con không còn cần phải nằm trên giường bệnh nữa, Thích Thời Tự cũng đã xuất viện, con vẫn cho rằng người đó là Thôi Húc, nhưng không phải...''
Hàn Thích ngạc nhiên, ngón tay ấn lên mặt đồng hồ, bởi vì khó tin mà đè chặt cổ tay đến mức hiện lên một vết máu.
Hàn Diệp nhìn thẳng bố mình, hiểu ra Hàn Thích cũng chẳng hay biết gì về chuyện năm đó.
''Cho nên con không thể thương hại em ấy. Bố, dừng tay lại đi, còn chưa biết sự thật...''
''Thì đừng bắt nạt em ấy.''
Hồ ly nhỏ của anh có quá nhiều tâm tư, tuy nhiều là vậy nhưng trước nay chưa từng biểu hiện ra ngoài, anh hao tổn tâm sức để suy đoán nhưng vẫn luôn đoán sai, lần này bắt nạt hồ ly nhỏ của anh nhiều như vậy, anh sợ anh dỗ không được nữa.
Hàn Thích vẫn không thể tiếp nhận, nhưng biểu cảm của Hàn Diệp trông không giống như đang giả vờ, trước mắt cũng không muốn mất thể diện.
Yên lặng hồi lâu: ''Chờ bố tra rõ rồi nói sau, con tốt nhất hãy mong rằng đây không phải là trò lừa bịp của Thích Thời Tự.''
Hàn Diệp nhìn chằm chằm Hàn Thích gọi vài cuộc điện thoại, trái tim cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút.
Mặc dù sự việc đã được giải quyết nhưng Hàn Diệp càng cảm thấy bất lực hơn. Anh nên làm thế nào mới có thể bảo vệ tốt Thích Thời Tự đây?
Bộ phận quan hệ công chúng của Hàn Diệp tuy mạnh, nhưng vẫn không có sức ảnh hưởng bằng sự chú ý của Thích Thời Tự.
Một số phương tiện truyền thông và trạm xe chính thức của Thích Thời Tự bày tỏ Thích Thời Tự thật sự là một nghệ sĩ ưu tú, nhưng kết quả cũng vô ích.
''Tôi không biết nên nói thế nào, Thích Thời Tự này thật sự có gì đó ở sau lưng.''
''Người qua đường ăn dưa, không phải Thích Thời Tự nên đứng ra ba mặt một lời để xin lỗi sao?''
''Fan biến thành antifan, làm sao tôi có thể yêu hắn ta được đây?''
''Yysy* phóng viên Thôi Húc đẹp trai như vậy, nhân phẩm tốt như vậy, trời ơi, Thích Thời Tự có điểm nào có thể so với người ta chứ, lại còn hại người ta. Tôi hy vọng phóng viên Thôi ở bên kia vẫn được bình yên.''
(*Thật lòng mà nói.)
...
Hàn Diệp cảm thấy mình không thể tiếp tục đọc mấy bình luận tương tự như vậy được nữa, lật qua vài trang mới nhìn thấy những người hâm mộ lên tiếng vì Thích Thời Tự.
''Cầu xin mọi người, trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì chúng ta tắt mic trước đi được không, chưa gì đã mắng mỏ!''
''Mắng mắng mắng, các người có bệnh à, Thích Thời Tự nhà chúng tôi giải nghệ, dựa vào cái gì còn phải xuất đầu lộ diện để giải thích chút giả dối ồn ào này? Bộ anh ấy rảnh lắm hả?''
''Giậu đổ bìm leo hả? Năng lực và nhân phẩm của Thích Thời Tự ở trong giới đã quá rõ ràng rồi, trước khi đứng ra chửi rủa thì hãy nhìn lại đầu óc của mình đi!''
Chỉ tiếc những bình luận như vậy không nhiều, vừa đăng lên đã bị mấy lời nhục mạ đẩy xuống ngay lập tức.
Hàn Diệp khó có thể tưởng tượng được những người hâm mộ cách một màn hình này làm sao có thể tin tưởng Thích Thời Tự đến vậy, nhưng càng xem, anh càng cảm thấy khổ sở.
Bọn họ cách một màn hình mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trái tim của Thích Thời Tự, mà một người sớm chiều ngày đêm chung sống với hắn như anh lại dùng ''nghi ngờ'' làm tổn thương Thích Thời Tự, rõ ràng anh biết nhất Thích Thời Tự là người thế nào...
Hàn Diệp tắt diễn đàn, bộ phận quan hệ công chúng vẫn đang lập kế hoạch, nhưng trong đầu anh đã có cân nhắc.
Anh muốn công khai quan hệ người yêu với Thích Thời Tự.
Quan hệ của bọn họ là người yêu, không phải là người bao nuôi và người được bao nuôi mờ ám.
Hơn nữa... Hơn nữa thân là bạn tốt của Thôi Húc, anh không thể nào ở cùng một chỗ với ''hung thủ giết người'', như vậy những lời đồn đãi nhất định sẽ lắng xuống.
Hàn Diệp xoa bóp mi tâm, khẽ cười thành tiếng — đây quả thật là biện pháp tốt nhất.
Cũng là biện pháp mà Thích Thời Tự nhất định sẽ không chấp nhận nhất.
Anh thay Thích Thời Tự đưa ra quyết định, khi nhất thời hắt nước bẩn, lại không chống cự nổi những lời thì thầm sau lưng, những kẻ dựa vào bàn phím để phát tán ác ý này luôn có thể nghĩ ra đủ loại từ ngữ bẩn thỉu khiến người ta ghê tởm, phương thức tốt nhất chính là đưa ra một chân tướng hoàn hảo, khiến bọn họ không cách nào khác làm một con ruồi tìm kiếm khe hở, để lại một chút hôi thối.
Hơn nữa anh cũng muốn một lời giải thích, một lời giải thích có liên quan đến cái chết của Thôi Húc.
Nhưng anh biết rõ hơn ai hết rằng Thích Thời Tự không thể làm được điều đó, ít nhất không phải bây giờ.
Hắn thậm chí còn không phát ra được âm thanh, làm sao có thể đối mặt với những chiếc micro như muốn chọc thẳng vào tim mình mà nói?
Ngón tay của Hàn Diệp đè trên bàn phím, chậm chạp không đưa ra được quyết định.
Có cần thiết phải lật lại trang này để giải quyết sóng lớn trước mặt, hay thực sự phải dùng những phương pháp quan hệ công chúng không rõ ràng đó để trì hoãn đến ngày Thích Thời Tự có thể lên tiếng?
Anh không thể quyết định được.
- ------------------------------------
Thích Uyển dù bận nhưng vẫn nhàn hạ ngồi ngay thẳng, bưng trà trên tay.
Kính cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn phía sau sạch sẽ sáng sủa, ánh mặt trời chiếu sáng nửa bầu trời, nơi này chính là tòa nhà cao nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ không bị vướng một chút trở ngại nào, hết thảy rộng mở trong tầm mắt vô cùng nhu hòa.
Đây là những gì Thích Thời Tự đã nhìn thấy khi hắn đến.
Trước khi đến đây, hắn đã tắt điện thoại, Triệu Lục dựa bên cạnh xe hút thuốc, đưa mắt nhìn hắn bước tới.
Hắn không nói được, chỉ có thể chờ Thích Uyển mở miệng trước.
Thích Uyển hơi hé mắt ra, khóe miệng cười hết sức khoe khoang: ''Cậu tới rồi à? Hàn Diệp đâu?''
Chính bà vừa nói đã không nhịn được mà cười lên: ''Hàn Diệp không tới được đúng không? Dù sao đúng là tôi đã cho cậu ta chút phiền toái.''
Nói xong, Thích Uyển lười biếng dựa vào ghế sô pha, đưa tách trà cầm vững vàng trong tay cho Thích Thời Tự.
''Cậu không phải là cục cưng của cậu ta sao? Sáng sớm đã âm thầm chuyển viện cho cậu, giống như sợ tôi sẽ lừa cậu vậy? Ha ha ha, chắc là cậu ta không ngờ tới, nhưng tôi vẫn thích cậu chủ động hơn, từ trước tới nay tôi chưa từng thích ép buộc người khác làm việc.''
Thích Thời Tự nghe thấy âm thanh bén nhọn của Thích Uyển, mặt không đổi sắc cầm tách trà trước mắt lên, nhấp một ngụm.
Thích Uyển có chút kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Thích Thời Tự, cuối cùng cũng thu hồi biểu cảm, trở nên nghiêm túc.
Thích Thời Tự thuận tay nhận lấy ấm trà, tựa như cảm thấy không đủ hài lòng với trà, bắt đầu tự mình pha.
Động tác nước chảy mây trôi có thể gọi là cảnh đẹp ý vui, Thích Uyển cũng mất đi hứng thú mở miệng nói chuyện, yên tĩnh chờ Thích Thời Tự pha trà xong.
Như thể đáp lại phép lịch sự, Thích Thời Tự cũng đưa cho Thích Uyển một tách trà do hắn pha, làm một động tác "mời".
Thích Uyển có chút hứng thú, uống một hớp.
Vừa vào miệng đã thấy tươi mát, cũng không biết tay nghề học được từ ai.
Thích Uyển thản nhiên đặt tách trà xuống, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thích Thời Tự, bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
''Nếu cậu không nói chuyện, tổng giám đốc Hàn mà cậu đặt ở đầu quả tim sẽ gặp đả kích đấy.''
Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Thích Thời Tự, nhưng gương mặt vẫn dịu dàng.
Hắn lấy ra một tờ giấy mang theo trong người, bắt đầu ''xoạc xoạc'' viết chữ.
''Tôi không nói được.'' Thích Thời Tự giơ tờ giấy lên cho Thích Uyển nhìn.
Thích Uyển nghịch ngợm vuốt lọn tóc, cười nói: ''Cậu ta nuôi cậu thành tên câm rồi à?''
Nào ngờ Thích Thời Tự cũng cười theo bà, cụp mắt tiếp tục viết: ''Không có. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.''
Cũng không tính là tâm sự, nhưng Thích Thời Tự lúc này quả thật rất có ý chia sẻ tâm trạng.
''Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Tôi vốn tưởng rằng mình vĩnh viễn không muốn sống dưới thân phận là một cái bóng của 'Thôi Húc', nhưng sau đó tôi lại hạnh phúc bởi 'cái bóng của Thôi Húc' có thể giúp tôi được gần anh ấy hơn.''
''Anh ấy nói thích tôi trước, tôi một mực không tin, tôi luôn cảm thấy anh ấy không phân biệt được rõ thói quen và tình yêu. Nhưng suy nghĩ bây giờ của tôi đã có phần rõ ràng rồi, cho dù là cảm kích hay là yêu, anh ấy tình nguyện cho, vậy thì tôi cứ vui vẻ nhận. Huống chi tôi đã nhìn thấy tình yêu ở trong mắt anh ấy.''
Dường như là cảm nhận được tâm trạng mất kiên nhẫn của Thích Uyển.
Thích Thời Tự tiếp tục viết trên giấy: ''Tôi biết bây giờ tôi chia sẻ tiến triển tình cảm với bà sẽ khiến bà cảm thấy nhàm chán. Quả thật, đối với bà, tôi cũng không biết nên nói gì.''
''Nhưng mà, bà vẫn là mẹ của tôi. Tôi không ôm bất kỳ mong đợi nào với bà cả, chỉ là muốn mình được giống như những người khác, nói với bố mẹ của mình rằng bản thân rất hạnh phúc. Chỉ như vậy mà thôi.''
Thích Uyển nhìn thấy năm chữ cuối cùng ''Chỉ như vậy mà thôi'', ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mi mắt của Thích Thời Tự.
Vẫn ôn hòa và bình thản như cũ, không có một chút dao động nào, như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.
Thích Uyển mất tự nhiên dời tầm mắt đi: ''Bớt làm mấy chuyện nhàm chán đi.''
Thích Thời Tự trả lời rất nhanh: ''Đương nhiên.''
Thích Uyển phiền não châm điếu thuốc, đặt bên mép miệng rít một hơi, khó trắng che phủ đôi mắt bà, Thích Thời Tự nhìn chằm chằm không chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm chung trong vẻ ngoài của hai người bọn họ.
Thích Thời Tự vẫn bình tĩnh như cũ, yêu và hận lâu dài đã bị thời gian gột rửa, hóa ra đến cuối cùng, thực sự chỉ còn lại bình tĩnh.
Thích Thời Tự không có cảm giác, hắn nhìn Thích Uyển, trước đây vẫn luôn ôm những ảo tưởng không thực tế, thế nên mỗi lần ngã, hắn lại càng đau hơn, nhưng cho dù có đau đến thế nào đi chăng nữa thì chuyện cũng đã qua hơn mười năm rồi, không có gì có thể so sánh được với một vết thương đã lành. Hắn đã thật sự buông xuống.
Thích Uyển rít một hơi thuốc lá, nói tiếp: ''Hiến đi, Thích Thời Tự.''
Rất đơn giản.
Thích Thời Tự ngẩng đầu lên, mi mắt giãn ra, khiến đôi mắt hồ ly đó càng thêm rạng rỡ.
''Được!''
''Mức giá tôi đề cập trước đây, tạm thời chỉ là một món quà nhỏ, hy vọng bà sẽ thích nó.''
Thích Uyển nhìn chằm chằm câu cuối cùng mà Thích Thời Tự viết, bất chợt cảnh giác, nhưng sự tự phụ thường ngày của bà không khiến bà cảm thấy Thích Thời Tự và Hàn Diệp vẫn còn cơ hội đánh trả vào lúc này.
Thế nên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói: ''Đương nhiên là thích, rất cảm ơn.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.