: Lừa gạt
"Nghiêm Cẩn" Nghiêm Cẩn vừa mới muốn gỡ tay Nghiêm Luân ra thì Hạ Khả Tâm đứng ở một bên lại đột nhiên mở miệng kêu lên.
"Sao?" Nghiêm Cẩn dừng động tác lại, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Khả Tâm.
"Tiểu Luân bây giờ căn bản không thể rời khỏi con được, hay là để mẹ đi xem Thiệu Nhiên nhé, tuy rằng bây giờ chúng ta hai nhà.... Nhưng nói thế nào mẹ cũng là cô của Thiệu Nhiên, ít nhiều nó vẫn sẽ chừa cho mẹ ít mặt mũi. Mẹ đi xem tay Thiệu Nhiên rốt cuộc sao rồi, cũng đỡ cho con phải lo lắng, thuận tiện giúp giảm bớt chút căng thẳng trong quan hệ giữa con với Thiệu Nhiên...." Hạ Khả Tâm đã sớm nhìn ra bộ dáng nôn nóng của Nghiêm Cẩn, liền đưa ra đề nghị chính mình đi thăm Hạ Thiệu Nhiên, trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản Nghiêm Cẩn gặp mặt Hạ Thiệu Nhiên.
"Vậy....được rồi, cảm ơn mẹ." Ngày thường Nghiêm Cẩn đối với Hạ Khả Tâm ít nhiều mắt cũng sẽ đề phòng một chút, nhưng mấy ngày nay thực sự đã bị Nghiêm Luân làm cho hỗn loạn tâm thần, cả thể xác cũng đều rất mệt mỏi, hơn nữa lại vì lo lắng cho Hạ Thiệu Nhiên, hiện tại đầu óc Nghiêm Cẩn đang rất lộn xộn, cũng không có tâm trí nghi vấn quá nhiều. Hơn nữa Nghiêm Cẩn thầm nghĩ nếu mình cường ngạnh rời đi, Nghiêm Luân khẳng định lại khóc nháo lên đòi tự sát, lại nói Hạ Khả Tâm dù sao cũng là cô của Hạ Thiệu Nhiên, mọi chuyện cũng dễ nói hơn, Nghiêm Cẩn liền gật đầu đồng ý để Hạ Khả Tâm đi thăm Hạ Thiệu Nhiên.
"Người một nhà còn nói cảm ơn cái gì a, Nghiêm Cẩn, con ở lại chiếu cố Tiểu Luân một chút, mẹ đi thăm Thiệu Nhiên." Hạ Khả Tâm vừa cùng Nghiêm Cẩn nói chuyện vừa thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi thăm Hạ Thiệu Nhiên.
"Vâng" Nghiêm Cẩn vẫn luôn bị Nghiêm Luân giữ chặt không có cách nào đứng lên được, đành phải nhìn theo Hạ Khả Tâm đi ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Khả Tâm đương nhiên sẽ không thật sự đi thăm Hạ Thiệu Nhiên, tuy tiện đi dạo một vòng trên phố, sau đó quay lại bệnh viện nói cho Nghiêm Cẩn biết tay Hạ Thiệu Nhiên không sao cả, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.
Nghiêm Cẩn nghe được Hạ Khả Tâm nói như vậy, tâm trạng vẫn luôn nặng nề cuối cùng cũng được thả xuống. Còn nghĩ chờ tới khi cảm xúc Nghiêm Luân ổn định một chút, chính mình nhất định phải tự mình đi thăm Hạ Thiệu Nhiên, sau đó hai người sẽ hảo hảo ngồi lại nói chuyện với nhau. Tuy rằng Nghiêm Cẩn vẫn còn oán hận Hạ Thiệu Nhiên làm hại Nghiêm Luân không bao giờ có thể đàn dương cầm nữa, nhưng hắn cũng cảm thấy chính mình có chỗ không đúng, ngày đó nếu như không phải thái độ của mình quá cường ngạnh, sẽ không bức Hạ Thiệu Nhiên tự mình đâm tay bị thương, hai việc này xem như huề đi.
Bởi vì đã yên tâm đối với thương thế của Hạ Thiệu Nhiên nên Nghiêm Cẩn cũng không gọi điện thoại đi nữa, bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm sóc Nghiêm Luân. Nghiêm Cẩn nghĩ phải mau chóng làm tay Nghiêm Luân tốt lên, chính mình cũng mau chóng đi thăm Hạ Thiệu Nhiên.
....................
"Thiệu Nhiên Thiệu Nhiên, vết thương trên tay con còn chưa lành, bây giờ con không thể xuất viện được!" Hạ phụ dùng hết sức lực toàn thân cố ngăn Hạ Thiệu Nhiên một chết hai sống đòi đi làm thủ tục xuất viện.
"Ba, vết thương bên ngoài cũng coi như sắp lành rồi, còn mấy cái xương cốt bên trong thì dù sao có chữa cũng không khỏi, còn dư tiền nằm ngốc ở bệnh viện làm gì!" Hạ Thiệu Nhiên làm ra vẻ không để ý tới thương thế của mình.
"Cái gì mà chữa không khỏi! Ba ba có táng gia bại sản cũng phải chữa cho lành cái tay của con!" Hạ phụ hiếm khi cứng rắn nổi nóng quát mắng Hạ Thiệu Nhiên như thế.
"Ba, con không phải đứa con nít ba tuổi, con biết rõ tình trạng tay mình hơn ai khác" Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu thở dài nói.
"Thiệu Nhiên...." Hạ phụ nhìn thấy biểu tình khổ sở trên mặt con trai, không có cách nào tiếp tục nói nữa.
"Không sao đâu mà. Ba, nhanh xử lý thủ tục xuất viện đi. Ra viện rồi là con có thể quay lại công ty đi làm." Hạ Thiệu Nhiên ngẩng cậu nhìn phụ thân tươi cười an ủi, thúc giục phụ thân mau đi lo thủ tục xuất viện.
"Cái gì mà quay lại công ty! Ra viện rồi con phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho ba" Hạ phụ vừa nghe Hạ Thiệu Nhiên nói muốn lập tức quay lại công ty đi làm thì bắt đầu sốt ruột.
"Ba.... chuyện ba vay nặng lãi chắc đã bị ông nội biết rồi phải không?" Hai mắt Hạ Thiệu Nhiên nhìn thẳng vào phụ thân, cẩn thận nhìn chằm chằm vào biểu tình biến hóa trên khuôn mặt ông. Mấy ngày nay phụ thân lúc nào cũng mang vẻ mặt hoảng hốt lo lắng, Hạ Thiệu Nhiên biết phụ thân lo nghĩ cho vết thương của cậu, có chuyện cũng chẳng dám nói ra, thế nên cậu đột nhiên thử dò hỏi.
"Ba.... ba...." Hạ phụ lập tức trở nên kinh hoảng thất thố, cố tránh né ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên.
"Ba, nếu con còn không quay lại công ty, có thể cả nhà chúng ta sẽ bị ông nội đuổi ra khỏi Hạ gia đó" Hạ Thiệu Nhiên bức bách Hạ phụ phải đối diện với mình.
"Thiệu Nhiên, đều là ba không tốt.... ba thật sự xin lỗi con..." Hạ phụ áy náy cúi đầu.
"Ba, yên tâm, con có thể chịu đựng được mà." Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên hiện lên một tia kiên định cùng quyết tuyệt.
Tay Hạ Thiệu Nhiên cuối cùng được kết luận là bị thương mức độ nặng, tuy không đến mức hoàn toàn tê liệt, nhưng tay trái không dùng lực được quá nhiều, không thể cầm vật nặng, không thể sử dụng thường xuyên quá mức, thậm chí thời gian sử dụng để thao tác máy tính cũng không thể quá dài. Nhưng di chứng lớn nhất chính là tay trái đôi khi sẽ bị co rút đau đớn, không có bất kỳ biện pháp nào trị liệu được cả, lúc đau đớn chỉ có thể cố nén nhịn.
Sau khi Hạ Thiệu Nhiên xuất viện về nhà cũng chỉ nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau giống như bình thường đến công ty đi làm.
Tay của cậu đã tàn phế, chuyện phụ thân vay nặng lãi đã bị ông nội biết, Hạ Thiệu Nhiên không cần nghĩ cũng biết khi cậu trở lại công ty khẳng định sẽ bị Hạ lão gia trực tiếp đuổi ra ngoài, để bảo đảm chuyện có thể quay trở lại, Hạ Thiệu Nhiên trước tiên gọi điện cho Cố Phong, nhờ hắn giúp mình quay lại Hạ Thị.
Bởi vì hai người chung một chỗ đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, Cố Phong liền vui vẻ đáp ứng yêu cẩu của Hạ Thiệu Nhiên, rất mau liền chạy tới, cùng Hạ Thiệu Nhiên đi vào bên trong tòa nhà công ty Hạ Thị.