Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 54:




Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Sau khi Wales về nhà, thấy Caesar trước kia luôn im ắng đột nhiên mổ vỏ trứng, vội vàng gọi bác sĩ tới. Rất nhanh sau đó, vỏ trứng thủng ra một lỗ nhỏ, một cái mỏ đầy lông vàng thò ra, theo sau là hai cánh mũi mọc lông tơ màu đỏ rực. Sở Du Nhiên khẩn trương, túm tay Wales, không biết bé Caesar chui ra sớm như thế thì cơ thể có hoàn toàn thành hình hay không.
Sở Hồng Vũ cũng bồn chồn, nhưng không phải vì đứa bé đẻ non, mà vì màu lông khiến ông bỡ ngỡ.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, nhìn thấy cái mỏ xinh xinh của Caesar, lập tức cung kính nói: “Tiểu điện hạ rất khỏe, xin ngài không cần lo lắng việc bé chui ra sớm nửa tháng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.”
Sở Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt của Sở Hồng Vũ, bật cười: “Đứa bé này nhất định rất có duyên với ông ngoại nó, mới được ông nó ôm một chút đã nằng nặc đòi ra rồi.”
Có lẽ muốn chứng minh cơ thể mình hoàn hảo, lão Tứ không hổ là giống đực dũng mãnh, cũng học tập ca ca Asa, móng vuốt nhỏ đạp một cước, đá văng vỏ trứng, sau đó từ trên đỉnh vỏ trứng lăn xuống.
Một con chim phượng cả người đỏ rực, màu sắc so với Sở Hồng Vũ còn rực rỡ xinh đẹp hơn, tựa như một ngọn lửa. Lông trên người nó còn ẩm ướt, cả người tròn vo, mập chừng một cân, béo tới mức không nhìn thấy chân đâu. Đôi mắt của Caesar không tròn xoe như các loài chim khác, mà hẹp dài, màu sắc con ngươi giống hệt mẫu phụ, đen như mực, thoạt nhìn rất lạnh lùng và sắc bén. Riêng chuyện nó đạp văng vỏ trứng cũng có thể thấy, bé con này…không phải là loại dễ bảo.
Trước mặt mọi người là một cục bông tròn vo ra vẻ cao quý, mặt tròn tròn lạnh như băng, dùng phương thức thô bạo lại đơn giản để giải quyết vấn đề!
Cục bông này là một con chim a!
Sở Du Nhiên trong nháy mắt liền nhớ tới mình khi còn bé, ngoài việc không cùng màu lông ra, ngoại hình thực sự y hệt…khiến cậu không đành lòng nhìn thẳng. Wales sờ sờ thịt trên người con trai, cảm thán: “Giống em khi còn bé như đúc, mập!” Đẻ non mà vẫn mập mạp như thế, quả thực là thiên phú bẩm sinh của chủng tộc nhà quả cầu lông.
Sở Du Nhiên dở khóc dở cười: “Đừng nói nữa mà!”
Vẻ mặt Sở Hồng Vũ rất phức tạp, muốn ôm lại không dám. Đến khi Sở Du Nhiên tắm rửa sạch sẽ, lau khô bé Caesar đưa tới trước mặt ông, Sở Hồng Vũ vẫn run rẩy hai tay, không biết ôm thế nào.
Lòng Sở Du Nhiên chua xót, cậu đặt bé Caesar vào lòng Sở Hồng Vũ, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu vẫn thở dài mà nói: “Con khi còn bé cũng giống vậy đó, mẫu phụ mỗi ngày đều ôm con trong lòng, ngồi ngoài nắng chải lông cho con. Chỉ là, con có lông trắng giống mẫu phụ, còn đứa bé này, có lẽ mang gen lặn của con, cho nên màu đỏ.”
Sở Hồng Vũ giật giật khóe môi, nam nhân bình thường tùy hứng, thời khắc này lại đỏ bừng khóe mắt, hết nhìn con trai, lại cúi đầu nhìn cháu đích tôn trong lòng. Tảng đá hối hận đè nặng ông mấy năm nay dường như cũng nhẹ vơi bớt phần nào.
Sở Du Nhiên ôm hai vai Sở Hồng Vũ, an ủi: “Không ai trách gì cha cả, mẫu phụ cũng hi vọng cha sống vui vẻ. Chờ khi nào có thời gian, hai cha con ta đi đón mẫu phụ về đi, nơi đó quá lạnh, không thích hợp để mẫu phụ sống.”
“Đến lúc đó chúng ta cùng đi, mang theo cả bọn nhỏ nữa.”
“Được.” Sở Hồng Vũ chỉ có thể nói được một chữ này, ông nghẹn ngào, cho dù cố gắng kìm nén cảm xúc, vẫn có thể nghe thấy sự thương cảm. Ai cũng nói nam nhi khó rơi lệ, nhưng Sở Du Nhiên biết, sau lần này, gánh nặng trong lòng Sở Hồng Vũ có lẽ cũng chỉ vợi đi một nửa, sau này có hết không, phụ thuộc nhiều vào bọn nhỏ.
Caesar ra đời, khiến Sở Hồng Vũ không có cơ hội trốn tránh, đứa cháu ngoại này quá giống ông, cả người đầy lông đỏ rực, đôi mắt đen láy. Ông có cảm giác ông bé con giống như được ôm Sở Du Nhiên ngày bé, trong lòng vừa cảm động vừa thấy phức tạp.
Wales lạnh lùng, nắm cổ áo của Sở Du Nhiên, kéo quả cầu lông nhà mình ra khỏi Sở Hồng Vũ, ôm chặt trong lòng. Lời cần nói cũng nói xong hết rồi, còn áp sát như thế làm gì?
Sở Du Nhiên vừa thấy sắc mặt đen xì của Wales, sáng suốt lựa chọn nghe lời. Nam nhân một khi đã ghen thì rất đáng sợ, mà loại người ngay cả dấm chua của bố vợ cũng ăn thì càng đáng sợ hơn!
————–
Mình vừa mới đi học thì đệ đệ ra đời, chuyện này quả thực là quá đáng mà. Dillow sau khi trở về thì rất tức giận: Tại sao lại đi học chứ! Uây sờ ma*!
* Uây sờ ma: Vì sao
Tâm trạng của nhóc càng tệ hơn khi nhìn được chân của Caesar. Dillow điện hạ hiện giờ đã bắt đầu biết đếm từ một tới bốn! Một, hai, ba, bốn! Bé út thiếu mất hai cái chân! Bé út màu lông không đúng! Bé út có miệng khác nhóc! Bé út ệ không có ria mép! Bé út có cánh! Bé út không có đuôi! Có phải bé út bị bệnh không? Có phải bởi vì lúc bé út chào đời, không có nhóc ở bên nên bị thiếu nửa chân không? (bốn xuống hai là thiếu một nửa, đúng không? Đúng không!)
Dillow điện hạ rầu rĩ, lại gần bé út mập tròn vo, thè lưỡi liếm một cái. Bé mập đang ngủ ngon lành mở con mắt hẹp dài ra, nghi hoặc nhìn Dillow, trong mắt mang theo vẻ xa lạ và đề phòng. Đối với bé mà nói, đối phương là một thằng to xác, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, cho nên rất nhanh chóng, Caesar quay đầu lại, mổ Dillow. Mổ xong, bé còn trừng mắt nhìn ca ca, phát hiện mùi vị của con mèo lớn xác này cũng quen quen, hình như thuộc về loại không có ác ý, vì thế, bé mập uốn éo xoay mông lại, vùi vào lòng ca ca, nhắm mắt ngủ tiếp.
Dillow bị đánh đau, lảo đảo lui lại hai bước, nhóc phát hiện ra, miệng của bé út còn lợi hại hơn cả vuốt của Asa.
Dillow theo thói quen, nằm sấp xuống bên cạnh bọn đệ đệ. Cảm nhận được hơi người ấm áp, ba bé con tự động lăn lại gần, vùi mình trong lòng Dillow. Dillow nhìn đứa này một chút, nhìn đứa kia một cái, lông đen, lông trắng, lông đỏ, đứa nào lông cũng xù hết lên, khiến nhóc muốn phát điên: Ba đệ đệ đều cần liếm lông thì phải làm sao? Nên liếm đứa nào trước? Nếu bị liếm sau nhỡ đệ đệ không vui thì phải làm sao?
Nếu ba bé con nghe được tiếng lòng của Dillow, nhất định sẽ đồng loạt nói: Đại ca quả thực có mắt như mù, ngươi có biết mỗi lần đang ngủ ngon bị ngươi liếm láp làm tỉnh giấc, chúng ta là quá mức nhân hậu mới không đánh chết ngươi không?
Nghĩ tới bé út “thân thể không trọn vẹn”, Dillow quyết định sẽ bất công, lựa chọn liếm lão Tứ trước. Caesar ngọ nguậy người, vẻ mặt cao quý lạnh lùng, không thèm có chút phản ứng nào trước hành động của nhóc. Dillow cao hứng liền liếm thêm ba cái nữa…Kết quả, bé mập giận rồi nha, quả bông tròn vo lạnh lùng đứng dậy, nhào tới, mổ Dillow liền tù tì ba cái. Bởi vì mới sinh, chân còn ngắn, cánh còn chưa thể bay, cho nên bé con mới không thể cào nát mặt Dillow. Nhảy nhảy một hồi, Caesar quyết định từ bỏ, giũ lông tơ trên cánh, ngã xuống ngủ tiếp – mệt không mở mắt nổi mà.
Dillow xoa xoa cái mũi bị mổ rất đau, sau đó lại hào hứng đi liếm mặt hai đệ đệ còn lại. Bị quấy rầy giấc ngủ, hai con báo nhỏ cũng bò dậy. Cả ba đều cảm thấy ca ca của mình phiền muốn chết, chẳng ai bảo ai, đồng loạt bò lên lưng nhóc, theo bản năng cảm thấy nơi này rất an toàn, sau đó nằm sấp xuống ngủ tiếp.
Ba bé con cộng lại cũng phải chừng bốn, năm cân, đè lên Dillow khiến nhóc không dám cựa quậy. Thấy đệ đệ lần đầu tiên chủ động thân thiết với mình như thế, Dillow điện hạ duỗi dài cổ ngó ra sau, muốn thè lưỡi nhưng lại không với tới, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: Mấy đứa nhỏ bướng bỉnh này, không ngờ cũng thích làm nũng, nhất định là đã yêu thích nhóc không muốn xa rời rồi, ngay cả ngủ cũng phải nằm nhoài trên người ca ca.
Giờ phút này, giá trị tự tin của đại ca điện hạ tăng vọt!
Wales đứng bên cạnh chỉ biết ôm đầu, không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cháu trai. Mà Sở Du Nhiên thì cười đến đau cả bụng, Dillow đáng yêu quá à, mắc chứng đệ khống đến độ này, quả thực vô tiền khoáng hậu.
Sở Du Nhiên cũng tìm cách giải thích cho Dillow hiểu: lão Tứ lớn lên vẫn sẽ như vậy, không phải bởi vì thân thể bị dị tật. Cậu dành chừng nửa ngày phân tích kĩ càng về gen cho Dillow nghe, cuối cùng nhóc con đi tới kết luận: Asa và Emile lớn lên giống cha, Caesar lớn lên giống mẹ!
Chính là như vậy đấy!
Ngày hôm sau, khi đến trường, Dillow rất nghiêm túc nói với chúng bạn: “Các ngươi muốn đến chơi nhà ta không? Bé út nhà ta lớn lên cực kỳ xinh đẹp, mũm mĩm tròn vo, còn có cánh, nghe nói sau này có thể bay bay.” Dillow giang hai móng vuốt nhỏ sang hai bên, quơ quơ thể hiện động tác bay. Cuối cùng, nhóc chốt hạ một câu: “Hôm nay, thúc thúc không có nhà.” Các ngươi hiểu rồi chứ?
Vì vậy, Dillow điện hạ vờ nghiêm túc, lừa gạt đồng bọn tới nhà mình – khoe đệ đệ!
Chạng vạng tối, cái người mà sáng nay được cả nhà trịnh trọng tiễn đi lại mò về. Thấy Wales có vẻ mệt mỏi, Sở Du Nhiên kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại về giờ này?”
Wales: “Đi được nửa đường mới nhớ ra, ngày mai là lễ tình nhân, cho nên anh về.” ▼_▼ Công chuyện thì sao, để người khác làm thay là được rồi. Vợ yêu con nhỏ, không thể để người khác chăm hộ được. Trước đây y không chú trọng cái lễ này, cho nên giờ nhất định muốn bù đắp.
Sở Du Nhiên: “…” Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng được nghe lý do nào tùy hứng như vậy! Quả nhiên, động vật họ mèo về cơ bản đều là loại tùy hứng bốc đồng!
Sau khi tan học, Dillow tự tin đường hoàng dẫn chúng bạn về nhà, lại phát hiện ra thảm trải sàn ở đại sảnh vốn màu nâu nay bị đổi sang màu lông vàng ấm áp. Như thế cũng tốt, có thể dễ dàng phân biệt được cục lông đen, cục lông trắng và cục lông đỏ. Nhưng ai có thể nói cho nhóc, tại sao lại có một con báo đen cực bự đang nằm kia, cọ tới cọ lui chơi đùa với đệ đệ của nhóc.
Báo trắng báo đen đang túm hai bên ria mép của phụ thân, hứng chí giật giật, lắc qua lắc lại. Còn cục lông màu đỏ thì nằm trong lòng phụ thân, co chân lại, phô bày dáng người tròn vo. Caesar điện hạ không phải đang chơi, mà bé con chỉ muốn yên bình làm một cục lông có giấc mơ đẹp.
Các ngươi chơi thì kệ các ngươi, ta ngủ thì mặc ta.
Dillow vừa về liền thấy cảnh tượng này, ngây người đứng ngốc nghếch: ▼_▼ rõ ràng thúc thúc đã bảo không có nhà. Mà đám đồng bọn của nhóc, vội lễ phép chào hỏi, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra hiểu lễ nghi, sau đó mới đồng loạt nhìn Dillow đầy nghi ngờ: Không phải ngươi nói thúc thúc không có nhà sao, vậy ai đây? Chúng ta đến ngoài xem bé út nhà ngươi, còn muốn nhìn Emile xinh đẹp dịu dàng nha →_→ Dillow không hề trốn tránh, kiên quyết giương mắt đối chọi với đám đồng bọn.
Sở Du Nhiên cười bất đắc dĩ, sai người bưng thịt khô bày lên bàn, sau đó bắt chuyện với đám trẻ: “Đây là món các con thích ăn nhất đấy. Thầy tự tay làm, có muốn nếm thử không?”
Bọn nhỏ quả nhiên tạm thời từ bỏ phải truy hỏi Dillow, chạy vội tới cọ cọ Sở Du Nhiên. Được ăn thịt khô ngon lành thầy giáo làm, lại còn được vuốt lông, cuộc đời thật sướng làm sao ( ′▽.).
Dillow vẫn đứng nhìn Wales, bất mãn lầu bầu: “Sao ngươi lại về?”
Wales nghiêng đầu nhìn cháu trai, đột nhiên nhấc móng vuốt, lật ngửa Dillow ra, mặc kệ sự phản kháng của nhóc con, cứ thế xoa bụng. Asa và Emile thấy lạ, tưởng là trò chơi mới, cũng trèo lên bụng Dillow, học cách làm của phụ thân, lấy chân giẫm giẫm. Quả nhiên, cha nào con nấy, cách làm cũng phải giống đến tám, chín phần.
Dillow muốn phản kháng, lại bị Wales trấn áp. Báo đen bự vô cùng bất lương trêu chọc cháu trai: “Nhớ ngươi, cho nên không nỡ bỏ đi.”
Dillow (°ー°〃) Trời ơi! Thúc thúc có bệnh! Thúc thúc ngu xuẩn bị điên rồi sao?!
Trong lúc Dillow còn đang choáng váng kêu trời, hai cục lông đột nhiên tìm được trên bụng ca ca có hai cái núm màu hồng phấn nhô ra. Huynh đệ sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà duỗi móng vuốt – giẫm!
Bị giẫm thẳng vào đầu ti, Dillow sợ tới mức kêu meow một tiếng, bỏ chạy, lông trên người dựng đứng. Wales rốt cục bị chọc cười to, nhìn cháu trai đầy chán ghét: “Ngu xuẩn.”
Bị đánh thức, Caesar mở mắt ra, mổ một cái vào đầu ti phụ thân, thầy xung quanh yên tĩnh lại, hài lòng nhắm mắt ngủ tiếp.
Quốc vương bệ hạ mặt đen xì, cả người cứng đờ: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Dillow: Các ngươi đừng gạt ta, để ta đếm cho mà xem, bốn cái chân thiếu nửa, chính là hai cái. Không tin cứ nhìn bé út nhà ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.