Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 61: Phiên ngoại 1




Bối cảnh sau hôn nhân.
Cũng coi như bọn họ đã trải qua những thời gian khổ cực.
Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp nhắm chặt mắt, có chút buồn cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt Hàn Diệp, chủ động phát ra tín hiệu cầu hòa.
Hàn Diệp bị đầu ngón tay lạnh như băng của Thích Thời Tự làm cho ngứa ngáy, vốn định giả vờ im lặng, nhưng lúc này lại có chút không kiềm lòng được, lặng lẽ liếc nhìn Thích Thời Tự.
''Nhận sai chưa?''
Thích Thời Tự vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào ánh mắt Hàn Diệp, thành khẩn trả lời: ''Đương nhiên ạ.''
Tuy nói rằng thái độ xin lỗi của Thích Thời Tự vô cùng thật tâm, nhưng Hàn Diệp vẫn không nuốt trôi cái cục tức này trong lòng, hơi nghiến răng nghiến lợi: ''Ngoài miệng nhận sai, nhưng lần sau vẫn còn dám!''
Người trước mắt cũng thật đáng yêu, Thích Thời Tự không nhịn được nhẹ giọng cười một cái: ''Nhưng rõ ràng anh cũng rất thích.''
Hàn Diệp đỏ mặt, quanh co phản bác: ''Anh thích lúc nào,'' lẩm bẩm: ''Còn không phải bị em ép hả...''
Thích Thời Tự mượn thế nằm lên giường, nụ cười yêu kiều: ''Em làm sao dám ép buộc anh.''
''Không phải em ầm ĩ đòi thi đấu sao?''
Khẽ véo chóp mũi của Hàn Diệp, cưng chiều nói: ''Anh thua còn không muốn nhận?''
Hàn Diệp đánh vào bàn tay không biết quy củ của Thích Thời Tự, nhìn chằm chằm Thích Thời Tự mà không có một chút sức sát thương nào, bày tỏ nếu như hắn còn dám nói nhiều hơn một câu thì sẽ phải chờ chết tạ tội.
Hai người ở trên giường ầm ĩ một hồi lâu, Hàn Diệp mới miễn cưỡng tình nguyện đứng lên khỏi giường.
Chuyện này vẫn là Thích Thời Tự sai!
Hàn Diệp không hề bị thuyết phục.
Anh bị dắt theo con đường của Thích Thời Tự.
Nói về con đường tổng giám đốc Hàn tự mình gầy dựng sự nghiệp riêng cũng vô cùng lận đận.
Nhưng đương nhiên là thiên chi kiêu tử không có lý do gì để dễ dàng bỏ cuộc.
Không phải chuyện hôm qua, anh đến quán bar gặp ''bạn cũ'' để xây dựng gắn kết tình cảm thì bị Thích Thời Tự đứng đó chờ sẵn.
Hai người bọn họ, rốt cuộc là sức khỏe của ai không tốt???
Gặp phải Thích Thời Tự ở quán bar, anh còn chưa lên tiếng đã bị Thích Thời Tự ra đòn phủ đầu.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, Hàn Diệp thấy có hơi nhức đầu.
Thích Thời Tự không nói lời nào, xuyên qua bầu không khí màu tím say mê nhìn anh một cái thật sâu, cúi thấp đầu xuống.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao Hàn Diệp có thể nhìn được biểu cảm tủi thân của Thích Thời Tự.
Lập tức đẩy ly rượu trước mặt ra, chân dài một bước, né tránh đủ loại người đến xin WeChat của mình, nhanh chóng đến trước mặt Thích Thời Tự.
Ngón tay của Thích Thời Tự xoay tròn trên vành cốc, cảm nhận được sự tồn tại của anh, nhưng buồn bực không nói lời nào.
Hàn Diệp cũng không giỏi dỗ dành ai, lần này tay chân luống cuống đứng ngốc tại chỗ.
Dù sao cũng là mình sai.
Nửa giờ trước Thích Thời Tự hỏi anh có trở về hay không, anh còn trì hoãn nói rằng công việc vẫn chưa xử lý xong, kết quả nửa giờ sau, anh và Thích Thời Tự nhìn nhau trong quán bar.
Cứ nói thế này là xấu hổ đi.
Mặt mũi Thích Thời Tự ấm ức, khóe môi cứng nhắt nhếch lên, tỏ ra miễn cưỡng: ''Anh, anh chơi đi, em không có ý gì khác đâu ạ.''
Hàn Diệp vừa nhìn thấy bộ dạng này của Thích Thời Tự là bắt đầu đau lòng, mặc dù biết người trước mắt này rất hay diễn, nhưng ảnh đế Thích cũng đã giải nghệ rồi, chỉ diễn ra bộ dạng đơn thuần cho anh xem, còn không cho phép anh đau lòng sao?
Hàn Diệp đưa tay nắm lấy cổ tay Thích Thời Tự muốn kéo đi, dịu dàng nói: ''Với bọn họ thì có gì để chơi chứ? Còn chưa tới mức xã giao.''
Thích Thời Tự nghe vậy, hắn vùng ra khỏi tay Hàn Diệp, sự đau xót trong mắt hiện lên khó tả, bưng ly rượu trước mắt uống một hơi cạn sạch, dọa Hàn Diệp sợ hết hồn.
''Thích Thời Tự, em không muốn sống nữa à? Dạ này của em bị hỏng thế này làm sao có thể uống rượu?''
Hàn Diệp chau mày, muốn giành lấy ly rượu trong tay Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự ấm ức cúi đầu, mái tóc lòa xòa trước trán che đi hơn một nửa gương mặt, bỗng dưng có chút buồn bã vô cớ: ''Là em vô dụng, không thể giúp gì cho anh.''
Cảm giác của câu nói đầu tiên chính là, ''Là em liên lụy anh'', ''Thật xin lỗi'' các kiểu, da đầu Hàn Diệp tê rần, vội vàng ngăn cản lời nói của Thích Thời Tự.
''Thích Thời Tự, anh đau lòng em, em còn không biết sao?''
Hàn Diệp đau lòng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán Thích Thời Tự, thăm dò vuốt ve bụng của Thích Thời Tự, đúng như dự đoán, dạ dày dưới động tác tay của anh cuộn tròn lại, chuyển động còn dữ dội hơn người trong ngực mình.
Hàn Diệp không nhịn được thấp giọng mắng: ''Muốn chết à?''
Thích Thời Tự nghe vậy thì hốc mắt đỏ ửng, không quan tâm Hàn Diệp đang bao bọc hắn, vặn vẹo muốn vùng ra.
Nhưng trong miệng vẫn là âm thanh tủi thân âm thầm phản bác: ''Không phải...''
Hàn Diệp hết cách, cảm thấy Thích Thời Tự đang đau đến mơ hồ, vì thế anh vội vàng chào tạm biệt những người bạn đang đổ xúc sắc, kéo Thích Thời Tự ra ngoài.
Đêm khuya miền Bắc vẫn luôn rất lạnh, tuyết tích tụ trên đầu ngọn cây, không khí trắng xóa dường như ngưng tụ thành những tác phẩm điêu khắc làm từ băng.
Hàn Diệp không dám chậm trễ, sợ Thích Thời Tự bị bệnh, kéo Thích Thời Tự đến hầm xe rồi bật ngay máy sưởi trong xe, đặc biệt là khi cảm nhận được Thích Thời Tự đang bồn chồn, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Vốn dĩ cũng không thể tránh khỏi, Thích Thời Tự chỉ làm mấy động tác giả rồi cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau Hàn Diệp, cho đến khi cả người mình bị nhét vào trong xe.
Hàn Diệp có hơi thèm thuốc, vốn dĩ anh không có thói quen này, chẳng qua gần đây áp lực sự nghiệp đè nặng trên vai, khiến cả người anh vô cùng phiền muộn và khó chịu.
''Giải thích, tại sao em lại tới đây?''
Thích Thời Tự cúi thấp đầu không đáp.
Nỗi tủi thân trên người một phần cũng không giảm.
Tức là, sau khi kết hôn lâu như vậy, cuối cùng Thích Thời Tự cũng để lộ ra cảm xúc, Hàn Diệp cũng không dám dọa sợ hồ ly nhỏ nhà mình nữa.
Anh không ép Thích Thời Tự, dùng ánh mắt ân cần nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Thích Thời Tự dùng kinh nghiệm diễn xuất mấy năm của mình để rơi nước mắt chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, thực hiện một màn trình diễn buồn bã hết sức.
Một lúc sau, cho đến Hàn Diệp loay hoay một hồi rồi đặt điếu thuốc xuống, hắn mới chậm rãi mở miệng: ''Nhớ anh.''
Trái tim Hàn Diệp chợt thắt lại, lửa giận cũng không cách nào thoát ra được.
Lại cảm thấy tâm trạng của người bên cạnh mình không đúng, Hàn Diệp cứng rắn nghiêng đầu Thích Thời Tự qua, phát hiện khóe mắt người nọ ướt nhẹp, đang khóc.
Ai mà chịu đựng được.
Hàn Diệp không nói hai lời, trực tiếp nắm tay cục cưng nói xin lỗi, trong lời nói không che giấu được sự đau lòng: ''Sao vậy? Khó chịu sao? Ai bắt nạt em?''
Thích Thời Tự quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy rất mất mặt.
Một hồi lâu sau, tâm trạng ổn định lại mới nói với Hàn Diệp: ''Em có thể nổi giận như vậy không ạ?''
Hàn Diệp nào dám nói không, rút tờ giấy thay hắn lau nước mắt cho hồ ly nhỏ.
Thích Thời Tự nghẹn ngào, tiếp tục nói: ''Vậy chúng ta chơi trò chơi khác đi, em cho anh một manh mối, nếu anh đoán ba lần vẫn không được thì phải đồng ý một điều kiện của em.''
Da của Thích Thời Tự vốn rất trắng, giờ phút này khóc lóc còn bị tờ giấy lau tới lau lui, đuôi mắt đỏ như lông vũ bị thiêu đốt, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Hàn Diệp gần như không suy nghĩ nhiều, đáp ứng nói: ''Tùy em cả.''
Trò chơi rất đơn giản.
Thích Thời Tự cho từ khóa thứ nhất là sáu tuổi.
Hàn Diệp cau mày, sáu tuổi, Thích Thời Tự sáu tuổi thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện, anh phải cẩn thận né tránh những vết sẹo đó, cảm xúc vào thời khắc này chỉ còn lại đau lòng. Lắc đầu một cái, nhưng vẫn siết chặt tay Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự ổn định tâm trạng, nói ra hai từ tiếp theo là công viên.
Công viên?
Hàn Diệp có chút mơ hồ, là công viên nào? Là công viên anh dẫn hắn đến hay là công viên hắn đi lúc sáu tuổi? Lần nào cũng không được vui vẻ, tại sao Thích Thời Tự phải nói ra từ này?
Đợi đã, công viên! Tại sao Thích Thời Tự sáu tuổi lại đến công viên?
Thích Thời Tự an tĩnh mấy giây, cũng không chờ Hàn Diệp cẩn thận hồi tưởng lại đã nói tiếp chữ thứ ba — em.
Giữa hỏa quang điện thạch*, cuối cùng Hàn Diệp cũng kết nối lại được hết thảy.
(*Ánh sáng của tia sét và ngọn lửa của đá lửa, ban đầu xuất phát từ Phật giáo, nghĩa là "mọi thứ phù du"; sau này dùng để chỉ những thứ rực rỡ chợt lóe chợt tắt...)
Câu trả lời bật thốt lên: ''Hôm nay là sinh nhật em?''
Thích Thời Tự giương mắt nhìn anh.
Hàn Diệp áy náy muốn chết.
Thích Thời Tự đưa ra nguyện vọng thỉnh cầu.
Chỉ thấy Thích Thời Tự hơi nghiêng người qua, nói vào tai Hàn Diệp một câu.
Hàn Diệp đỏ bừng nửa người, mà trong ánh mắt Thích Thời Tự làm gì còn dáng vẻ khổ sở nào nữa, hồi lâu sau, Hàn Diệp gật đầu một cái.
''Anh, em muốn thấy anh ở trên giường của em, mặc đồ con gái.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.