Tình Thương Nhất Sinh

Chương 31:




☆ Linh Chu Kỳ Dương
Thê tử của ta, phu nhân danh chính ngôn thuận của Linh Chu Kỳ Dương ta, đang lẳng lặng nằm trong lòng, hàng mi nhíu chặt, ngay cả trong mơ cũng không thôi u sầu, dường như ngoài lần sơ ngộ mấy chục năm trước, ta chẳng còn bao giờ được nhìn thấy Mộc Dịch Phỉ nở môi cười, lúm đồng tiền của nàng đã sớm bị chính tay ta nhào nát.
Nhẹ hôn lên gò má nàng, ta xoay người xuống giường, yết hầu còn có chút khô khốc không thông, tối hôm qua hết thảy thảng thốt như một giấc mộng, ta mơ thấy nàng vươn tay kéo lấy ta, mơ thấy nàng dịu dàng xoa lên tấm lưng ta, dành cho ta sự an ủi lặng thầm. Vô luận đó là mơ hay là thật, cũng đều như một nhóm lửa, nóng cháy tảng băng trôi nổi trong lòng ta.
Y phục chỉnh tề, ta đặt tay lên cửa, nháy mắt ta đẩy cánh cửa ra lại có chút bàng hoàng, tiêu diệt Mộc Dịch sơn trang, tiêu diệt Nhạc Dương sơn trang, vượt qua con đường chông gai rốt cuộc ta cũng ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi mà ngay từ khi sinh ra ta đã bị bắt buộc phải gánh vác trên vai, quan sát vạn vật. Nhưng mà sau này, rốt cuộc ta nên tồn tại vì điều gì? Vì hủy diệt thế giới bi ai này sao... hay là vì... hủy diệt chính mình...
Ta làm được rồi... sau đó thì sao...
Khung cảnh vẫn như xưa, không có hy vọng cũng không có tối tăm.
Tuyết rơi trắng xóa, tầm nhìn không được rõ ràng, những bông tuyết như nhung tơ đó như cố gắng chôn vùi sát nghiệt máu tanh hôm trước, dùng sức mạnh tự nhiên thiêng liêng thay nhân loại gột rửa tội ác.
Các thế lực tàn dư khắp nơi của Nhạc Dương sơn trang đang bị bao vây tiêu diệt, có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ là một con thú khốn đốn, Linh Chu sơn trang độc lĩnh võ lâm đã trở thành cái kết đã định. Ám tộc cũng chính thức quy tụ về Linh Chu sơn trang, trở thành lưỡi dao sắc bén ngăn chặn những kẻ có ý đồ muốn tổn hại Linh Chu sơn trang. Ổn định hết thảy, ta hiếm khi được rảnh rỗi cùng Cửu Phương, Ám Dạ Yên, Ám Dạ Khanh, Tố Hòa Tịch cùng Nạp Lan Hạ phóng ngựa như bay thoi đưa giữa trời mênh mông tuyết trắng, uống rượu mua vui. Đây là lần đầu tiên sáu người chúng ta tiêu sái tề tụ đông đủ như vậy, bọn họ đều vì ta mà quen biết, tính cách khác nhau lại không hề có ngăn cách, xưng huynh gọi đệ, hành vi phóng đãng không kiêng kỵ gì. Còn hơn cả võ lâm chí tôn hay ngôi vị vương giả, năm người bọn họ mới là tài phú tuyệt vời nhất những năm nay ta gom góp được.
"Ha ha, ta nhanh nhất!" Cửu Phương ghìm dây cương, cười lớn nói. Chúng ta đều ngừng lại, nhảy xuống ngựa, Ám Dạ Khanh đi đến trước vỗ vỗ con Đạp Nhật, "Không hổ là con của Mã tặc vương, luận về kỵ thuật, ta cam bái hạ phong."
Đôi mắt Cửu Phương tràn đầy tự hào, rút túi rượu ra nhổ nút uống ực một ngụm, "Kỵ thuật cưỡi ngựa là một phần, con ngựa này mới là đại công thần."
Chúng ta dắt ngựa chậm rãi bước trên những lớp tuyết khô, có một loại tiếng động tuy xa nhưng thanh nhã, "Kỳ Dương, chuyện của Nhạc Dương sơn trang cũng đã kết thúc, sau này ngươi sẽ làm gì?" Cửu Phương lay lay túi rượu trong tay, đường nét cương nghị trên mặt nhàn nhạt tỏa ra sự ảo não. Ta thuận tay đem túi rượu của mình ném cho hắn, "Còn làm gì, cứ như vậy uống rượu tiêu dao cùng các ngươi." Cửu Phương bắt được túi rượu, nhếch miệng cười.
"Hừ, mạnh đến không có đối thủ quả nhiên ngươi sẽ trở nên tịch mịch, không thú vị." Giọng điệu Nạp Lan Hạ mang theo chút châm biếm, nhìn ta bằng nửa con mắt. Ta hiểu cho nên đành chịu, tính tình Nạp Lan ngạo mạn vĩnh viễn cũng không thay đổi, vừa định mở miệng Tố Hòa Tịch ở bên cạnh cũng đã hừ một tiếng, "Tốt nhất ngươi đừng có thú vị, ta không muốn làm chuyện phiền phức như vậy nữa."
"Một mình mới không thú vị, ở cùng các ngươi làm sao bảo là không thú vị được, huống chi, kỳ tài trong thiên hạ đều đứng trước mặt ta, những ngày thế này sao không thú vị chứ?" Ta nhẹ nhàng vuốt mớ tuyết đọng trên chiếc bờm của Tích Vân, lãnh đạm cười.
"Dù không có chúng ta ngươi cũng không thấy chán đúng không, Nhạc Dương Hiên vừa chết liền vội vã thành thân với kiều nương tử, khẳng định ngươi ngày ngày đều như tắm gió xuân a!" Cửu Phương vui đùa, khiến bọn nam nhân ở đây đều không khỏi bật cười, chỉ có Ám Dạ Yên vẫn vẻ mặt hờ hững, vô ý để xẹt qua một tia đau thương, rồi biến mất. Nàng vẫn im lặng không nói gì, sắc mặt gần như không chút màu máu, giữa tuyết trời bay loạn, gió thổi những sợi tóc nàng tung bay, tà áo phi dương, trông giống như một vị tiên tử không nếm khói lửa nhân gian.
Dạo chơi một vòng chúng ta trở lại sơn trang, chân vừa đáp ổn trên mặt đất Âu Dương quản gia liền vội vàng chạy đến, "Thiếu trang chủ, trang chủ cho mời."
Phụ thân tìm ta? Trái tim ta nhẹ run, mấy năm nay nguyện vọng hắn chờ đợi rốt cuộc cũng thực hiện được, từ sau chuyện Nhạc Dương Tiêu hai người chúng ta chưa từng đơn độc gặp nhau, dáng vẻ già nua của phụ thân lại hiện ra trước mắt. Ta đi đến trước cửa phòng phụ thân, thoáng do dự, nhưng vẫn đưa tay gõ, "Phụ thân, là hài nhi."
"Kỳ Dương, vào đi." Giọng nói của phụ thân từ bên trong truyền ra, ta đẩy cửa đi vào, đột nhiên phát hiện Tử Kỳ cũng ở bên trong. "Phụ thân gọi hài nhi có việc gì?" Đóng cửa phòng, ta đứng rất xa, không muốn đến gần.
Phụ thân nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy nỗi tự hào tàn nhẫn, "Ngươi thật sự không khiến cho phụ thân thất vọng." Ta không khỏi cười nhạt, lục phủ ngũ tạng như bị người giẫm đạp lên, đau đến không muốn nói gì.
Thấy phản ứng lạnh lùng của ta, hắn chỉ thở dài, "Kỳ Dương hôm nay gọi ngươi đến là muốn cùng ngươi thương lượng việc có con."
Có con? Cái gì? Không hiểu sao ta có một loại dự cảm chẳng lành, mày nhíu chặt.
"Vì đảm nhiệm chức trang chủ, ngươi phải vì Linh Chu gia mà nối dõi tông đường, hơn nữa ngươi lại thành thân, cho nên, đã là lúc phải có một đứa con."
"Phụ thân, hẳn là người biết việc này không có khả năng." Ta cắt đứt huyễn tưởng không thiết thực của hắn, nỗi bất an chen nhau đến làm ta không thể hô hấp.
"Đương nhiên không thể nào muốn ngươi sinh, nhưng Tử Kỳ thì có thể, mấy ngày nữa nó sẽ lặng lẽ rời sơn trang, đến một nơi hẻo lánh cách xa nhân thế, tìm một nam nhân để sinh con, sau đó giết người diệt khẩu, sẽ lén đem hài tử trở về, di hoa tiếp mộc[1] thành Mộc Dịch Phỉ sinh ra, thì —— "
"Không thể được!" Ta quả thực không thể tin những điều hắn vừa nói, tên nam nhân này thật sự là thân sinh của chúng ta sao? Hắn ép buộc Tử Kỳ trở thành cái gì? Ép buộc chúng ta trở thành cái gì?
"Chuyện này, nghĩ cũng không được nghĩ, ngươi đã hủy ta, ta sẽ không cho ngươi cũng hủy cả Tử Kỳ, tuyệt đối không!" Cường liệt ức chế dục vọng muốn rút kiếm đâm hắn, lửa giận bạo liệt tràn lan trong lồng ngực ta.
"Ca, ca đừng tức giận, việc này không phải phụ thân ép buộc, là muội tự nguyện." Tử Kỳ gắt gao nắm lấy ống tay áo của ta, hai gò má đã sớm ướt đẫm nước mắt.
"Tử Kỳ, muội không cần ngụy biện cho hắn!"
"Không phải, thật sự là muội tự nguyện, Tử Kỳ chưa từng gạt ca, đúng không?" Nàng miễn cưỡng mỉm cười trong nước mắt, càng khiến ta lo lắng không yên, "Tại sao? Tại sao muội lại muốn làm việc này?" Ta không thể tin được nhìn Tử Kỳ.
"Bởi vì việc này, có thể đổi tự do cho ca." Tử Kỳ nói, như sét đánh ngang tai, hoàn toàn khiến ta ngây người, chỉ có thể kinh ngạc lắng nghe, nghe được lòng ta đang ứa máu, "Phụ thân đáp ứng muội, chỉ cần muội sinh ra một nam hài, sẽ để ca đi. Muội không muốn nhìn thấy ca tiếp tục đau khổ như vậy nữa, hai mươi mấy năm nay ca vì Linh Chu gia mà làm tất cả đã đủ rồi, mang theo tẩu tẩu cùng cao chạy xa bay có được không, đi đến một nơi không ai biết đến hai người, sống những ngày yên bình. Có thể bây giờ nàng không có cách nào yêu ca, nhưng muội tin rồi sẽ có một ngày nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ca, thời gian có thể làm vết thương phai nhạt, đừng dằn vặt nàng nữa, cũng đừng dằn vặt bản thân, bằng không hạnh phúc sẽ cách hai người càng ngày càng xa. Nếu chúng ta là song sinh, không thể nào chỉ có mình ca gánh vác toàn bộ thống khổ, nên đến lược muội, vì gia tộc này mà nỗ lực."
Ta bắt lấy bờ vai của Tử Kỳ, cố sức lay nàng muốn làm cho muội muội ngốc nghếch của ta tỉnh lại, "Rốt cuộc muội có hiểu mình đang nói cái gì không? Muốn làm gì? Nó sẽ hủy đi cả đời của muội! Đừng có tìm cái cách ngốc nghếch này, ta không cần muội thay ta gánh vác bất cứ thứ gì, ta chỉ muốn muội có được hạnh phúc thay ta."
"Nhưng mà, hạnh phúc của ta sớm đã buộc trên người của ca rồi, ca không thể hạnh phúc sao muội có thể hạnh phúc. Huống hồ, lựa chọn như vậy cũng không phải chỉ cho một mình ca, cũng là vì nàng, muội muốn nàng sống tốt hơn một chút, muốn lau đi bi thương nàng luôn mang trên hàng mi, ca yêu nàng thì mang nàng đi thôi, ở lại đây sẽ chỉ làm nàng càng thêm đau khổ." Trong đôi mắt Tử Kỳ lóe lên tia sáng hy vọng, "Để nàng có thể nở nụ cười được không, nàng cười lên nhất định sẽ rất xinh đẹp."
"Tử Kỳ... muội..." Ta dường như bị đặt vào hầm băng vạn năm, lạnh đến thấu xương, đó là ảo giác phải không... Tử Kỳ đối với Mộc Dịch Phỉ... nhất định là ảo giác...
"Ca, cứ quyết định như vậy đi, mấy ngày nữa chuẩn bị thỏa đáng muội sẽ rời đi, giống như việc ca bị lựa chọn trở thành Linh Chu Kỳ Dương, đây cũng là kiếp nạn muội không thể trốn thoát, muội cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Ta không nhớ được mình rời khỏi gian phòng đó bằng cách nào, tâm giống như bị ai đó khoét mất một lỗ hổng. Ngay cả muội muội thân sinh ta cũng không thể bảo vệ được, ta có được thiên hạ để làm gì...
Tử Kỳ đối với Mộc Dịch Phỉ...
Cao xanh, ta van cầu ngươi... thương hại ta một lần có được không... khiến những việc đó đều không phải là sự thật...
——
[1] Đồng nghĩa với 'trộm long tráo phụng'
——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.