Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 62: Phiên ngoại 2




Đề tài: Nên chuẩn bị quà gì cho người vợ bá đạo của tôi?
Thích Thời Tự trố mắt nhìn bài đăng đột nhiên trở nên nổi tiếng của mình trên màn hình.
Di chuyển con chuột, trầm trồ khen ngợi trước những câu trả lời được đánh giá cao.
L1: Tôi cảm thấy bài viết này đang show ân ái, hơn nữa còn có chứng cứ.
L2: Lần trên không cô đơn đâu!!!!
L3: Tâm lý tôi suy sụp rồi, ai mà không muốn có một người vợ bá đạo chứ?
L4: Thật quá đáng, chưa tới lễ tình nhân đã bắt đầu giết cẩu độc thân rồi sao?
L5: Tôi không có ý kiến, tôi chỉ muốn làm này làm kia với người vợ bá đạo của chủ bài đăng.
L6: Quần của mấy người đang bay đó???????
L7: Tôi nghĩ phòng họp play chính là hay nhất!
L8: Tôi ủng hộ lầu trên, nhưng có chắc là thử xong sẽ không bay màu không? Trực tiếp từ vợ biến thành vợ cũ, OK?
L9: Cho nên có gì không đúng à? Tôi muốn người vợ bá đạo trở nên phổ biến!
L10: Tán thành!
L11: Chủ bài viết thật đáng thương, tôi tới để kéo chủ đề chính trở về. Có nghĩa là, tôi chắc chắn sẽ không tặng nước hoa của chính mình làm quà sinh nhật! Doge.
L12: Chẳng phải đã bay màu rồi sao, nhưng tôi ủng hộ cuộc phản công của bá tổng.
L13: tk=cYEo29TAv9s
L14: Lầu trước gửi khùng điên cái gì vậy, một đống ký tự loạn xì ngầu!
L15: Cũng may tôi vừa bấm vào xem thử. Chỉ có thể nói là cái gì cần cũng đều có.
L16: Vì lợi ích của chủ bài đăng, mọi người vẫn nên...
L17: Srds*, tôi vẫn nghĩ vợ của chủ bài đăng rất đáng nghi! Bá tổng chính là công!
(*Mặc dù.)
L18: https://m.tb.cn/h.fHCPhkB?tk=eTOI2960RpC Thử một lần xem?
L19: Chúc lầu trên vui vẻ!
L20: Tôi nói này, cái tựa đề này làm tôi nghĩ đến cái gì đó.
L21: Lầu trên mau nói đi được không?
L22: Quả thật, tôi đang nghĩ tới CP định mệnh của đời mình.
L23: A a a a a a, có phải là hy và qsx không!
L24: A a a a a a a a. Cái gì mà trò chơi alphabet? Cặp vợ chồng này là mạnh nhất.
L25: Cho dù có đúng hay không thì chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp để bố Thích nhìn thấy.
L26: Lầu trên, tôi trở lại rồi, vừa với đi thăm dò, đúng là sinh nhật của tổng giám đốc Hàn sắp tới rồi.
L27: Trời ơi, tôi ngất đây. Mau dựng tôi dậy đi, nói cho tôi biết đây chính là của bố Thích.
L28: Tôi cũng ngất rồi, ai nhìn mà không bối rối chứ? Nói cách khác, tổng giám đốc Hàn vì bố Thích mà trực tiếp từ mặt gia đình còn chưa đủ cưng chiều sao? Là đàn em trong khoa vật lý thiên văn, tôi chỉ có thể nói rằng tôi thực sự nhìn thấy tổng giám đốc Hàn đón bố Thích về nhà mỗi ngày rất cưng chiều!
L29: Thật à? Tôi cảm thấy tổng giám đốc Hàn bảo vệ bố Thích rất tốt, cơ bản là sau khi giải nghệ thì không còn tin tức gì nữa. Mà bố Thích cũng nói rằng anh ấy muốn đi học. Chúng ta là những người hâm mộ hèn mọn, không dám đến làm phiền.
L30: Lầu trên nói không dám làm phiền quá chuẩn! Bây giờ Tiểu Thất vẫn còn hoạt động trong giới giải trí, chỉ sợ chọc anh ấy nổi giận, anh ấy bèn dốc lòng học tập không thèm kinh doanh nữa! Chúng ta thật là hèn mọn! [Cầm móng vuốt]*
(*Ảnh măng cụt của mèo con.)
L31: Chúa ơi, tôi nói cái này cả ngày cũng không thấy mệt. Bố Thích và tổng giám đốc Hàn rất tốt đẹp, tôi nói này, anh ấy còn đón người đến công ty làm bài tập, các người đã từng nhìn thấy chưa? Tôi chưa từng thấy trên bàn làm việc của tổng giám đốc Hàn có cái gì ít hơn một trăm triệu đâu, kết quả nhìn thấy bố Thích đang ngồi ở đó làm bài tập!!!! Có ai hiểu không?
L32: Lúc này tôi về phe sếp Hàn là tổng công!
L33: Khí chất Alpha của tổng giám đốc Hàn bùng nổ rồi, OK?
L34: Tổng giám đốc Hàn cưng anh ấy quá!!!! Buổi họp báo còn tuyên thệ chủ quyền không phải quá rõ ràng rồi sao!!!
L35: Lầu trên oai phong, tôi cảm thấy Tiểu Thất là tổng công, khỏi bàn cãi, OK? Chưa từng thấy công được cưng chiều à?
L36: Chính xác chính xác, Tiểu Thất rõ ràng là công, Tiểu Thất cao hơn! Hơn nữa các người quên mất thân xác bị lộ ra của bố Thích trong bộ điện ảnh lần trước rồi hả? Đó không phải là dũng mãnh công tiêu chuẩn sao?
L37: Nếu cô nói vậy thì tôi hỏi một chút, hình xăm của bố Thích trên ngực thật quyến rũ! Là câu chuyện gì đó của anh ấy và tổng giám đốc Hàn hả?
L38: Không biết nữa?
L39: Không biết +1!
...
Thích Thời Tự lướt bình luận, thấy đề tài dừng lại ở hình xăm.
Thật ra thì cũng có liên quan đến chuyện của Hàn Diệp, dù sao cũng là hình xăm để che vết sẹo, mà vết sẹo là vì Thôi Húc.
Trước đó, Hàn Diệp đã từng hỏi hắn từ rất lâu rồi.
Hắn chỉ nói là vì thích.
Về sau nữa, ánh mắt của Hàn Diệp đã cho hắn thấy rằng anh hiểu rõ hết thảy, thế nên trong những phút giây rối rắm, luôn có thể nhìn thấy anh hôn nơi ngực trái của mình một cách dịu dàng.
Nghĩ đến đây, Thích Thời Tự khẽ cười, lại tiếp tục lướt bình luận.
L101: Cho nên chúng ta hợp ý rồi đấy. Nên giải quyết vấn đề của chủ bài đăng thế nào đây?
L102: Khóc đi, chẳng lẽ chỉ có tôi khổ sở vì chưa có vợ thôi sao?
L103: Thật ra thì chủ nhà vẫn khỏe, hẳn là đưa cái gì cũng sẽ thích thôi.
L104: Ủng hộ chủ nhà xem nội dung khiêu dâm.
L105: +1
...
L223: +10086
Thích Thời Tự suy nghĩ một lúc, cảm thấy đa số mọi người trên mạng chỉ đang chế nhạo nó, nhưng quả thật đó cũng là một ý tưởng hay. Dù sao Hàn Diệp cũng không thiếu gì cả, hắn cũng không biết nên tặng thứ gì.
Nhớ lại mấy lời tán tỉnh Hàn Diệp lúc trước — Không phải tổng giám đốc Hàn cũng chỉ vừa ý vẻ ngoài ưa nhìn của hắn thôi sao?
Cho nên chút thủ đoạn này cũng không hẳn là không thể.
Suy nghĩ đến biểu cảm lúc đó của Hàn Diệp, Thích Thời Tự híp mắt một cái, trong lòng có tính toán.
Bà xã có thể không chịu, nhưng cơ thể thì không thể bán đứng.
Men theo những liên kết đó, Thích Thời Tự đã lấp đầy giỏ hàng của mình rồi thanh toán một lần, tuy rằng hắn buộc phải dùng thẻ của Hàn Diệp, hắn vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Hàn Diệp mỗi khi mua gì đó, nhưng mà hắn cũng không sợ bị phát hiện.
Hoạt động ban đêm đã chuẩn bị xong xuôi, thật ra Thích Thời Tự cũng có ý tưởng của riêng mình.
Bài hái ''Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa'' lúc trước vẫn chưa viết xong.
Nơi em viết, sẽ đồng hành cùng anh trong quá khứ và hiện tại, quả thực rất ý nghĩa. Quá khứ là Thôi Húc, hiện tại là chính hắn.
Nhưng cái kết hiện giờ đã thành sự thật, hắn muốn viết một cái gì đó khác.
Nghĩ như vậy, đầu bút không tự chủ viết ra hai chữ "A Diệp''.
Coi như là thơ dài, cũng coi như là thư tình.
''Định mệnh đã cho em tất cả.''
''Sự theo đuổi ban đầu cũng đã có kết quả.''
''Anh nói yêu em.''
''Năm tháng để lại dấu ấn trong chúng ta.''
''Đó là vào một ngày mà em và anh chưa hề biết rõ.''
''Anh nói đã bỏ lỡ.''
''Những năm tháng vội vã mà tiếc nuối ấy.''
''Chậm rãi trôi qua nhau.''
''Quãng đời còn lại của em có một cái tên khác để trân trọng.''
''Một từ đơn, hai ký tự.''
''Nhẹ nhàng như tiếng nỉ non của một bài hát chậm.''
''Cái tên mà em đã thốt ra sau khi suy nghĩ hồi lâu chính là tên của anh."
''Ánh sáng rực rỡ của nhật nguyệt.''
''Mất rồi lại tìm thấy.''
...
Trước đó Hàn Diệp vẫn luôn nói anh không từ bỏ.
Hắn nhớ rất nhiều, nhớ đến thói quen liên tục sửa sai của Hàn Diệp, nhưng anh lại không thể nào hòa giải được với chính mình.
Nhưng mà, hắn không hề buông bỏ ký ức, hắn chỉ đặt nó xuống.
Ngay từ khi Hàn Diệp giải thích rằng hắn là người yêu của anh vào năm đó.
''Tiểu Thất?'' Hàn Diệp mặc âu phục giày da bước vào nhà, không nhìn thấy bóng dáng của người yêu.
Thích Thời Tự đang nghịch cây đàn ghi-ta của mình, đương nhiên không nghe thấy tiếng gọi êm ái này.
Phải mất mấy ngày bàn luận mới đưa ra được quyết định cho bản cuối cùng của ''A Diệp'', hắn sợ sau này sẽ xảy ra vấn đề.
Hàn Diệp gần như đi hết các phòng ở lầu một, có chút nghi ngờ khó hiểu — Thích Thời Tự đâu?
Mới vừa đàm phàn xong dự án mới, anh đã lập tức trở về tìm bà xã, nhưng bà xã lại không có ở đây????
Khi Thích Thời Tự vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Hàn Diệp đang bối rối đứng ở đó, hắn ngạc nhiên khi anh quay về sớm như vậy, điều này đã làm gián đoạn tất cả những ý tưởng của hắn.
Sau khi gảy dây đàn vài lần, Thích Thời Tự dứt khoát ngồi trên bậc cầu thang hát cho Hàn Diệp nghe.
''A Diệp! Bài hát này tên là 'A Diệp'.''
Biểu cảm và giọng điệu của Thích Thời Tự vô cùng dịu dàng.
Theo tiếng đàn vang lên, tầm mắt hắn đặt trên người Hàn Diệp một khắc cũng không dời đi được.
''Số phận quả thật rất nhân hậu.''
''Em và anh chưa bao giờ cách xa.''
''Em mong anh mãi luôn ở đây.''
''Từ làn cỏ xanh đến tuyết trắng ngần.''
''Bốn mùa lưu chuyển chưa bao giờ lắng nghe người ta bày tỏ.''
''Nhưng từng lời em nói đều là tình yêu.''
''Tất cả đều vì anh.''
''Tất cả đều vì anh.''
Hàn Diệp đứng ngây ngốc tại chỗ, ánh trăng tùy ý chiếu vào giữa bọn họ, như thể đang chỉ rõ hướng đi về phía nhau.
Hàn Diệp chậm rãi đi về phía Thích Thời Tự: ''Em chuẩn bị bất ngờ vì anh à?''
Thích Thời Tự ôm eo người nọ, ngậm nụ cười, cằm tựa vào bụng anh: ''Đúng vậy.''
Hàn Diệp trêu ghẹo nói: ''Cứ qua loa như vậy, còn ngồi trên bậc thang.''
Đôi con ngươi của Thích Thời Tự vẫn luôn quyến rũ lạ thường mỗi khi chứa đựng cảm xúc, hắn khẽ cười, ngẩng đầu lên mổ một cái trên cằm Hàn Diệp.
''Thế nào, nhắc nhở tổng giám đốc Hàn một chút nhé, ngày mai sinh nhật, phải đổi thành anh hát cho em nghe.''
Đổi rồi, không còn là ''Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa'' nữa.
Hàn Diệp sửng sốt hồi lâu, sau đó nhoẻn miệng cười, trả lời: ''Được.''
Thích Thời Tự hé miệng cười: ''Đương nhiên không thể để sinh nhật của tổng giám đốc Hàn nghèo nàn như vậy được.''
Hắn đặt cây đàn sang một bên, kéo người đi về phía trước: ''Vị trí chính là trên giường.''
Hàn Diệp nhìn gương mặt phấn chấn của Thích Thời Tự, cười mắng thành tiếng: ''Đây là dày vò anh hay chúc phúc cho anh thế?''
Thích Thời Tự bí mật nháy mắt mấy cái với anh, không tiết lộ một chữ.
Ngược lại, Hàn Diệp có hơi xáo động khi bị chọc ghẹo.
Dẫu sao hai người cũng bận rộn, đối với một thanh niên hai mươi ba mươi tuổi, cấm dục khẳng định là chuyện không thể nào.
Kết quả vừa đẩy cửa phòng ra liền phát hiện ''bất ngờ lớn'' mà Thích Thời Tự chuẩn bị cho anh.
Bày biện la liệt.
Những tấm drap trải giường màu trắng bị Thích Thời Tự đổi thành màu xanh đậm, với làn da trắng lạnh của Thích Thời Tự, Hàn Diệp cảm thấy mình không thể nghĩ ngợi được nữa.
Cuối giường còn để chút đồ dùng, có cả mấy cái còn chưa được khui khỏi hộp, xem ra là vừa mua không bao lâu.
Hàn Diệp nhăn nhó, chớp mắt một cái: ''Em đừng nói với anh, đây đều là để dùng trên người anh nhé?''
Thích Thời Tự cười, không nói: ''Hay là anh đi tắm trước đi ạ?''
Hàn Diệp nửa tin nửa ngờ bị Thích Thời Tự đẩy vào phòng tắm, bị người bên ngoài khóa cửa lại.
Hàn Diệp vỗ nhẹ vào cửa ra hiệu cho Thích Thời Tự đừng giở trò nữa, nhanh chóng mở cửa ra.
Lại nghe thấy Thích Thời Tự nói một câu: ''Đợi chút.''
Tại sao lại thẹn thùng nhát gan đến vậy?????
Hàn Diệp dựa vào cửa thấp giọng khẽ cười, hình như rất phù hợp với tính tình của Thích Thời Tự.
Tuy không biết hắn bị người bên ngoài xúi giục cái gì, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nội tâm của anh cũng khá mong đợi.
Đương nhiên so sánh với sự nhàn nhã của Hàn Diệp, mặt Thích Thời Tự đang đỏ tới mang tai trước bộ sườn xám được đặt may riêng.
Cái này xẻ tà, có hơi cao...
Bạn trên mạng: Anh trai, cái này là để tổng giám đốc Hàn của anh mặc, không phải để anh mặc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.