Edit: Vân Tích
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
***
Bởi vì Wales ở nhà, cho nên đám nhỏ không thể chơi cùng ba em trai của Dillow, nhưng ít nhiều bọn chúng cũng đạt được mục đích nhìn thấy các em trai xinh đẹp.
Bé út vừa xinh vừa đáng yêu, chẳng qua tính cách lại không được như dung mạo, hễ không hài lòng là lại mổ người khác, cũng không chịu líu lo hót, cực kỳ cao ngạo lạnh lùng.
Không ngoài dự đoán, đến tối, Caly và Archer lại mượn cớ xin ngủ lại một đêm. Đêm đó, ba đứa nhỏ vì chuyện thịt xông khói vị mặn hay thịt khô vị ngọt ngon hơn mà tranh cãi kịch liệt, cuối cùng lại lao vào đánh nhau chí chết.
Dillow cho rằng thịt xông khói vị mặn mới là chính thống, ăn thịt ngọt là phản động vật ăn thịt. Archer lại cho rằng thịt khô vị ngọt mà bước tiến vĩ đại của các đầu bếp, ăn thịt mặn nhiều chỉ tổ rụng lông. Còn Caly thì nghĩ: Cho dù là mặn hay ngọt, tớ đều ăn được, thích thì các cậu cứ đánh nhau, tớ chẳng quan tâm.
Dillow và Archer cực kỳ bất mãn với thái độ này của Caly, cho nên đồng loạt nhào tới. Caly dễ dãi chứ không dễ tính, bị đánh bèn kiên cường đánh lại. Đánh tới đánh lui cuối cùng lại thành quần ẩu, sau đó thì quên bẵng đi nguyên nhân đánh nhau. Dù sao cũng mặc kệ, đánh là vui rồi.
Wales ôm ba bé cưng trong lòng, mặt không đổi sắc đi ngang qua phòng cháu trai, thủ thỉ dạy bảo con trai mình: “Đại ca ở trong trứng lâu quá nên mới ngu như vậy, các con tuyệt đối đừng có học theo nó. Sau này lúc ăn thì nhớ nhường đại ca một miếng, cho nó bồi bổ trí thông minh.”
Đi theo sau bốn bố con, Sở Du Nhiên mệt mỏi lau mồ hôi, cách yêu thương cháu trai của Wales…thực sự phi thường độc đáo!
Sáng hôm sau, trước khi đi học, Dillow nhận được một móng vuốt của Asa, được Emile cọ một cái, bị Caesar quăng cho bộ mặt lạnh lùng. Nhóc cực kì vui vẻ, được ba em thân thiết trước khi đi học, thật là may mắn quá đi ( ′▽.)
Caly lúc sắp đi học bèn lại gần Emile, nỗ lực khoe khoang gương mặt tuấn tú sáng lạn như ánh mặt trời của mình. Sói trắng điên cuồng vẫy đuôi: Em trai mau lớn nhanh, lớn rồi anh sẽ dẫn em đi chơi ~
Wales mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn Caly, sau đó cúi đầu đem bảo bối giống cái ôm vào lòng, nhét sâu trong cổ áo. Áo bông nhỏ nhà mình, phải mang theo người mới yên tâm được.
Caly: “…” Quốc vương thúc thúc từ sau khi lên chức cha đột nhiên trở nên kỳ quái thật đấy! Ánh mắt vừa nãy quá phức tạp, phải giải nghĩa sao đây? Mà ~ mẫu phụ đã nói, không hiểu thì khỏi cần nhìn, đi học thôi ~~ lúc nào rảnh lại đến nhà thầy ăn chực cơm ~~
Tống được đám nhỏ thích gây lộn ra ngoài, Wales ôm ba cục lông nhà mình, nói với Sở Du Nhiên: “Ta có việc ra ngoài một lát, khi nào về sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
“Đi đâu cơ?” Sở Du Nhiên chưa kịp phản ứng đã thấy Wales chạy biến ra ngoài. Cậu híp mắt nhìn về hướng trường học, thấy dị năng thuộc tính “Phong” lóe lên liền hiểu ngay ý đồ của Wales. Aizz, con mèo hư hỏng này!
Sở hiệu trưởng vừa dùng bữa sáng xong, đang dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh trong trường. Sở Du Nhiên mới tìm cho ông một đầu bếp mới, làm cơm rất hợp khẩu vị, cho nên Sở hiệu trưởng hôm nào cũng ăn hết sạch, hiện giờ bụng hãy còn no.
Đúng lúc này, trong không khí có tiếng gió sắc nhọn rít bên tai. Nghe tiếng đã biết người tới là ai, Sở Hồng Vũ bất mãn nhìn người đang bò trên cửa sổ phòng mình, khó chịu: “Tới làm khách như vậy, ngươi có biết xấu hổ không?”
Wales thả ba cục lông trong lòng lên ghế salon của Sở Hồng Vũ, mặt không đổi sắc đáp lại: “Cũng là do ngươi dạy.”
Ba cục lông đồng loạt ngẩng đầu nhìn Sở hiệu trưởng: Người ông ngoại thơm quá! Muốn ăn ghê!
Sở Hồng Vũ nhìn ba đôi mắt tròn vo trong sáng hồn nhiên, không biết nên làm gì, bởi vì bọn nhỏ dường như thể hiện rất rõ: Ông ngoại vừa ăn vụng gì vậy? Mau giao ra đây!
“Ngươi dẫn bọn nhỏ đến đây có ý gì?”
“Ngươi, chăm cháu, ta muốn đi hẹn hò.”
Wales lấy trong không gian ra một đống đồ: “Một ngày cho uống sữa năm lần, không cần dỗ chúng ngủ, chỉ cần không bị ngu là chăm được.” Nói xong xuôi, Wales không màng tới vẻ mặt như bị sét đánh của Sở Hồng Vũ, nhảy qua cửa sổ chạy mất tăm.
Ba cục lông lại nhìn Sở Hồng Vũ: Không bị ngu là chăm được!
Sở Hồng Vũ: “…”
Ba cục lông nhìn ông ngoại, mà Sở Hồng Vũ cũng nhìn lại bọn nhỏ. Dù nói bọn nhỏ đã quen mặt ông, bình thường muốn ôm muốn bế gì cũng được, nhưng bảo chăm một ngày? Sở Hồng Vũ không tưởng tượng được.
Tuy rằng chưa quen với hoàn cảnh xung quanh, nhưng bởi vì quen hơi ông ngoại, lại ngửi thấy mùi trong phòng đều là mùi của Sở Hồng Vũ, cho nên Asa vừa thấy cha bỏ đi, đã nhìn ghế salon chăm chú, sau đó âm thầm ngồi xổm trên ghế, đi tiểu – chiếm ghế trước!
Thấy anh trai chiếm địa bàn, Emile răm rắp học theo, cũng ngồi xổm – đi tiểu chiếm địa bàn!
Ngửi thấy mùi nước tiểu, Sở Hồng Vũ tái mét mặt, vội vàng chạy tới túm gáy Asa lên. Bé con ngơ ngác nhìn ông ngoại của mình, bị xách lên khiến bé vô cùng không thoải mái, cho nên Asa bèn vùng vẫy. Sở Hồng Vũ cảm thấy đau lòng, vội vàng chuyển sang bế cháu ngoại vỗ về, cơn giận tan biến. Dù sao ghế salon bẩn thì đổi cái mới được, cháu trai bị xách lên nhỡ làm sao thì ông như mất một miếng thịt.
Cùng là tộc báo, nhưng Asa và phụ thân bé được hưởng cách đối xử hoàn toàn khác biệt, người sau thường xuyên ăn đòn, người trước lại được ôm vào lòng vỗ về, có trách chỉ trách Asa là cháu ruột nha. Mà dưới sự mềm lòng của ông ngoại, Emile cũng đánh dấu địa bàn thành công.
Sở Hồng Vũ mím môi, ôm các cháu vào lòng rồi đặt lên giường, sau đó ném ghế salon ra ngoài. Mà lúc quay đầu nhìn lại căn phòng, ông thấy chỗ nào cũng không an toàn. Sở hiệu trưởng nhanh như cắt gọi người mang thảm trải sàn loại dày tới! Lập tức đổi cho ta! Nhỡ cháu ngoại ngã gãy chân thì phải làm sao?
Chờ tới khi Sở hiệu trưởng quay về phòng ngủ, đã thấy một quả bóng bida màu đỏ tròn vo đang cọ mông trên gối đầu của mình – anh trai chiếm địa bàn rồi, ta cũng phải chiếm một cái!
Sở hiệu trưởng chạy tới kéo Caesar ra khỏi gối. Bởi vì quá tròn cho nên bé con lăn lông lốc xuống. Asa và Emile tưởng em trai muốn chơi với chúng, cho nên nhảy lên vồ lấy, ba quả cầu lông béo múp míp lăn lộn với nhau. Còn Sở hiệu trưởng thì cầm cái gối của mình – ném ra ngoài!
Người giao thảm rất nhanh đã có mặt, trải thảm dày lên khắp mặt sàn, đặt chân lên cũng có cảm giác bị lông nhung bao lấy. Sở hiệu trưởng ôm ba bé con mập mạp ra khỏi phòng ngủ. Trong chớp mắt, Asa và Emile đã nhào lên thảm, mài móng vuốt.
Caesar cao ngạo lạnh lùng cuộn tròn người, chọn một chỗ yên tĩnh nằm ngủ. Asa thấy em trai sắp ngủ, bèn nhào tới. Cho dù là trẻ con còn đang trong thời kỳ bú sữa mẹ, thì theo bản năng, mèo nhìn thấy quả cầu lông đều muốn cào cào cho sướng. Caesar cũng không phải loại tốt tính, cao ngạo thì cao ngạo, nhưng bản chất vẫn di truyền thái độ hung hãn của bậc cha chú, không thèm nói một lời đã kéo anh trai ngã nhào xuống đánh lộn, lăn tròn trên thảm. Emile cao hứng từ phía sau chạy tới, đuổi theo hai quả cầu.
Lần đầu tiên chăm cháu, Sở hiệu trưởng: “…”
Các cháu đánh nhau thì phải làm sao? Có cần ngăn bọn nó không? Nhưng ngoài đánh người ra thì cái gì ông cũng không biết! Hay là đi tìm con trai nhờ giúp đỡ? Nhưng như thế mất mặt lắm!
Sở hiệu trưởng xoắn xuýt…
—————-
Hoàng cung.
Sở Du Nhiên thấy sau khi Wales chạy ra ngoài thì lúc về không mang theo các con, biết ngay y để con ở đâu rồi nên cậu hơi lo lắng: “Cha làm được không? Dù sao ông ấy chưa chăm trẻ con bao giờ.”
“Ai cũng phải học.” Wales ôm eo Sở Du Nhiên, hưởng thụ khoảnh khắc rảnh rỗi của hai người. Cọ mặt vào mái tóc mềm mại của người yêu, Wales hùng hồn nói: “Sau này đây chính là công việc chính của ông ấy.”
Sở Du Nhiên bật cười, cảm thấy câu này của mèo bự nhà mình thật ác nha. Cha chưa chăm trẻ con bao giờ, nhỡ tức quá đánh cháu thì phải làm sao?
Sự thực chứng minh, tuyệt đối không đánh trẻ con!
Sở Hồng Vũ thực sự không chịu đựng nổi nữa, đành lê mặt già đi thỉnh giáo con trai: Hai bé con đánh nhau thì phải làm thế nào?
Sở Du Nhiên lúc nhận được tin không biết nói gì, ấu tể, lại còn là giống mèo, có con nào không thích đánh nhau. Đánh thì cứ kệ đi, dù sao cũng không có sức gây hại gì, hơn nữa, bọn nhỏ cũng không thực sự ra tay, vì đứa nào cũng biết người kia là anh em trong nhà, tình thân như thủ túc. Vì vậy, cậu nghĩ một lát rồi trả lời: Để bọn nó đánh, không đánh đến mức rụng hết lông là được ạ.
Sau đó cậu vui vẻ nắm tay Wales ra khỏi cửa, lễ tình nhân phải đi hẹn hò!
Thời điểm này năm ngoái hai người họ mới quen nên không thể cùng nhau trải qua lễ tình nhân, hiện giờ nhìn lại, ngay cả con cũng có rồi. Sở Du Nhiên cảm thấy xúc động, cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, chưa kịp tận hưởng cảm giác lãng mạn của tuổi trẻ đã thấy mình già. Nhìn sang người con trai đi bên cạnh, đừng chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai kia không rõ dấu vết tháng năm, thật ra Wales đã hơn ba mươi, so với cậu lớn hơn mười mấy tuổi.
Wales phát hiện người yêu nhà mình vẻ mặt “đa sầu đa cảm” như vậy, cảm thấy giống cái nhà y thật mảnh mai yếu ớt, cho dù nay đã thành mẫu phụ nhưng vẫn cần y che chở nhiều. Đưa ra kết luận này xong, Wales rất tự nhiên dắt tay Sở Du Nhiên đi tiếp, giọng trầm ấm: “Dẫn em tới một nơi.”
“Nơi nào?”
“Nơi em có thể cảm nhận được tình yêu của ta.”
Sở Du Nhiên nhoẻn miệng cười, kéo tay Wales: “Hiện giờ em cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho em mà, cho nên anh không cần làm gì kinh thiên động địa đâu, sẽ hù chết người đấy.”
Wales bị ép dừng bước, y nhíu mày nhìn Sở Du Nhiên, không vui mà nói: “Em không tin tưởng năng lực của ta?”
“Bởi vì quá tin cho nên em mới sợ.”
Wales hít sâu một hơi, hiện giờ y rất muốn bế Sở Du Nhiên lên đánh cho một trận. Quả cầu lông không biết tốt xấu này, y đã dành thời gian cho cậu, vậy mà cậu dám không tin y! Không nhiều lời, Wales ôm eo Sở Du Nhiên, kéo đi.
Tại tinh cầu thú nhân, lễ tình nhân có vị trí rất quan trọng, nơi nơi đều tổ chức tiệc ăn mừng, tạo bầu không khí lãng mạn hỗ trợ các thú nhân muốn cầu hoan. Ai còn độc thân thì dịp này người nhà đều đẩy ra ngoài cho đi kén vợ kén chồng, giống đực thì chuẩn bị sẵn không ít hoa cầu hoan, mỗi khi nhìn thấy giống cái hợp mắt sẽ đem hoa ra tặng. Nếu được đối phương tặng lại một bông, nghĩa là đối phương cũng có ý, hai người sau đó có thể cùng nhau đi ăn cơm tán gẫu, đem quan hệ phát triển lên trên tình bạn. Còn nếu giống cái chỉ nhận hoa nhưng không tặng lại, nghĩa là người ta chỉ nhận cho lịch sự, chứ không có ý muốn phát triển thêm. Giống đực trong trường hợp này cũng sẽ không dây dưa nữa mà chuyển sang tìm mục tiêu khác.
Ở nơi khác không biết thế nào, nhưng ở đế tinh này, mọi người đều có tinh thần thượng tôn pháp luật. Cho nên mặc dù đây có thể coi như hội môi giới hôn nhân, nhưng mọi người lại cư xử cực kỳ văn minh. Đương nhiên, bên cạnh môi giới, cũng có không ít hoạt động vui chơi giải trí khác.
Vì mong cho giống cái mình yêu được vui vẻ, nên giống đực gần như tiết kiệm cả năm, chỉ vì ngày nay trút tiền như nước.
Wales vốn định kéo Sở Du Nhiên đến sàn đấu giá, xem cậu có thích cái gì không thì mua về. Y không muốn dùng thân phận quyền quý, chỉ muốn như người bình thường làm những chuyện khiến người thương vui vẻ, sau đó buổi tối sẽ tặng cậu món quà y đã chuẩn bị từ trước. Đáng tiếc là Sở Du Nhiên lại vô cùng hứng thú với dạo phố.
Đời trước, Sở Du Nhiên đã từng ảo tưởng rất nhiều lần, người như cậu, liệu có thể tìm được một người thật lòng với mình như mình với người ấy hay không…rồi có thể cùng người yêu tay trong tay quang minh chính đại đi dạo trên đường mà được xã hội khoan dung hay không? Đáp án là không, cho nên trước đây cậu luôn không dám nghĩ tới chuyện tình ái.
Đời này, những mong muốn của cậu đã thành sự thực, thậm chí cậu còn có ba đứa con của chính mình. Mặc dù là thành viên hoàng gia, nhưng người bên cạnh luôn bảo vệ che chở cho cậu, để cậu dù là vương hậu vẫn có thể tiếp tục đảm đương công việc thầy giáo dạy trẻ, cùng cậu đi tìm niềm vui cuộc sống. Sở Du Nhiên cảm động nắm lấy tay Wales, cười nói: “Wales, đến khi chúng ta già rồi, anh cũng không được bỏ mặc em.”
Wales xoa đầu Sở Du Nhiên, bất đắc dĩ đáp: “Em lại nghĩ lung tung cái gì nữa rồi? Ta làm sao bỏ mặc em được?”
Sở Du Nhiên nhoẻn miệng: “Ý em là, anh già hơn em, nhưng anh không được chết trước em!”
“Già?” Wales cười lạnh, y chẳng còn nghe thấy cái gì khác, chỉ chăm chăm vào một chữ này. Hừ, nhất định là do bình thường y quá nghiêm túc, cho nên quả cầu lông nhà mình mới nghĩ y già dặn. Hôm nay y phải nhân cơ hội biểu diễn cho vợ yêu xem, y là người vô cùng trẻ tuổi, thân thể cường tráng, biết tạo lãng mạn, không, hề, già!
Sở Du Nhiên thấy Wales đột nhiên không vui, còn tưởng y kiêng kị chữ “chết”, vội vàng lại gần hôn gương mặt tuấn tú của đối phương. Cậu cười làm lành: “Đừng giận mà, em chỉ nói lung tung thôi.”
Nói lung tung lại đi nói y già? Rõ ràng trong lòng sớm đã nghĩ thế rồi! Cảm thấy địa vị giống đực của bản thân bị khiêu khích, mèo bự bệ hạ quyết định sau khi về nhà sẽ chấn chỉnh Sở Du Nhiên, xây dựng lại uy thế của bản thân, cho quả cầu lông biết ai mới là chủ nhân chân chính của cái nhà này!
Wales không mở miệng nói nữa, khuôn mặt lại trở nên thong dong nghiêm túc, khiến Sở Du Nhiên đột nhiên giật khóe mắt, hoàn toàn không biết vừa nãy dòng suy nghĩ của hai người họ không cùng một kênh, cho nên cậu đã chọc giận miêu đại nhân rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Asa: Chiếm địa bàn!
Emile: Chiếm địa bàn!
Caesar: Chiếm địa bàn!
Dillow: Tốt lắm! Các em học rất nhanh!