Tình Thương Nhất Sinh

Chương 14:




Linh Chu Kỳ Dương
Nàng giống như một con mèo nhỏ bị thương, cuộn tròn trong lòng ta, những giọt nước mắt trong suốt làm ướt đẫm gương mặt mềm mại của nàng, thấm lên cả áo ta. Ta biết, xóc nảy như thế này dằn vặt nàng ra sao. Nàng càng thống khổ ta càng giục ngựa chạy nhanh hơn, thích cái cách nàng vô thức níu chặt lấy vạt áo ta, có một loại cảm giác được nương tựa, cái đó nhất định là ảo giác rồi.
Gió thổi xuyên qua khu rừng ở ngoại thành chẳng biết mệt, đung đưa cành cây, dập dờn tán lá. Ta từng một thân một mình tới lui nơi này, phát tiết tất cả những bực bội trong lòng, phát tiết sự oán hận của ta đối với thế giới này, chẳng biết có bao nhiêu cây cối đã bị ta phá hủy, chỉ có cơn gió lướt nhẹ qua mặt ta, thổi bay vài sợi tóc, thật dịu dàng thoải mái.
Nhưng hôm nay ta có nàng, nàng là tất cả của ta, mà ta cũng muốn trở thành tất cả của nàng.
Có lẽ từ lâu ta đã yêu Mộc Dịch Phỉ, sử dụng phương thức yêu thương tàn nhẫn nhất.
Rốt cuộc cũng đi đến nơi, ta ghìm dây cương, Tích Vân dừng lại trước những ngôi mộ vô danh, ôm nàng xuống ngựa, cơ thể yếu mềm của nàng vẫn còn run rẩy vì đau đớn.
Dường như Tố Hòa Tịch vẫn chưa đến, ta liền đưa nàng đến trước mộ phần, ngồi xổm thân xuống nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, hai tai Mộc Dịch Phỉ vô cùng đẹp, độ cong hoàn mỹ, mềm mại dị thường, dái tai tinh xảo không mỏng không dày, đầu lưỡi chạm đến sẽ dấy lên xúc cảm khiến người yêu mến này. "Ngươi có biết đây là mộ phần của ai không?" Nghe thấy câu hỏi của ta, giữa mi nàng từ từ nổi lên bất an, ta không chờ nàng cho ta phản ứng nào, xoay người mỉm cười giới thiệu từng cái, "Cái này là của phụ thân ngươi, còn cái này là của mẫu thân ngươi, cái này là của ca ngươi, còn những cái này là nhị thúc nhị thẩm, còn đây là tam thúc còn có tam thẩm của ngươi, bên đây là cô cô ngươi. Bên đây là đường huynh đường đệ của ngươi." Tất cả đều do đích thân ta mai táng, không lập bia mộ ta vẫn có thể nhớ rõ ràng từng cái, chỉ cần là chuyện của nàng ta đều không quên.
Theo cử động qua lại của tay ta, nước mắt nàng rơi thấm đẫm vạt áo, hai vai run rẩy không ngừng, ta kiềm chặt hàm dưới của nàng, nhẹ nhàng nâng lên, "Ngươi nên cảm tạ ta vì đã mai táng chúng xuống lòng đất." Ánh mắt bi thương hoàn mỹ của nàng cuốn hút ta đắm chìm thật sâu. Phủ tay lên trước ngực nàng, cách chiếc áo bắt đầu vuốt ve, ta mở miệng trêu chọc, "Chi bằng chúng ta ở đây, thân mật một lần, thế nào?" Nàng sợ hãi hoảng loạn bắt lấy cánh tay ta đang tới lui trên người nàng, liều mạng lắc đầu, nếu như nàng có thể nói nhất định sẽ cầu xin ta rất đáng thương, thật hoài niệm giọng nói của nàng. . Truyện Điền Văn
Dùng giọng nói đổi lại được ngày đêm bầu bạn cùng nàng, dù đáng tiếc nhưng cũng rất đáng giá.
Cảm nhận được có người đến gần, ta ôm nàng đứng dậy, "Thiếu trang chủ." Giọng nói của Tố Hòa Tịch ở sau lưng ta vang lên.
"Trễ quá." Ta xoay người lại mỉm cười, so với lần trước ta gặp Tố Hòa Tịch giờ đây gầy đi rất nhiều, chuyện ở mật đạo khiến hắn hao tổn sức lực và tinh thần cũng không ít. Hắn biếng nhác tựa lưng vào thân cây, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lão Đại, ta đang bán mạng cho ngài, có thể đừng đòi hỏi quá cao như vậy được không."
"Xin lỗi, thuận lợi chứ?" Ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Ừ, địa đồ Nạp Lan Hạ giao rất chính xác, chỉ cần không bị phát hiện, sắp tới sẽ thành công." Bạch y của Tố Hòa Tịch phất phơ trong gió, những sợi nắng rọi vào gương mặt đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời càng trở nên tái nhợt, mắt trái khép hờ lộ vẻ uể oải, từ xa nhìn đến giống như một bức tranh thủy mặc mộc mạc thanh u, giữa màu xanh biếc một bóng hình như tuyết, cô độc đứng lặng im.
Nếu không phải vì ta, có lẽ hiện tại Tố Hòa Tịch còn ẩn mình trong một góc nhỏ giữa đường phố, có một cuộc sống tiêu dao thỏa chí, cách xa phồn hoa, không tranh đua với đời. Một nam tử yêu thích bạch y, tuổi tác xấp xỉ ta, nhìn thấu đáo hồng trần hỗn loạn này hơn bất kỳ ai. Một cao nhân tinh thông kỳ môn độn giáp, trận pháp và huyền thuật. Ta rất ngưỡng mộ hắn, ước ao có thể sống tự do như hắn, nhưng mà ta lại kéo hắn vào phân tranh võ lâm, đem tính mạng của hắn treo dưới lưỡi dao khát máu.
Trong một góc đường vắng vẻ, cách biệt như lửa và nước với đường phố náo nhiệt ngoài kia. Ở chính nơi đó ta lần đầu tiên nhìn thấy Tố Hòa Tịch, hắn lười nhác nằm úp sấp trên bàn, đổ xúc xắc. Bên cạnh chiếc bàn dựng một cột cờ trắng, viết hai chữ "Thần Toán" to lớn đầy khí thế, nét bút hữu lực, khoa trương ngông cuồng. Trên bàn bày giấy bút nghiên mực, bài biện mất trật tự kinh khủng, bên chân là bầu rượu, túi sách, cũ nát đến đáng thương. Ta đi đến, ngồi lên chiếc ghế đối diện, hắn liền thả xúc xắc lại vào chén, ngồi thẳng dậy, "Bói nhân duyên hay tiền đồ?" Hắn quan sát ta từ trên xuống dưới, cười hỏi. Ta cầm lấy xúc xắc trong chén của hắn, "Ta chỉ đến đổ xúc xắc." Làm ta thấy hứng thú, cũng không phải do hắn còn trẻ tuổi đã dám ở góc đường bày hàng bói mệnh, ta biết hắn tuyệt đối không phải là loại người được gọi là giang hồ phiến tử[1]. Khi còn nhỏ ta đọc qua vô số sách, đối với trận pháp cũng có biết một hai, những đồ vật hắn bày biện trên bàn trông qua mất trật tự, thật ra không phải, vị trí đặt bày biện vô cùng chuẩn xác có chủ ý, là Hưu Môn Trận Pháp chân chính. Người này có lẽ là cao thủ kỳ môn trận pháp, có thể trọng dụng.
Hắn nghe vậy nhàn nhạt cười, không chút kinh ngạc, "Ta cũng không có tiền để cược với ngươi."
"Không việc gì, ta thua sẽ trả tiền, ngươi thua thì tùy tiện."
Hắn cũng không nói thêm gì, hai người chúng ta cứ như vậy đánh bạc cả một ngày, kết quả, hắn một ván cũng không thắng. Trước khi ta đi, hắn nói, "Bói cho ngươi trả nợ được không?"
"Được."
Ta tiện tay viết một chữ xuống giấy, đưa cho hắn. Sau khi hắn ngẩng đầu nhìn ta, cười ý vị sâu xa, sau đó vung bút trên giấy lưu loát viết đầy trang, đưa cho ta, bị ta đẩy ngược trở lại.
Hắn sửng sốt một chút, không rõ nguyên do.
"Ngươi có thể giúp ta bói toán, nhưng không cần nói cho ta biết kết quả." Vận mệnh của ta ra sao, chỉ có mình ta quyết định.
"Ngươi không tin?"
"Không phải không tin, chỉ là ta không muốn biết." Lúc ta đứng dậy bỏ đi thì trời đã sập tối.
Từ ngày đó, hầu như mỗi ngày ta đều an bài tốt những việc trong trang, sau đó liền đến chỗ Tố Hòa Tịch đổ xúc xắc, chúng ta từ từ thân thiết với nhau, khi ta nói cho hắn biết tên của mình thì hắn chỉ chống tay lên mặt, nhìn viên xúc xắc trong chén, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Đã biết từ sớm."
Ta cũng không hỏi vì sao hắn biết, tiếp tục trò đổ xúc xắc vô nghĩa, mỗi lần như vậy hắn vẫn cố chấp bói toán cho ta, ta vẫn cố chấp không nhìn kết quả, thứ khác biệt duy nhất chính là trận pháp trên bàn của hắn mỗi ngày đều thay đổi, ta chỉ đoán được một số ít, từ đấy hắn không còn thua nữa. Ta không biết đã bại trong tay hắn hết bao nhiêu vàng bạc châu báu, nhưng hắn vẫn chỉ đem theo một bọc hành lý rách nát, trốn ở góc đường, còn ta thì vẫn mang theo kỳ trân dị bảo mỗi ngày đi đến chỗ hắn làm khách, không nói cũng không hỏi nhiều. Không nhớ được những ngày như vậy đã nối tiếp nhau bao lâu, rốt cuộc có một ngày hắn đánh vỡ sự im lặng, thu hồi vẻ biếng nhác nghiêm túc hỏi ta: "Ngươi có nhớ đã thua ta bao nhiêu tiền không?"
"Không nhớ."
"Ngươi có nhớ ta đã bói cho ngươi bao nhiêu quẻ chưa?"
"Không nhớ."
"Vậy ngươi có nhớ lý do tại sao lại ở đây với ta?"
"Nhớ."
"Tại sao?"
Ta nhìn hắn, cười nhưng không nói, chúng ta dùng im lặng giằng co nhau. Hồi lâu, dường như hắn đã bỏ cuộc, thở dài: "Ta chịu thua, chưa từng gặp qua người nhẫn nại lâu như ngươi."
"Quá khen."
"Muốn ta phục vụ cho ngươi?"
"Phải."
"Xin lỗi, Tố Hòa Tịch ta từ xưa đến nay chưa từng làm tùy tùng cho ai, nghe ai sai khiến, ngươi bỏ cuộc đi."
"Vậy làm bằng hữu đi, làm bằng hữu vào sinh ra tử một câu cũng không oán hận."
Gương mặt hắn làm ra vẻ kinh ngạc, "Linh Chu thiếu trang chủ, có phải ngươi quá mức ngang ngược rồi hay không?"
"Có lẽ. Dù sao ta không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua."
Tố Hòa Tịch khôi phục lại dáng vẻ biếng nhác, nằm úp sấp trên bàn, có hơi nhưng không có sức: "Này, ngươi đang ám chỉ ta không được lựa chọn à."
"Ừ."
Hắn bật cười: "Ngươi thật đúng là ngang ngược, cũng không biết ngươi thấy trên người ta có gì, vung một số tiền lớn như vậy. Số vàng bạc châu báu ngươi bại dưới tay ta đủ cho một người thường ăn xa hoa cả đời không hết, đáng tiếc, toàn bộ đều bị ta ném xuống sông rồi."
"Không hề gì. Tùy ý ngươi. Người ta xem trọng, sẽ không sai."
"Vậy đúng ra nên cám ơn ngươi đã xem trọng."
Tố Hòa Tịch đem bảng hiệu thần toán kéo xuống, bỏ vào túi: "Như ngươi mong muốn vậy, dù sao, ngươi cũng khiến cho ta có chút tò mò." Hắn nắm viên xúc xắc, ném vào chén, cười quỷ dị, "Về bí mật ngươi cất giấu sau lưng."
"Ta đã nói, người ta coi trọng, sẽ không sai." Quả nhiên là thần toán, chỉ là, bí mật của ta hắn vĩnh viễn cũng không biết được.
Mảnh rừng này, là chuyện đầu tiên Tố Hòa Tịch làm cho ta, rừng rậm như mê cung, người không hiểu ảo diệu trong đó, có vào không có ra. Trải qua một chuyện, ta càng khẳng định tài năng của hắn là rất quan trọng.
Tố Hòa Tịch miễn cưỡng nhìn Mộc Dịch Phỉ trong lòng ta, "Ánh mắt không tệ."
"Cũng tạm." Ta buông Mộc Dịch Phỉ, một tay ôm trụ chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, để nàng có thể bám lấy ta mà đứng thẳng, tay kia duỗi vào lòng móc ra một xấp ngân phiếu đưa cho Tố Hòa Tịch, "Đối xử tốt với các huynh đệ."
Tố Hòa Tịch cầm lấy ngân phiếu, ngồi phịch xuống dọc thân cây, nhắm hai mắt lại: "Ta hơi mệt, ngồi đây ngủ một chút."
"Vất vả cho ngươi rồi." Một lần nữa ôm lấy Mộc Dịch Phỉ, môi của nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dài hai bên thái dương, vệt nước mắt còn chưa khô cạn. Ta xoay người bước lên Tích Vân, xoay đầu ngựa lại.
"Đi nhanh đi, nhân tình ngươi nợ ta sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại." Âm thanh như có như không, bị gió thổi tán ra, cơ thể hắn giống như một pho tượng gỗ điêu khắc, nằm im không nhúc nhích dường như đã thật sự ngủ say.
Ta giục ngựa rời đi, chạy về hướng Linh Chu sơn trang, cánh tay ôm nàng lặng lẽ vận nội lực truyền vào cơ thể cho nàng, nếu như nàng chết, ta không chắc mình sẽ có cảm giác đau lòng đến chết hay không, ta không biết, cũng không muốn biết.
——
[1] Chỉ những kẻ lừa bịp
——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.