☆ Mộc Dịch Phỉ
Chẳng biết tại sao ta không thể ngủ yên, trong đầu luôn hiện ra câu nói 'Ta nghĩ ta nhất định là điên rồi, vậy mà lại muốn buông ngươi' của nàng, mở hai mắt ra thì ngoài cửa đã sáng, trên giường vắng vẻ chỉ có mình ta, Linh Chu tẩu còn nằm úp sấp ngủ trên bàn, ta cố gắng nhịn xuống cơn ho, ngồi dậy, cẩn thận không làm ra bất cứ tiếng động nào, vậy mà Linh chu tẩu vẫn tỉnh lại, quả nhiên người tập võ đều như vậy. Nàng vội cầm y phục phủ thêm cho ta, "Mộc Dịch tiểu thư, sao hôm nay dậy sớm vậy, có muốn uống nước không?"
"Khụ..." Ta gật đầu, tiếp nhận chén nước nàng đưa, vừa uống xong một ngụm chợt nghe tiếng người kêu loạn bên ngoài, sáng sớm vốn là nên yên tịnh, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trong lòng ta lại nổi lên dự cảm bất an. Một lát sau, cửa bị tông ra, Linh Chu Tử Kỳ tóc tai rối loạn, quần áo không ngay ngắn lảo đảo đi vào, ánh mắt giống như người đã chết, Linh Chu tẩu cả kinh lập tức tiến tới đỡ nàng, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Linh Chu Tử Kỳ ngơ ngác, một lát sau mới thốt ra được một câu, "Ca ở trong thư phòng, tự vẫn."
Như có một quả cân nặng trịch treo trong lòng ta, một cảm giác khó chịu tanh tưởi từ yết hầu trào lên, ta khô khốc nuốt chúng nó trôi đi, run rẩy xốc chăn bước xuống giường, giầy hay y phục cái gì cũng không mang, chỉ muốn lấy hết sức lực chạy đến thư phòng, tại sao chân trần bước trên tuyết lại không có cảm giác lạnh lẽo gì, có phải tâm đã đau đến chết lặng hay không.
Ta đẩy những người đang đứng trước cửa thư phòng, chen vào bên trong, nàng liền xuất hiện ở trước mắt ta, không còn chút sức sống ghé vào trên bàn, máu chảy khắp đất, ta thất thiểu bước đến nhìn thấy trong tay nàng còn gắt gao nắm chặt chiếc trâm bạc kia, dòng nước mắt khô cạn đông lại cùng vệt máu, kiếm của nàng toàn một màu đỏ, cô linh nằm trên mặt đất, vết kiếm thật dài thật sâu trên cổ nàng dường như đang mỉm cười kinh khủng với ta.
Nàng đã chết, Linh Chu Kỳ Dương đã chết, ta thật hài lòng, nhịn không được bật cười to, lồng ngực đau quá, ngay cả hô hấp cũng như muốn giết chết ta, ta cười nhào đến bên người nàng, ôm lấy cơ thể đã mất đi hơi ấm kia, nàng không bao giờ có thể cử động được nữa, không thể ôm lấy ta được nữa, không thể dằn vặt ta được nữa, không thể cọ vào tai ta nói yêu ta được nữa, không thể bá đạo làm xằng trên cơ thể ta được nữa, nàng chết rồi, nàng thật sự chết rồi, ta cười, cười đến rơi cả nước mắt, nó chảy không thể ngừng, đây là vui quá nên khóc sao...
Không ai tiến đến chia lìa chúng ta, ta vẫn ôm nàng, thậm chí còn cảm thấy cánh tay của ta đã cứng đờ, có kéo cũng không thể nào rời khỏi người nàng, bỗng nhiên cảm giác có người tiến đến bên cạnh, đem một tờ giấy đặt ở trước mặt ta, "Đây là trước khi chết nàng để lại cho ngươi."
Ta nhìn hàng chữ bên trên, cười đến mức suồng sã, cưỡng chế sự khó chịu tanh tưởi đang liên tục nảy lên bên trong lồng ngực, trong mắt ta cái gì cũng không còn nhìn thấy, chỉ có những dòng chữ kia.
'Phỉ nhi, xin lỗi, nếu như có kiếp sau, ngươi có thể yêu ta một lần không?'
Thì ra, đây là buông tay như lời ngươi nói, Linh Chu Kỳ Dương, ngươi thật sự điên rồi...
...
Cho đến khi ta một lần nữa khôi phục ý thức, thì đã là khuya, ngực vẫn liên tục quặn thắt đau đớn, ta ôm lấy ngực muốn xoay người xuống giường, Linh Chu tẩu tiến đến ngăn cản, hai mắt nàng đỏ bừng, tràn đầy vẻ bi thương tiều tụy, ta khó chịu dậm đất, tay run rẩy viết vào lòng bàn tay nàng, "Để ta đi gặp Linh Chu Kỳ Dương." Nàng lập tức lắc đầu, "Không được, tiểu thư nói ngươi cần nghỉ ngơi."
Ta hung hăng nín thở muốn dùng sức đẩy nàng ra, không ngờ bản thân lại ngã nhào xuống đất, Linh Chu tẩu vội vàng đến đỡ ta, cửa bỗng nhiên bật mở, Linh Chu Tử Kỳ tiến vào, "Linh Chu tẩu, sao vậy?" Giọng nói của nàng đầy nghẹn ngào, mặc một thân áo trắng, cùng đến nâng ta dậy.
"Mộc Dịch tiểu thư muốn đi gặp Thiếu trang chủ."
Vẻ mặt Linh Chu Tử Kỳ vô cùng bi thương, trầm mặc một hồi mới yếu ớt mở miệng, "Có lẽ ca cũng sẽ hy vọng tẩu có thể đưa tiễn ca đoạn đường cuối cùng." Các nàng nâng ta đi đến linh đường, quan tài của Linh Chu Kỳ Dương đặt ở trung tâm, năm vị tâm phúc của nàng mang áo trắng đứng túc trực bên linh cữu cho nàng, mỗi một người đều mang theo nỗi bi thống thấu tâm. Ta viết lên tay Linh Chu Tử Kỳ, "Ta muốn ở một mình, vì nàng đàn một khúc nhạc." Nàng mờ mịt nhìn ta, ngập ngừng hỏi, "Phỉ nhi tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi có yêu ca ca hay không?"
Ta không để ý đến lời nàng, cố ý viết vào tay nàng, "Đem cầm đến hộ ta." Hận một người thì cần một lý do, mà yêu một người lại khó hiểu hơn thế, không có bất cứ nguyên do gì, đến khi ngươi phát hiện thì hình ảnh nàng ngượng ngùng ngoái đầu nhìn lại, đã cắm rễ thật sâu dưới đáy lòng của ngươi.
Cuối cùng nàng vẫn đem cầm đến cho ta, kèm theo một cái bàn, "Ta muốn một mình, ở cạnh nàng một hồi, các ngươi có thể đi ra ngoài hết không?" Linh Chu Tử Kỳ do dự, ta nắm tay nàng, "Không phải ngươi nói nàng cũng hy vọng ta có thể đưa tiễn nàng đoạn đường cuối cùng sao? Người đã mất, ta còn có thể làm gì." Nàng nhìn chiếc quan tài một lát, mang theo những người khác yên lặng rời đi, đi đến cạnh cửa thì nàng lại quay đầu nhìn ta, trên dung nhan như lá khô tàn úa dường như còn mang theo một nét mặt khác.
Nhẹ gảy dây cầm, tiếng đàn bỗng vang lên, theo sở học của ta từ khi chào đời đến nay rất nhanh liền tấu thành khúc nhạc, tùy ý du dương, đây không phải là khúc nhạc táng hồn, mà là hân hoan thay các tộc nhân Mộc Dịch gia dưới cửu tuyền.
Từng âm từng âm phiêu nổi, xoay vần theo nốt nhạc trong đầu, vô số lần đầu tiên là nàng dành cho ta, vô số vết thương do nàng khắc xuống, cuộc sống yên bình hạnh phúc toàn bộ vì nàng mà xoay chuyển, nàng hủy diệt tất cả của ta, nhưng cũng để lại cho ta một hồi ức đặc sắc cả đời ta không thể nào quên được, nàng khiến ta hiểu ra, có một loại tình yêu là độc dược, càng yêu càng đau.
Tình cảm của ta đối với nàng, như một cây gai găm vào tim, máu thịt không rõ ràng nhưng lại không cách nào nhổ ra được, vì nó mà thống khổ, vì nó mà thương tâm, vì nó, mà bất lực.
Giãy giụa, chống cự, nghẹt thở nhưng cũng là lưu luyến, nhưng mà đột nhiên khi đó nàng lại nói nguyện ý buông tay, sau đó tuyệt tình rời bỏ thế giới này, đây rốt cuộc là cái gì...
Tình yêu của nàng vĩnh viễn bá đạo như vậy, thậm chí ngay cả khi buông tay bỏ đi, cũng không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Ta hận ngươi! Hận ngươi, tên ích kỷ!
Linh Chu Kỳ Dương! Ta hận ngươi...
Nỗi khó chịu tanh tưởi trong lồng ngực lại bắt đầu cuộn trào, lần này có kiềm nén cũng không kiềm nén được, mặc cho nó tuôn ra từ trong miệng, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, ta vẫn cố gắng đàn, mãi đến khi không còn sức lực, tiếp tục gảy cây thất huyền cầm, nàng tự tay làm cho ta.
Kỳ Dương, chúng ta đem oán và hận để lại tại kiếp này, cũng quên hết những việc trên đá Tam Sinh đi.
Nếu như đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà rồi ngươi vẫn không quên tình yêu của ngươi đối với ta.
Như vậy, luân hồi...
Cuộc đời sau đó...
Ta nguyện ý cùng ngươi, chân chân chính chính, yêu nhau một lần...
Vô luận ngươi là nam nhân... hay nữ nhân...