Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 6:




Tin tức bị bệnh của Thích Thời Tự không dễ bị dập tắt, Hàn Diệp vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc. Đáy mắt hiện lên một màu xanh đậm, cộng thêm những ngày gần đây anh khăng khăng đến chăm sóc cho Thích Thời Tự, có thể coi là làm việc quá sức.
Cuối cùng, Hàn Diệp vẫn không phân phó quản lý tiếp tục điều tra chuyện của Thích Thời Tự, chuyện này mang lại cho anh một cảm giác rất kỳ quái, bề ngoài thì trông có vẻ đạt được chân tướng dễ như trở lòng bàn tay, nhưng sau lưng lại là mê cung điên đảo phức tạp. Con ngươi đen láy của Hàn Diệp âm trầm nhìn chăm chú vào hàng ngàn ngọn đèn được thắp sáng trong các tòa nhà bên ngoài thành phố, chợt không còn hứng thú tìm tòi nghiên cứu nữa.
Thích Thời Tự đã liếc nhìn đồng hồ treo tường ba lần, mặc dù bề ngoài vẫn tỉnh bơ, nhưng chăn nắm trong tay lại bị siết càng lúc càng chặt. Hắn biết hiện giờ mình còn có thể núp trong bệnh viện hưởng thụ sự yên bình này đều là nhờ vào công lao của Hàn Diệp, hắn cũng không dốt, hắn biểu hiện bình tĩnh chỉ là bởi vì đối phương nhẫn nhịn không vạch trần chân tướng.
Nhưng hắn không muốn trở về.
Hắn dùng mạng mình, một đường đổi lấy tự do, hắn không muốn trả nó lại.
Mặt mũi Thích Thời Tự ảm đạm, hai tay giống như chợt mất đi sức lực, buông lỏng chăn, một mình mò mẫm muốn xuống giường. Bắp đùi bị thương của hắn được bác sĩ xử lý sơ bộ sau đó, chẳng qua là số lần hắn phải thay thuốc trong một ngày thật sự quá nhiều, một số vết thương ngoài da không cẩn thận thỉnh thoảng hành hạ người ta, cho nên dù là chăm sóc mấy ngày vẫn hành động không được nhanh nhẹn cho lắm.
Một tay Thích Thời Tự vịn tường, cẩn thận tránh người qua đường trên lối đi trong hành lang, cũng may trong thời gian dịch bệnh, các phòng bệnh đều chuẩn bị sẵn khẩu trang, sau khi hắn đeo lên thì không mấy ai chú ý đến hắn hay phát hiện ra đầu mối nào.
''Tôi muốn xuất viện.'' Khó khăn lắm mới bước từng bước đến được trạm y tá, Thích Thời Tự cố gắng hết sức chống đỡ lên quầy phục vụ để đứng thẳng người, uyển chuyển khéo léo đưa ra yêu cầu với một vị y tá mà mình đã quen mặt.
Y tá đang trực ca đêm, vốn ban đầu có hơi mất tinh thần, bị sắc mặt âm trầm của nam thần làm cho giật mình một cái, đặt hồ sơ bệnh án trong tay xuống, nhìn thấy tính mạng của chính mình đang đứng trước mặt mình, tuy rằng đã đeo khẩu trang để che giấu nhưng với tư cách là thành viên của đội hỗ trợ phía sau, có thể nhận ra Thích Thời Tự qua từng sợi tóc của anh ấy là sự tôn trọng tối thiểu đối với chứng chỉ trình độ chuyên môn của người hâm mộ, được chứ?
Thích Thời Tự thấy Khương Vãn trước mặt mình mãi vẫn chưa trả lời, mới lập lại lần nữa: "Xin hỏi bây giờ có thể làm thủ tục xuất viện không?''
Khương Vãn nghe ra trong giọng điệu dịu dàng của nam thần có một tia sốt ruột, trong đầu còn chưa kịp nghĩ tới tại sao chưa gì mình đã già lẫn ốm yếu như vậy thì đã bày ra thái độ chuyên nghiệp nhất, trước tiên thông qua phòng bệnh xác nhận thân phận của bệnh nhân, tỉnh táo nói: ''Ngày thứ 94, tình trạng của anh không khả quan lắm, chắc hẳn bác sĩ không cho phép anh tự mình làm thủ tục xuất viện, đúng không?''
Khương Vãn dừng lại, thấy Thích Thời Tự không phản bác, bèn tiếp tục xem bệnh án trong tay, càng xem càng kinh hãi, cho dù cô ấy không phải người hâm mộ đi chăng nữa thì từ góc độ của một bác sĩ mà nói, Thích Thời Tự xuất viện lúc này chính là sai lầm!
Cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được: "Anh Thích, anh có biết tình trạng của mình ra sao không? Thế này làm sao có thể xuất viện được! Có chuyện gì quan trọng bằng thân thể của mình không chứ?''
Thích Thời Tự mới vừa lấy lại được trạng thái từ sau cơn kiệt sức, nghe thấy Khương Vãn gọi mình là ''anh Thích'', tâm trí có phần hỗn loạn của hắn cuối cùng cũng bình thường trở lại, biết rằng đối phương là người hâm mộ của mình mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy số phận dù gì cũng chiếu cố hắn một lần.
Vì vậy hắn dùng giọng nói dịu dàng mềm nhũn: "Tôi biết rất rõ tình trạng thân thể của mình, nhưng bây giờ đúng là có một chuyện rất quan trọng phải làm, cô có thể giúp tôi không?'' Âm cuối của Thích Thời Tự run lên, giống như đang làm nũng.
Khương Vãn tức giận thầm mắng mấy câu sắc đẹp có hại cho đất nước, nhưng vẫn không hạ quyết tâm từ chối hắn. Ôm điểm mấu chốt là chịu trách nhiệm với thân thể của bệnh nhân, Khương Vãn thầm thở dài một hơi trong lòng, vì lúc này Thích Thời Tự đã ký kết hiệp nghị thỏa thuận quay lại đúng giờ trong một ngày ''xuất viện''.
Khi Thích Thời Tự ra khỏi cửa bệnh viện còn cảm thấy hoảng hốt, ánh mặt trời nhức mắt, nhưng thời tiết vừa phải. Đúng là hắn có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, tốt nhất là phải xử lý xong trước khi Hàn Diệp xử lý chuyện này.
Bởi vì đi lại không thuận tiện nên Thích Thời Tự gọi một chiếc xe trước bệnh viện, dặn bác tài đến nhà nghỉ dưỡng Lâm Giang, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hắn biết Bạch Lê, biết bà Thôi tôn quý rốt cuộc mong muốn cái gì, nhưng hắn cũng không thể mong đợi một người điên tỉnh táo. Nếu bà ta đem chuyện này đâm thọt trước mặt Hàn Diệp, mấy ngày nay phỏng đoán chừng cũng chỉ có thể tan theo chiều gió...
Nhưng hắn không bỏ được, khó khăn lắm Hàn Diệp mới từ trong bóng dáng Thôi Húc nhìn thấy được một chút Thích Thời Tự chân thật như vậy, làm sao hắn cứ thế mà nỡ trả lại đây?
Thích Thời Tự cảm thấy có lẽ hắn thật sự bị ám ảnh, dẫu sao sau tất cả, hắn luôn bị nói là một kẻ thay thế.
Cuộc sống ở nhà họ Thôi bây giờ xem ra vẫn cô độc và trừu tượng như cũ, mặc dù hắn chưa bao giờ gặp trực tiếp với Thôi Húc, nhưng hắn biết rõ nhất cử nhất động của Thôi Húc, cũng nghe được rất nhiều lời khen ngợi không liên quan đến mình. Bảy tuổi, chung quy vẫn là một độ tuổi đã hiểu rõ lý lẽ.
Hắn không có thân phận trong nhà, vì thế cả ngày chỉ ở lì trong phòng mình rất ít khi ra ngoài theo yêu cầu của Bạch Lê, vì thế trong mười một năm chờ đợi để hiến tặng, hắn gần như chưa từng gặp qua Thôi Húc một lần nào.
Hắn và Thôi Húc không quen không biết, nhưng hắn lại là người hiểu rõ Thôi Húc nhất trên đời.
Ví dụ như, chỉ có hắn biết Thôi Húc thích Hàn Diệp.
Thích Thời Tự cảm thấy mình không nên mắc nợ ai điều gì, nhưng bởi vì biết được tin này mà mỗi đêm đều lòng mang áy náy, trằn trọc trở mình, rồi đến rạng sáng hôm sau, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng.
Sớm chiều hắn và Hàn Diệp bên nhau là do trộm được. Thôi Anh nói trúng một câu, hắn chưa bao giờ muốn đồng ý, nhưng thật ra trong lòng đã ghi khắc dấu ấn, muốn nói ra lại thôi, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười. Dù sao hắn cũng chưa từng trộm được, lại từ đâu mà nói là trộm?
Mặc dù Thôi Đình không quá quan tâm đến hắn nhưng rốt cuộc vẫn vì mặt mũi, không muốn hắn trở thành một tên vô dụng, dù gì hắn cũng tên là Thôi Thời Tự, mang tên nhà họ Thôi. Vì vậy hắn bị đưa vào trường công lập, hoàn toàn tránh được Thôi Húc.
Trước giờ hắn vẫn luôn làm rõ lợi ích trong đó, nhưng sau khi nghĩ lại sẽ thay đổi suy nghĩ một chút, cảm thấy điều đó không nhất thiết. Cho dù hắn thi thành cái dạng gì thì điều đó cũng không quan trọng với Thôi Đình, bảng điểm của mình cũng không thể đưa lên bên cạnh một dự án hơn một tỷ trên bàn làm việc của Thôi Đình, vì vậy hắn đã chăm chỉ học tập, nghiêm túc thi cử, nghĩ rằng khi mọi thứ đã ổn định, dựa vào trình độ học vấn của mình, ít nhất vẫn có thể giải quyết được vấn đề ấm no, muộn nhất là khi ân oán đời trước kết thúc, điều cuối cùng còn lại của hắn sẽ là sự tự do.
Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn biết rằng hắn không rảnh rỗi, cũng không cần phải gây phiền toán, kết bạn với một vài người, để cho mình có một chút xao động thanh xuân. Vì vậy hắn có thói quen ở một mình, một người vì thần. Hắn không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng trường hắn được giới thiệu đến học là trường của Thôi Húc và Hàn Diệp.
Nhưng may mắn thay, ở tuổi mười tám, việc hiến tặng tủy của hắn có thể là cánh cửa đầu tiên dẫn đến sự tự do.
Thôi Húc được bí mật gửi ra nước ngoài để nghiên cứu học tập trong kỳ nghỉ hè, và Hàn Diệp được ban cho một cuộc sống mới khi nằm trên bàn mổ.
Sinh nhật mười tám tuổi ngày đó của hắn, lần đầu tiên biết ''tim đập thình thịnh'' là một danh từ riêng.
Không biết là tình yêu sét đánh, hay là Hàn Diệp đối xử với Thôi Húc quá tốt, ngày thường nghe người khác miêu tả sẽ cảm thấy hơi ghen tị, nhưng tự mình trải nghiệm chỉ còn lại đắm chìm.
So với cơ thể ốm yếu của Hàn Diệp, sức khỏe của Thích Thời Tự khá hơn một chút, thế nên đã tỉnh lại trước Hàn Diệp. Không biết có phải là do yêu cầu của người nhà họ Hàn hay không mà hắn và Hàn Diệp được bố trí trong cùng một phòng bệnh.
Thích Thời Tự thầm mỉm cười trong lòng, cảm thấy nhà họ Thôi thật sự quá thoải mái, một chút cũng không hề lo lắng thứ hàng giả như hắn sẽ bị lộ tẩy à? Chỉ bằng gương mặt có tám phần giống này, cho dù có thể lừa được đại đa số, nhưng ít ra Hàn Diệp nhất định cũng sẽ cảm giác được.
Sự thật chứng minh là Thích Thời Tự đã lo lắng quá mức, dù sao cũng là sau khi phẫu thuật xong, Hàn Diệp chắc chắn không khôi phục nhanh bằng hắn, phỏng chừng khi Hàn Diệp có thể xuống giường và nhìn thẳng vào hắn thì hắn đã xuất viện từ lâu rồi. Bàn về tâm tư kín đáo, hắn làm sao có thể chơi qua bậc cha chú của mình chứ? Cũng may khi ấy Thích Thời Tự không suy nghĩ nhiều về việc đó, hắn mong đợi có thể lấp liếm cho qua chuyện này hơn bất kỳ người nào, hắn đang mong đợi bốn năm tiếp theo, điều mà hầu như không thể miễn cưỡng gọi là cuộc sống tự do theo ý nghĩa thông thường.
Hàn Diệp ở trên giường bệnh còn rất yếu ớt, nhưng có lẽ anh cảm thấy người trên giường bên cạnh chính là bạn thân của mình nên rất an tâm.
Là bởi vì liều lượng thuốc mê vừa đủ sau ca phẫu thuật, ngủ quá lâu, khi anh vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Thôi Húc, cảm giác tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Thôi Húc đang thay hoa thủy tiên bên giường cho anh, trên người cũng mặc bộ đồng phục bệnh nhân giống như anh, anh ngủ quá lâu, giọng nói không thể cất thành tiếng, nhưng đối phương lại đang hướng về anh cười một cách hồn nhiên.
Trong nụ cười ấy có cả ánh nắng và sự ấm áp, anh có thể cảm nhận được điều mà Thôi Húc chưa từng nói thành lời: Hoan nghênh đến với cuộc sống mới.
Trái tim anh không khỏi rung động trước nụ cười đó, và đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ như vậy trong lồng ngực.
Đúng vậy, hoan nghênh đến với cuộc sống mới.
Sau này có rất nhiều người hỏi Hàn Diệp tại sao lại có thể phát hiện ra tình yêu trong quan hệ trúc mã kéo dài hơn mười năm, anh hàm hồ không giải thích được nguyên do rõ ràng, cuối cùng anh cho rằng tất cả những sự sợ hãi đều thuộc về nụ cười của Thôi Húc dành cho anh ngày đó khi anh vừa mới tỉnh dậy.
Nói một cách sáo rỗng, đó là ơn cứu mạng, không cần đền đáp, mà là lấy thân hứa hẹn; cũng là Thôi Húc đã cười và nói với anh: Hoan nghênh em đến với cuộc sống mới.
Anh nói hai người đều là máu thịt thân thiết như vậy, sao anh có thể không động lòng cho được?
Vào ngày đầu tiên Thích Thời Tự có thể xuống giường thì Hàn Diệp tỉnh lại, hắn cảm thấy hoa thủy tiên đặt ở mép giường có hơi héo, muốn châm thêm chút nước, liền trông thấy Hàn Diệp mở mắt.
Hắn sợ mình nói gì nhiều sẽ làm hỏng chuyện, nhưng trong lòng quả thực rất vui mừng, chỉ cười một cái với Hàn Diệp.
Hắn muốn nói rất nhiều điều.
Hắn muốn nói, chúc mừng anh, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Hắn muốn nói, chúc mừng lẫn nhau đi, chúng ta đều có một cuộc sống tốt hơn.
Hắn muốn nói, tôi tên là Thích Thời Tự.
Hàn Diệp là tâm điểm của cuộc đời hắn sau năm bảy tuổi, là sự tự do mà năm ấy hắn đánh cược cả cuộc đời mình khi vừa mới mười tám, là người đầu tiên hắn gặp gỡ với thân phận là Thích Thời Tự.
Tình trạng của Hàn Diệp ngày một tốt hơn, tuy không thể xuống đất nhưng trạng thái tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.
Anh nói với Thích Thời Tự rằng anh sống mười tám năm trong sự sợ hãi bất an, anh hiểu sinh mạng của mình yếu ớt hơn bất kỳ người nào khác, nhưng anh vẫn muốn được sống hết mình.
Hầu hết thời gian, Thích Thời Tự là người lắng nghe, khi nhìn gương mặt đang say ngủ của Hàn Diệp, hắn nghĩ có lẽ điều hắn yêu không phải là cái nhìn thoáng qua, mà là sự kiên cường thuộc về Hàn Diệp. Hàn Diệp trước nay chưa từng cần bất kỳ ai cứu giúp, anh sống không theo quy tắc bên ngoài, nếu chỉ có mười tám năm như vậy, anh vẫn sẽ sống tự do và không bị gò bó, nếu cuộc đời anh chỉ còn lại mười tám năm, nhất định anh sẽ khiến chuyến đi này trở nên đáng giá.
Là như thế, các loại dụng cụ tinh vi che lấp cơ thể bệnh tật đã khiến anh dốc toàn lực sống như thể cuộc đời chỉ có mười tám năm, anh kiêu ngạo như vậy, kinh tài tuyệt trần như thế, mới có thể khiến người khác chỉ cần liếc mắt thôi cũng sẽ yêu thích anh.
Thích Thời Tự nghe tiếng ve hòa tấu kéo dài trong đêm hè, ánh sáng đổ bóng mờ sau lưng hắn, tối hơn một chút so với mọi thứ xung quanh, nhưng trong mắt Thích Thời Tự, ánh trăng trước mắt lại sáng như ban ngày.
Hắn đã chết.
Nhưng cũng đã tái sinh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.